NIỆM VÔ SONG


Có lẽ trong tiềm thức nàng là chờ mong, muốn mơ thấy người kia, nàng đã rất lâu không nhìn thấy được dáng vẻ tươi cười của hắn, cho nên cho dù là mộng, có thể làm nàng ấm áp, đã là cực kỳ vui sướng rồi.


Không biết vì cái gì, đột nhiên nhớ tới câu nói vô tâm của đại tăng lữ: Nữ hài tử vẫn nên là nhu nhược.


Nàng luôn cậy mạnh, cái gì cũng không đặt ở trên mặt, thích một người cũng lạnh lùng, sợ bị bất luận kẻ nào nhìn ra một tia manh mối, lúc sợ hãi cũng tuyệt đối không kêu cứu, cái gì đều tự mình chịu đựng.

Người kia nói: ngươi nhìn qua quá cường hãn, ta! tự biết xấu hổ.


Nếu nàng khóc ở trước mặt hắn, vậy sẽ là dạng gì? Nếu nàng thổ lộ ra sự mềm yếu của mình, hắn sẽ thế nào?

Đàm Âm không dám nghĩ, nàng đã quen tự mình gánh vác hết tất cả, nội tâm nàng vẫn luôn khát khao mình mạnh mẽ như bề ngoài, vậy thì sẽ không có bất kỳ mong đợi gì, cũng sẽ không có bất kỳ đau đớn gì.



Mưa bên ngoài không ngớt, Đàm Âm đi đến bên cửa sổ, đang định đóng cửa lại, chợt nghe bên ngoài truyền đến liên tiếp tiếng chim cực lạc vui tai, kim quang rơi xuống, từng tia từng sợi vẩy ra, gần như là trong nháy mắt, một chiếc xe ngựa xanh vàng rực rỡ liền dừng ở ngoài cửa sổ, văn tự thượng cổ màu vàng nhạt ở trên thân xe như sóng nước dập dờn phập phồng, hương khí thanh nhã tràn ngập chóp mũi---- đây là khí phái của bộ tộc Hữu Hồ, nàng cũng là lần đầu tiên được chứng kiến.


Màn xe bị một bàn tay mang theo bao tay đen láy vén lên, lộ ra một khuôn mặt thường thường không mấy nổi bật, đại tăng lữ rõ ràng lại đổi một khuôn mặt khác, người này thật sự là ngàn mặt ngàn dáng.


Hai mắt hắn tỏa sáng nhìn nàng, đặc biệt hưng phấn: "Tiểu Cơ! Ngươi tỉnh rồi sao? Ngươi có muốn theo ta ra ngoài chơi không?"

Đàm Âm không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Không cần.

"

Mặt Đại tăng lữ lập tức sụp đổ: "Thật không đi sao! Thế giới bên ngoài rất đặc sắc, ngươi sẽ thích đấy.

"

Cô vẫn cự tuyệt: "Không đi.

"

Nửa thân thể của đại tăng lữ đều thò ra từ trong xe giống như chơi mạt chược: "Tiểu Cơ tỷ tỷ, bên ngoài nhiều kẻ xấu như vậy, chỉ có bả vai rộng lớn của tỷ mới có thể bảo vệ nô gia! Sao tỷ nhẫn tâm vứt bỏ nô gia!"

Người này loạn thất bát tao, Đàm Âm lạnh lùng mở miệng: "Câm miệng.

"

Lời kêu r3n như cha mẹ chết của hắn lập tức ngừng lại, hai mắt vẫn sáng ngời mà nhìn nàng, nếu đặt trên một cái đuôi trên người hắn, cái đuôi kia bây giờ nhất định là lắc không ngừng.



Nếu như trước đó nàng biết đại tăng lữ của bộ tộc Hữu Hồ là loại đức hạnh này, đoán chừng đánh chết nàng cũng sẽ không tìm tới.


"Có muốn ta dùng ảo thuật mặt mũi cho ngươi xem không?" Đại tăng lữ vuốt da mặt đầy mong đợi của hắn, đây chính là tuyệt kỹ có một không hai của hắn.


Đàm Âm đối với những khuôn mặt đếm không hết kia của y xác thực có một tia hiếu kỳ, có lẽ thân phận đại tăng lữ này có chỗ bí ẩn nào đó, để cho y không tiện hiển lộ hình dáng, nhưng gương mặt có thể thay đổi liên tục - tuyệt kỹ này quá hiếm thấy.


"Vì sao luôn thay đổi sắc mặt?" Nàng hỏi, "Những da mặt kia bình thường ngươi cũng đem chúng đeo hết lên mặt sao?"

Đại tăng lữ vẻ mặt tươi cười thần bí khó lường, thấp giọng nói: "Ngươi muốn biết? Đi theo ta liền nói cho ngươi biết ?"

Đàm Âm đột nhiên có thể hiểu được vì sao Đường Hoa thống hận hắn như vậy, ném hắn vào trong hồ nước, đổi thành ai cũng không nhịn được, người này cho tới bây giờ chưa từng đứng đắn, quả thực không cách nào giao lưu.


Nàng đưa tay muốn đóng cửa sổ, đại tăng lữ nhanh chóng ngăn lại, cười làm lành: "Đừng nóng giận, như vậy, ngươi theo ta ra ngoài chơi, sau đó ta cho ngươi xem mặt mũi của ta có được không?"

Đàm Âm không tin chút nào: "Mặt giả sao?"


"Tuyệt đối là thật! Hàng thật giá thật, già trẻ không lừa gạt!" Hắn nghiêm trang nói.


Đàm Âm khẽ thở dài: "Tránh ra.

"

Đại tăng lữ ngoan ngoãn về trong xe, sau một khắc nàng nhẹ nhàng bay vào xe như bươm bướm.

Trong xe vô cùng rộng rãi, ngoại trừ cái bồ đoàn mềm có thể cho người nghỉ ngơi, thậm chí còn có một cái đệm gỗ đàn hương nhỏ, mấy cái vạc lưu ly, trong vại toàn là bồ đào, có xanh có tím, đại tăng lữ say sưa chọn quả nho tròn lớn nhất để ăn.


Sáng sớm ăn nho? Đàm Âm đột nhiên nhớ tới truyền thuyết hồ ly thích ăn nho, trong lòng không khỏi mỉm cười, cảm giác căm ghét hắn cũng phai nhạt vài phần.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi