Đại tăng lữ thấy ánh mắt nàng nhìn về phía nho bên kia, hắn rất keo kiệt, vội vàng tuyên bố: "Đây là điểm tâm của đại tăng lữ điện hạ."
Đàm Âm từ chối cho ý kiến, nàng nhã nhặn ngồi trên nệm êm, vén một góc màn xe lên lẳng lặng nhìn phong cảnh biến ảo bên ngoài.
Tay áo đột nhiên bị người ta nhẹ nhàng lôi kéo, vừa mới quay đầu đã thấy hai cục u vàng óng được bao bọc trong giấy dầu bị đưa đến trước mặt.
Đại tăng lữ đang cầm một cái bánh bao nóng hổi nhìn nàng: "Cái này là của ngươi."
Đàm Âm không khách khí nhận lấy, bỗng nhiên mỉm cười với hắn: "Cảm ơn."
Đại tăng lữ bị nàng cười đến mức tâm can run lên hai cái, say mê mà vỗ tay nói nhỏ: "Tiểu Cơ tỷ tỷ, nữ hài tử vốn nên cười như vậy, tỷ cười lên mới đẹp."
Đàm Âm cũng từ chối cho ý kiến, nàng nhẹ nhàng cắn một miếng bánh bao, thản nhiên nói: "Không ai nhìn thấy mặt ngươi, chẳng lẽ cũng không ai biết tên của ngươi sao?"
Trong nháy mắt hắn ta hỏi: "Ngươi muốn biết tên ta?"
Đàm Âm lắc đầu, qua một lát lại gật gật đầu: "Ta chỉ là hơi hiếu kỳ thôi."
Tò mò vì sao hắn lại giấu mình nghiêm mật như vậy, tướng mạo không biết, tính danh không biết, mặc dù không phải nói cũng biết đại tăng lữ bộ tộc Hữu Hồ là thân phận thần bí như thế nào, nhưng nhìn bộ dáng của hắn, rõ ràng không phải cần giấu hết thảy mọi thứ, vì sao phải làm thần bí như vậy?
Đại tăng lữ cầm một quả nho chơi đùa, ngón tay của hắn rất dài, đốt ngón tay rõ ràng, lại cực khéo léo, những quả nho xanh xoay tròn trên đầu ngón tay, nhưng vẫn không có rơi xuống.
Hắn tươi cười, ánh mắt sáng ngời, giọng nói ôn nhu khác thường: "Tiểu Cơ tỷ tỷ, nghe nói nữ nhân khi cảm thấy tò mò đối với một người nam nhân, chính là lúc sinh ra cảm giác tốt, tỷ thích ta đúng không?"
Đàm Âm đang cắn bánh ngẩng đầu lên nhìn hắn, rõ ràng là y dương dương đắc ý, nước sơn tràn ngập mặt, nho từ tay phải chuyển sang tay trái, rồi lại từ tay trái bay về tay phải, chơi đến quên cả trời đất.
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Nàng lãnh đạm hỏi lại.
"Ai nha nha nha." Đại tăng lữ bụm mặt, vô cùng thẹn thùng: "Người ta cao hứng quá, xấu hổ quá ngượng ngùng..."
Cùng người này ở chung nói chuyện, nhất định phải bồi dưỡng tinh thần bình tĩnh như không nhìn thấy, đối với tất cả hành vi khác thường của hắn đều phải giả bộ như nhìn không thấy, nếu không sẽ giống như Đường Hoa mất đi lý trí làm ra chuyện đáng sợ.
"Nhưng cho dù Tiểu Cơ tỷ tỷ thích ta, ta cũng không thể nói tên cho ngươi biết." Đại tăng lữ thở dài một tiếng, nháy mắt mấy cái với nàng: "Tên của ta cũng là bảo vật vô giá."
Đàm Âm hít một hơi thật sâu, cằm hướng về phía nho ở trong vại lưu ly nói: "Nếu như ngươi còn không yên tĩnh, vậy thì nho ở trong đó ngươi đừng hòng ăn một quả nữa."
Hắn nhét cái vại lưu ly vào tay, quả nhiên ngậm miệng, đóng kín tới không thể khép lại, mãi tới khi xe rơi xuống đất cũng không nói thêm chuyện.
chim cực lạc kéo xe nhanh hơn linh thú bình thường gấp mấy lần, còn chưa tới buổi trưa thì đã đến ngoài ngàn dặm.
Đàm Âm thấy bên ngoài dần dần có người ở, không còn là núi rừng kéo dài vạn dặm nữa, nhịn không được nhìn chằm chằm ra bên ngoài đến xuất thần.
Nàng chỉ sống mười bảy năm, từ khi sinh ra đến tử vong, cả đời chưa từng rời khỏi căn nhà tổ của Cơ gia trong phạm vi trăm dặm, về sau...!Sau đó càng không có đặt chân vào thế gian nửa bước, hết thảy mọi thứ ở bên ngoài đối với nàng đều là tươi mới.
Mắt thấy phong cảnh ngoài cửa sổ xe ngầm thay đổi, đầu tiên là chỉ có vài thôn trang nhỏ, khói bếp thẳng tắp dâng lên, như sương khói màu trắng làm từ rồng, sau lại là thôn trấn nho nhỏ.
Trong tay lão nhân bán xe có nhiều xe gió màu sắc rực rỡ như hoa, nhiều màu sắc sặc sỡ, nhoáng một cái lướt qua.
Cuối cùng đi vào một tòa thành trì to lớn phồn vinh, chim cực lạc bay càng lúc càng chậm, càng ngày càng thấp, góc đường có gánh xiếc, có mấy đứa trẻ chưa đầy mười tuổi, một đứa lại một đứa nghiêng ngả, tiếng chiêng gõ binh binh phành phành vang rung trời; sòng bạc ở cửa phố vây rất nhiều người, ồn ào huyên náo, đại khái là quỷ bài nào thua hết tiền vốn bị người ta đánh ra; đối diện có bán đậu hủ, khói xanh kẹp lấy khói thuốc bị gió thổi tản ra.