NIỆM VÔ SONG


Suốt ngày đánh nhau, khiến cho bộ tộc Hữu Hồ bọn họ như kiểu rất am hiểu đánh nhau.

Chẳng qua chỉ là ỷ vào tay trái của hắn, coi hắn như vũ khí giết người sắc bén mà thôi.
Đại tăng lữ thả kết giới bao phủ khách sạn, đưa tay tháo mặt giả, lộ ra nửa khuôn mặt huyết ô phía dưới, ôm kính chiếu lên, quả nhiên trán bị xé ra một vết máu.

Hắn cũng không quản, kéo quần áo, cắm đầu chui vào trong thùng tắm chứa đầy nước lạnh.

Tâm tình của hắn không tốt lắm, mặc cho ai nhìn thấy tộc nhân chết ở trước mặt mình, tâm tình đều không tốt, huống chi tộc nhân kia vốn dĩ đang vô sự, là hắn phái người kia đi khắp nơi điều tra thân phận của Cơ Đàm Âm, kết quả chuyện của Cơ Đàm Âm là chính hắn đa nghi, nàng cũng đã chết, cái chết của tộc nhân kia càng không đáng.
Điều duy nhất khiến tăng lữ Tân Mão lúc sắp lìa đời lo lắng chính là hắn, hắn đi theo Đinh Tuất trưởng lão đã lâu, làm vô số chuyện không vẻ vang gì, thay đổi quá nhiều.

Đinh Tuất trưởng lão từng nói, đây là vận mệnh của hắn, đã nhiều năm như vậy, cánh tay kia rốt cuộc lại xuất hiện trong tộc, hắn nhất định sẽ trở thành mũi đao của tộc, không lưu tình mà chém giết bất kỳ địch nhân nào.
Tăng lữ Tân Mão từng hỏi hắn: Nguyên Trọng, ta hỏi ngươi một chút, ngươi hiện tại ngoài bản thân ra còn tin tưởng bất luận kẻ nào trên đời không?
Lúc đó hắn không trả lời, bây giờ cũng y nguyên không cách nào trả lời.
Tăng lữ Tân Mão nói: Tộc ta đã từng tiêu dao tự tại cỡ nào...!Đó là câu nói cuối cùng của hắn, nói xong liền qua đời.
Đại tăng lữ phát ra một tiếng thở dài rất nhỏ, vén lên nước lạnh vung loạn trên mặt, ở trên thùng tắm buồn bã nhìn xung quanh.

Trên bàn đặt một chén trà, buổi trưa Cơ Đàm Âm còn dùng cái ly kia uống trà, trong nháy mắt một cái mạng người liền không còn, trong đó đương nhiên cũng có trợ giúp của hắn, nhưng nếu có thể quay ngược thời gian, hắn vẫn sẽ làm như vậy, hơn nữa không chút do dự, nhưng có thể không phải chết quá oan, cũng có một loại áy náy đối với Cơ Đàm Âm.
Hắn muốn rời đi, tăng lữ Tân Mão nói tiêu diêu tự tại là như thế nào, hắn không biết, nhưng tiếp tục ở lại ngoài Phương Ngoại Sơn, hết thảy sẽ càng tệ hơn.
Hắn lấy khăn lau mặt, đang chuẩn bị đứng dậy, chợt nghe thấy tiếng "rắc rắc" vang lên từ song cửa sổ, cửa sổ được đóng kỹ cứ như vậy vô thanh vô tức bị mở ra, Cơ Đàm Âm đã chết từ bên cửa sổ vừa thò nửa người vào, nhưng không ngờ nhìn thấy hắn tr@n truồng tựa vào trong bồn tắm, hai người đều sững sờ.
*

Đàm Âm dọc theo đường đi suy nghĩ vô số cách giải thích, thí dụ như thể chất đặc thù của ta, cho nên không chết, lại ví dụ như ta là thợ thủ công cho nên bị đóng băng ta vô dụng, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, những cái lấy cớ này chỉ có ngu mới có thể tin tưởng, nàng không có cách nào, đành phải cưỡi chim máy móc lượn vòng ở bên ngoài, minh tư khổ tưởng.
Lẽ nào lại mượn một thân thể khác sao? Thế nhưng, mặc dù thời gian ở chung với đại tăng lữ rất ngắn, cũng có thể nhìn ra người này cực kỳ đa nghi, chỉ sợ cho tới bây giờ cũng sẽ không dùng thị nữ.

Lúc trước dùng nàng, chẳng qua là xây dựng trên cơ sở lòng nghi ngờ mà thôi, cho dù nàng mượn thêm một thân thể, không hề sơ hở mà tiến vào Phương Ngoại Sơn, cũng không nắm được nửa sợi lông hồ ly của hắn.
Huống chi, có thể mượn bộ thân thể này, cũng là nhân duyên xảo hợp, thế gian nào có nhiều trùng hợp như vậy chứ?
Nàng nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra diệu kế gì, dứt khoát không nghĩ nữa, trực tiếp đi gặp hắn.
Khóa cửa sổ quán trọ đối với nàng mà nói tựa như không tồn tại, tùy tiện một sợi đồng nhỏ liền mở ra, kết giới bộ tộc Hữu Hồ nàng càng không thèm để ý.


Nàng vốn chuẩn bị tốt đại tăng lữ không ở quán trọ, cũng lắm là hắn đang ngủ, hoặc là đang ăn cơm chờ bất cứ tình huống gì, nhưng hết lần này tới lần khác không nghĩ tới hắn đang tắm gội.
Trên tóc của hắn vẫn còn đọng nước, trên hàng mi rất dài cũng có nước đọng, run rẩy lắc lư run rẩy.

Hai con mắt dưới lông mi trầm tĩnh như thần, đuôi mắt nhô lên, màu da trên mặt trắng xanh, chắc là duyên cớ quanh năm mang mặt giả.

Đàm Âm đột nhiên lý giải tại sao hắn phải mang mặt giả, khuôn mặt như vậy, vô luận là ai, nhìn thoáng qua liền sẽ không bao giờ quên nữa, loại phong tình nồng đậm lại lãnh khốc này, đủ để cho người ta vì nó mà điên cuồng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi