"Tộc ta và Chiến Quỷ nhất tộc nhiều thế hệ bế tắc, nhưng nếu Đinh Tuất không khiêu khích thì cũng chẳng có nhiều chuyện như vậy." Tân Sửu trưởng lão thở dài một tiếng, "Mấy tầng kết giới này bất quá chỉ là kế hoãn binh, ngày khác nếu có Chiến Quỷ tìm được, cũng có thể dành thời cơ chạy trốn cho tộc nhân của Quất Tử hồ chúng ta."
Hắn thấy đại tăng lữ muốn nói lại thôi, trong lòng hiểu được hắn muốn nói gì, lại nói: "Ta khác với Đinh Tuất, không thể có chuyện quy thuận Phương Ngoại Sơn.
Dã tâm của hắn quá lớn, mà ta chỉ mong hai chữ tiêu dao."
Đại tăng lữ sờ sờ bụng, nhìn hắn, đột nhiên cười lên: "...!Ta chỉ là muốn hỏi, có đồ ăn không? Ta đói bụng lắm rồi."
Tân Sửu trưởng lão cười ha ha: "Có! Ngươi đi theo ta."
*
Ngày xưa khi bộ tộc Hữu Hồ huy hoàng vô hạn có dáng vẻ gì, đại tăng lữ cũng không biết, ghi chép trong sách sử có chăng cũng chỉ là chữ viết trống rỗng.
Nhưng hoa tươi trước mắt như gấm, mùi thơm bao phủ, vầng sáng của Dạ Minh Châu chiếu khuôn mặt các cô nương như bạch ngọc, tiếng ca du dương uyển chuyển và tiếng ca uyển chuyển loáng thoáng, như thật như giả, vô số hoa sen khổng lồ rơi xuống như mưa rào.
Hắn liền cảm thấy, có lẽ bộ tộc Hữu Hồ thời kỳ huy hoàng chính là như thế này, vô ưu vô lự, tiêu diêu tự tại.
Đây là cảnh tượng sẽ không xuất hiện ở Phương Ngoại Sơn.
Tân Sửu trưởng lão đem rượu thanh đồng gọi là " túy sinh tử mộng tử" đưa cho hắn, rượu nồng đậm thuần hậu làm máu toàn thân đều muốn sôi trào, đầy bụng tâm sự dần dần rời đi xa, sự áy náy về cái chết của Tử Phi cũng chậm rãi nhạt đi.
Lời nói của Tân Sửu trưởng lão cũng trở nên xa xôi: "Tiểu Nguyên Trọng, chi bằng ở lại chỗ này đi.
Ngươi không còn nhỏ nữa, nên cưới một cô nương hợp ý, cho chúng ta thêm nhiều tộc nhân."
Đại tăng lữ cười tủm tỉm nhìn các cô nương xung quanh, quả thực mỹ nhân bộ tộc Hữu Hồ rất xinh đẹp, dưới minh châu ngắm mỹ nhân, càng là có một kiểu phong tình khác.
Hắn cũng yêu mỹ nhân, ai mà không yêu chứ? Hắn thích nhất là được lăn lộn trong lòng mỹ nhân.
"Nhưng mà nhiều mỹ nữ tỷ tỷ như vậy, ta cưới ai cũng sẽ tiếc nuối." Trong miệng hắn nói như không có hứng thú vui đùa, đem đầu gối lên trên chân một cô nương tộc nhân, thật mềm mại, thơm quá, hắn ngửa đầu nhìn vào mắt mỹ nhân, rực rỡ như sao, ôn nhu đa tình.
Trong đầu lại hiện lên thật lâu thật lâu trước kia, đôi mắt hắn nhìn thấy ở trên đài cao Thiên Thần kia, toàn bộ linh khiếu toàn thân hắn đều vì đôi mắt kia mà mở ra, hắn thậm chí không biết mình là xảy ra chuyện gì, cũng không tìm thấy một đôi mắt tương tự, không tìm được, toàn bộ mỹ nhân trong thiên hạ đều không có gì khác biệt, thời gian của hắn giống như vẫn luôn đứng ở trên đài cao, không có trôi qua.
Đương nhiên ngươi không tìm được—— trong lòng có một thanh âm lạnh nhạt trống vắng vang vọng, ngươi nhìn chính là Thiên Thần, ngươi tìm được bằng cách nào nữa?
Nhưng hắn từ từ lớn lên, chậm rãi có kiến thức, từ từ cũng bắt đầu nghi hoặc, ngày đó xuất hiện trên đài cao, thật sự là Thiên Thần sao?
Có lẽ loại nghi hoặc này chẳng qua là tự an ủi mình.
Đại tăng lữ tiếc nuối lại thỏa mãn trở mình, ôm eo mỹ nhân, bắt đầu chơi xấu: "Ta say rồi, ta muốn ăn nho."
Bên ngoài đột nhiên có một trận xao động mơ hồ, đại tăng lữ đang nhai nho say rượu mông lung mà vặn vẹo cổ nghe.
Có một tộc nhân thủ vệ đang nói rõ tình huống cho Tân Sửu trưởng lão: "Có người xâm nhập kết giới, nhưng cũng không phải là Chiến Quỷ, dường như là một nữ tử phàm nhân."
Đại tăng lữ sợ hãi liền nhảy dựng lên, làm rơi một đống nho trên quần áo rồi lại quay tròn cuồn cuộn trên mặt đất.
"Ta đi đây." Mặt hắn biến sắc.
Tân Sửu trưởng lão kinh ngạc: "Đi nhanh như vậy sao?"
Đại tăng lữ hóa thành một đạo kim quang, trong nháy mắt đã vọt ra ngoài mấy trượng, chỉ để lại một câu: "Đừng để cô gái kia tiến vào!"
Hắn vội vã tìm tới con chim cực lạc đang dùng cơm, hiển nhiên con linh cầm xinh đẹp cao ngạo này rất không thích bị người khác quấy rầy lúc ăn cơm, nhìn hắn mà thét lên đầy bất mãn.
"Lần tới mời ngươi uống thiên hạ vô song tửu tốt nhất!" Đại tăng lữ tình thế cấp bách đồng ý lung tung, "Mau bay đi cho ta!"
chim cực lạc rất không tình nguyện vỗ cánh, chậm rãi bay lên, còn chưa bay được mấy bước, đại tăng lữ đã nhìn thấy Cơ Đàm Âm ở phía sau, nàng lại cưỡi trên lưng một con cơ quan điểu quái dị, chậm rì rì đi theo phía sau mình.