NIỆM VÔ SONG


Một tòa tháp nhỏ bảy tầng được xây dựng theo phong cách cổ xưa linh lung nằm đối diện với hồ nước.

Trên mái hiên của nó có chuông gió đồng xanh, nơi gió lướt qua và tiếng chuông thanh thúy thập phần dễ nghe.

Hai người mặc áo trắng đứng trước cửa dưới tháp; họ ăn mặc đơn giản nhưng có cổ tay được thêu hoa văn màu vàng, lộ ra một sự tinh xảo khác thường.

Các cô nương, sau khi xem hết suối phun, nhìn về phía hai người áo trắng, to nhỏ bàn luận: "Các ngươi nói, bọn họ là người phàm hay là tiên nhân của bộ tộc Hữu Hồ?"

Mặc dù những cô nương này đều được tiên chọn, nhưng lần đầu tiên bước vào tiên gia động thiên, đối với hết thảy mọi việc đều tò mò.

Cũng giống như chúng ta, tiên nhân thật sự làm sao canh cửa được, chắc chắn là tạp dịch được chọn ra từ phàm nhân." Có một cô nương dường như hiểu rõ nơi này, nói một cách trịnh trọng: "Theo ta thấy, chúng ta đừng líu ríu quá nhiều, nơi này là tiên gia, đừng chọc cho tiên nhân không vui, quấy nhiễu sự thanh tu của bọn họ.""


Mọi người yên tĩnh một chút, nhưng mà đây đều là nữ hài tử trẻ tuổi, nhỏ nhất là mười ba và lớn nhất là mười sáu mười bảy.

Họ may mắn được chọn làm thành viên của tiên gia động thiên hầu hạ tiên nhân, và nếu tình hình thuận lợi, họ còn có thể theo đuổi con đường tu tập.

Mới dừng lại một chút, các cô nương lại bắt đầu ríu rít nói chuyện, mọi thứ ở đây từ tia mây, cánh hoa, thậm chí đỉnh đầu của một chim bay qua đều quá thú vị với các nàng.

Họ có thể dành nửa ngày để thảo luận.

Đàm Âm ngồi trên tảng đá được nửa ngày, bị mặt trời chiếu đến sau lưng làm toát ra một tầng mồ hôi mỏng, ngẩng đầu nhìn sắc trời, buổi trưa qua hơn phân nửa mà bộ tộc Hữu Hồ vẫn không phái người đến giao nhiệm vụ.

Nàng tiếp tục nhã nhặn lịch sự từ trong tay áo lấy ra khăn tay lau mồ hôi, chợt nghe bên cạnh một cô nương cười nói: "Các ngươi xem hoa sen trong ao đi!"

Hoa sen trắng trở thành màu hồng nhạt sau đó lại trở về màu trắng giữa trưa dưới ánh mặt trời mạnh mẽ.

Màu sắc cánh hoa cũng thay đổi theo cách kỳ diệu như ảo.

Một số cô nương gan lớn đến gần mép ao và chơi đùa với những đóa hoa sen khác.

Hai người áo trắng thủ tháp đối diện chắc hẳn đã lưu ý nơi này thật lâu, bởi vì thấy có người hái hoa sen chơi, lập tức cất cao giọng nói: "Nơi này là tiên gia động thiên, tùy tiện cười đùa thành thể thống gì?! Làm sao các ngươi có thể tự tiện hái chúng.

Các ngươi có biết mỗi ngọn cỏ, cành hoa ở đây đều có ý nghĩa riêng biệt không?


Mấy vị cô nương khác sợ hãi nhìn hai người áo trắng không dám lên tiếng.

Đàm Âm đứng dậy, phủi bụi đất, hành lễ với phía đối diện và hỏi: "Xin hỏi hai vị đại nhân, không biết khi nào thì Tiên Nhân có thể đến?"

"Các ngươi cứ chờ, gấp cái gì?" Hai người áo trắng tỏ ra rất kiêu căng.

"Thật ghê tởm..." Các cô nương thấp giọng oán trách, nói: "Cái đồ mắt mũi hếch lên trời..."

Ai ngờ hai người có thính lực đặc biệt tốt, lại nghe hai câu oán trách này, lập tức nổi giận: "Vừa rồi là ai nói? Ra đây!"

Các cô nương câm như hến, tất cả đều đứng bất động.

Hai người áo trắng kia lại không buông tha, một người trong đó đi tới, giống như muốn đến bắt người.


Đàm Âm xoay người nhặt đóa bạch liên dưới chân lên, đặt trước mũi nhẹ nhàng ngửi, trong động thiên hoa lệ đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong, hoa sen trong hồ nước bị cơn lốc thổi nghiêng trái ngã phải, các cô nương có người bị thổi bay trâm cài tóc, có người bị mê hoặc, ai nấy đều la hoảng sợ.

Cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, chuông gió trên tháp nhỏ bảy tầng kêu leng keng không ngừng, bỗng nhiên leng keng hai tiếng, lại bị gió thổi rơi hai chuỗi, đúng lúc nện trúng đầu bạch y nhân thủ vệ, lập tức khiến bọn họ đầu rơi máu chảy, lớn tiếng kêu đau.

Các cô nương không ngờ đột nhiên xảy ra loại biến cố này, không khỏi ngây người.

Đang cực kỳ huyên náo, chợt nghe trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hót êm tai, ngay sau đó kim quang rải rác chiếu xuống, cuồng phong thoáng ngừng lại, Đàm Âm ngẩng đầu, liền thấy giữa không trung có một con chim cực lạc to lớn, lông mi giống như tuyết trắng, phần đuôi màu vàng kéo rất dài, chập chờn lắc lư, khí thế phi phàm.

Trên lưng điểu là một nam tử áo đen, cổ áo và ống tay áo được thêu hoa văn vàng kim, hết sức hoa lệ.

Hắn tò mò cúi đầu nhìn xuống dưới, một lúc lâu sau mới cười tủm tỉm mở miệng: "Có chuyện gì xảy ra sao?" Giọng nói rất dịu dàng nhưng ngữ điệu lại có vẻ hơi lỗ m ãng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi