NỊNH THẦN (CÙNG NỊNH THẦN DAN DÍU SAU LƯNG HOÀNG ĐẾ)

Ký ức ngày xưa như cá dưới đáy ao.

Thỉnh thoảng trồi lên mặt nước, phun ra bong bóng không ngứa không đau, lại lặn xuống đáy ao.

Ngày tháng trôi qua, không người quấy rầy, bình yên mà tự tại.

Khi nhớ tới hắn liền lấy ngọc bội ra, ngửi mùi hương trên đó, nhắm mắt lại, trong đầu sẽ hiện lên hình ảnh hắn, thậm chí ảo giác giọng nói dương dương đắc ý của hắn khi cố ý chọc giận nàng.

Dần dần liền cảm thấy an nhàn thì có gì tốt, không có hắn mọi thứ thật nhàm chán.

Rất nhanh tháng mười đã đến.

Cuối thu mát mẻ, chim bay để lại tiếng hót trong trẻo.

Nàng nhận được thư hồi âm của phụ thân, trong thư nội dung rất ít, chữ viết cũng có chút qua loa, tựa hồ là tranh thủ lúc rảnh rỗi để trả lời nàng.

Nội dung trong thư viết :

“Trên đường đến quân doanh đều bình an, đừng quá lo lắng cho phụ thân, tả hữu đều là người thân cận bên cạnh, nếu có chuyện gì, tự nhiên bảo hộ ta chu toàn.

Chỉ là, vì sao bỗng nhiên nhắc tới Cao Thanh Hà?

Người này tâm tư kín đáo, lòng dạ thâm trầm, tiếu lí tàng đao, rắp tâm hại người, đều không phải là người hiền lương trung tín.

Ghi nhớ lời vi phụ nói, chớ nên cùng người này có liên quan, không bằng, hậu quả khó có thể tưởng tượng.”

Nàng cầm chặt lá thư trong tay mà run rẩy, thầm nghĩ, nếu phụ thân biết trong bụng nàng là cốt nhục của quyền thần gian manh, chắc sẽ tức giận đến ngất xĩu.

Mặt sau còn một dòng chữ. Chỉ là câu này chữ viết thanh tuyển tú dật, cùng mặt trước hoàn toàn bất đồng ——

“Được khen ngợi như vậy, Cao mỗ cảm động đến rơi nước mắt.”

Mí mắt nàng giật giật.

Cẩn thận quan sát kỹ từng chữ viết kia, xác thật là chữ viết của Cao Thanh Hà.



Lá thư này chẳng lẽ hắn đã đọc qua sao?

Lòng nàng thấp thỏm, bắt đầu tính toán chờ hắn tới cùng hắn giải thích như thế nào, bị cha vợ dùng “Lòng dạ thâm trầm”, “Rắp tâm hại người” để hình dung, có thể cảm động đến rơi nước mắt mới là lạ.

Đang nghĩ ngợi, a Hoán đột nhiên từ ngoài phòng hấp tấp đi vào, vẻ mặt căm giận.

Nàng giương mắt hỏi: “Làm sao vậy?”

Nàng đem lòng bàn tay siết chặt buông ra, lộ ra một bao thuốc nhỏ: “Nương nương, có người muốn hại người!”

Nàng mang lá thư cất đi, “Là Trà Nhi?”

Nàng ta ngây người trên mặt phẫn nộ nháy mắt bị nghi hoặc thay thế: “Nương nương… Người… Làm sao mà biết được?”

Nàng cười nói: “Ngươi cho rằng ta cùng ngươi giống nhau, cả ngày cũng chỉ biết cười ngây ngô? Chỉ biết cười ngây ngô, làm như thế nào ngồi được vị trí Quý phi ?”

A Hoán nghe nàng nói như vậy, hiện lên một trận túng quẫn, theo sau ngẩng đầu, thần sắc nghiêm túc hỏi: “Kia nương nương tính toán xử trí Trà Nhi như thế nào?”

“Nàng ấy hiện tại ở đâu?”

“Bị nô tỳ nhốt ở trong phòng.” Nói đến cái này, nàng ta hơi hơi ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia đắc ý, “Nô tỳ còn bức nàng ta nói ra đồng phạm, một tiểu thái giám lạ mặt còn muốn chạy đã bị nô tỳ bắt lại cũng nhốt vào trong phòng!”

“A?” Nàng cong môi cười, “Vậy ngươi cũng rất có bản lĩnh.”

“Tất nhiên” nàng ấy hừ nói, “Nếu không có điểm bản lĩnh, làm sao có thể làm nha hoàn của Quý phi nương nương?”

“Đừng ba hoa, gói thuốc kia là thuốc gì, tìm thái y xem qua chưa?”

“Đã xem qua, là thuốc làm sẩy thai, chỉ là dược hiệu không mạnh, uống thời gian dài mới có tác dụng.”

“Tốt.” Nàng đứng lên, sắc mặt nghiêm túc, “Đi, đi xem hai kẻ ăn cây táo, rào cây sung.”

A Hoán nhốt họ ở trong phòng củi, khoá bên ngoài, nàng ta che chắn nàng ở phía trước, mở khóa dẫn đầu bước vào trong phòng.

Nhà củi thông gió kém, tản ra mùi gỗ do tích tụ lâu ngày mà tanh hôi, hai người kia nằm trên đống củi, trên người bị trói trong miệng gặm một miếng giẻ lau đen.

Nàng thoáng có chút kinh ngạc: “Ngươi chỉ nói đem bọn họ nhốt lại, chưa nói trói thành như vậy nha? Này tất cả đều là một mình ngươi làm?”



“Dạ!” A Hoán kiên định gật đầu.

Nàng tấm tắc một tiếng, đi đến bên cạnh tiểu thái giám, ngồi xổm xuống, cầm lấy một cây gỗ nhỏ, ở trên mặt hắn vỗ vỗ: “Tuy bị thiến, tốt xấu cũng là một nam nhân, bị tiểu cô nương trói thành như vậy, mất mặt không?”

Dứt lời nàng lại nhìn Trà Nhi bên cạnh hai mắt đẫm lệ, “Còn có ngươi, cũng đừng giả vờ, nơi này không có bảy bà cô lớn tám bà dì cả của ngươi, dù có khóc hết nước mắt cũng không ai đau lòng ngươi.”

Trà Nhi thống khổ mà ô ô hai tiếng, đôi mắt không ngừng ngó lên nhìn xuống, nước mắt liền thành chuỗi mà rơi.

Nàng nhướng mi mắt, ánh mắt dừng ở giẻ lau trong miệng nàng ta, rút ra ném trên mặt đất.

Nàng ta kịch liệt mà ho khan vài tiếng, mồm miệng không rõ nói: “Khụ… Nương nương, không phải nô tỳ, nô tỳ không có… Nô tỳ là bị ép buộc… Nương nương tha mạng…”

Nàng chậc một tiếng, chỉ cảm thấy ồn ào đến đau đầu: “Im miệng, lại ồn ào liền đem giẻ lau nhét trở lại miệng ngươi.”

Trà Nhi lập tức không ra tiếng, liếc mắt nhìn giẻ lau kia một cái, lại ra vẻ đáng thương mà nhìn phía nàng.

Nàng thấy nàng ta đối với giẻ lau kia tránh còn không kịp, chỉ cảm thấy chắc chắn có cái gì trong đó, vì thế quay đầu hỏi a Hoán: “Giẻ lau này là cái gì mà có sức uy hiếp mạnh như vậy?”

A Hoán ngượng ngùng mà gãi gãi đầu: “Tất chân của Cường công công.”

Tất chân của Cường công công?

Nàng cũng nhịn không được muốn nôn khan.

Nhớ tới chính mình vừa mới còn đem miếng giẻ kia rút ra từ trong miệng Trà Nhi, liền ghê tởm muốn ngất đi, cũng không dám đưa tay lên ngửi, ở trên người a Hoán dùng sức cọ cọ.

“Nương nương! Người làm gì!” A Hoán vội vàng nhảy ra sau, vẻ mặt hoảng sợ muôn vàn.

“Lau tay cho ta, quay về tặng cho ngươi y phục mới.”

“…”

“Bằng vải phù quang.”

“…Được rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi