NỊNH THẦN (CÙNG NỊNH THẦN DAN DÍU SAU LƯNG HOÀNG ĐẾ)

Đêm khuya, một mình nàng nằm trên giường, khảy những sợi tua treo trên ngọc bội.

Vài lần giơ tay lên, muốn đem ngọc bội quăng ra ngoài, do dự rồi lại bởi vì không đành lòng mà thu tay.

Thôi loại đồ vật này đáng giá không bằng đổi thành vàng thật bạc trắng, đền bù cho nàng mấy ngày nay mang tình cảm ra ngoài lãng phí.

Khóc ướt gối đầu còn chưa khô, mặt dán lên còn hơi lạnh.

Nàng đem gối đầu lật lại, buông giọng thở dài xoa xoa bụng, nói: “Mới vừa rồi người nọ, con nhìn thấy không? Về sau nhìn thấy hắn, không được gọi phụ thân, phải gọi hắn là dâm tặc có biết chưa?”

Đợi một lúc đáp lại nàng chỉ có tiếng ùng ục trong bụng phát ra.



Đứa nhỏ này, như thế nào chỉ biết kêu đói thôi…

Bất quá nếu là thật từ trong bụng nàng truyền đến một tiếng “Dâm tặc”, cũng thật đủ dọa người.

Nàng đứng dậy, hướng bên ngoài kêu lên: “A Hoán.”

Rất nhanh bên kia truyền đến một tiếng buồn ngủ mông lung: “Có chuyện gì vậy, nương nương?”

“Ngươi đi kêu phòng bếp làm chút thức ăn khuya mang tới, lấy thêm một bầu rượu.” Nghĩ nghĩ, lại sửa lời nói, “Đừng lấy rượu, lấy một bình trà nóng.”

“Dạ.”

Nàng còn chưa dứt lời, bên kia liền truyền đến một tiếng hô kinh hỉ: “Nương nương, nương nương, tuyết rơi! Mau đến xem! Đầy trời đều là tuyết!”

Tuyết rơi?

Nàng nhìn hướng ra ngoài, hơi có chút kinh ngạc.

A Hoán ở trước cửa cao hứng phấn chấn mà chạy chậm lại đây, trong tay ôm một áo choàng gấm lông mềm, đỡ nàng đứng lên, khoác lên người nàng.

Nàng đi theo a Hoán bước chân có chút gấp đến trước cửa, chân vừa bước ra cửa, liền cảm thấy một trận lạnh lẽo, a Hoán vội vàng đứng trước mặt nàng, giơ tay chỉ tuyết bay lả tả trước mặt, vui vẻ nói: “Sao đột nhiên lại có tuyết đầu mùa rồi.”

“Bây giờ chỉ mới tháng mười thôi.”

“Đúng vậy, năm nay mùa đông bắt đầu thật sớm.”

Tuyết rơi tháng mười, đây là lần đầu tiên từ khi nàng vào cung cho tới nay.

Không giống tuyết bay dày đặc đầy trời giữa mùa đông, loại tuyết này rơi xuống đất liền tan ngay lập tức.

Nàng rút tay vào trong áo choàng, hơi thở phả ra khói trắng.



Cuối tháng mười, trong cung không ít người bị nhiễm phong hàn.

Vén rèm kiệu lên, ở bức tường màu đỏ có nhiều cung nữ và thái giám đều cúi đầu, áp tay lên cổ đi tới đi lui. Mùa đông đến sớm, những người này còn chưa được phát quần áo giữ ấm.

Nàng buông rèm, cúi đầu nhìn túi tiền trong tay.

Túi tiền được thêu cực kỳ tinh xảo, bên trên được thêu vài bông hoa hải đường màu trắng, mở túi tiền ra bên trong có viết một phương thuốc có tác dụng trừ hàn.

Nàng đưa phương thuốc nhờ A Hoán đi hỏi thái y, thái y nói muốn thử trước mới biết có hiệu quả không, nói nàng ba ngày sau quay lại Thái Y Viện một chuyến. Mà hôm nay đã là ngày thứ tư.

Vừa bước vào cửa, xông vào mũi là mùi vị nồng đậm các loại thảo dược trộn lẫn với nhau, Trương thái y đứng ở trước quầy dược chọn thuốc, thấy nàng tới, để thuốc lại vào rổ, bước nhanh đến hành lễ trước mặt nàng: “Quý phi nương nương.”

“Phương thuốc kia như thế nào rồi?” Nàng trực tiếp hỏi, “Có thể chữa khỏi bệnh phong hàn không?”

Thái y khẽ nâng đuôi lông mày: “Nương nương đưa phương thuốc, thần nấu cho gã sai vặt trong nhà bị phong hàn uống thử, thuốc có tác dụng rất nhanh, không quá nửa ngày đã tốt hơn nhiều rồi.”

“Nhưng có di chứng gì không?”

“Thuốc này có bỏ thêm thổ phục linh, quế chi, bạch thuật, tính ôn hòa, sẽ không có di chứng gì phát sinh.”

Nàng nhẹ nhõm cười một tiếng: “Vậy làm phiền Trương thái y, nấu thêm cho bổn cung một bát. Bổn cung phải đưa đi cho Hoàng Thượng, hiện tại cần gấp.”

Trương thái y ngạc nhiên một chút, phát giác chính mình phản ứng không đúng, lại vội vàng cúi đầu: “Vâng.”

Gần đây, Hoàng Thượng nhiễm phong hàn, vẫn chưa khỏi bệnh.

Mà nàng thân là phi tử trong hậu cung, một năm lãnh mấy trăm lượng bạc trắng bổng lộc, cũng nên góp một phần sức lực của mình.

Huống chi sau khi trời lạnh, hoàng thượng đã gửi rất nhiều đồ đến cung nàng, chiếc áo choàng lông cáo trên người nàng cũng là do hoàng thượng cho người mang đến, hoàng thượng đã quan tâm nàng như vậy, nàng cũng không thể không quan tâm đến hoàng thượng.

Mang theo chén thuốc mới nấu xong, một đường đi thẳng đến ngự thư phòng mà không cần thông báo trước.

Trong ngự thư phòng, truyền đến âm thanh đang nói chuyện, hình như có thần tử ở bên trong thảo luận chính sự, nàng không dừng bước chân đi thẳng vào trong.

“Hoàng Thượng.” Nàng đứng ở trước cửa lên tiếng.

Bên trong long ỷ đang ngập tấu chương, hoàng thượng ngẩng đầu nhìn về phía nàng, nở nụ cười: “Thời tiết lạnh như vậy sao nàng lại tới đây?”

Nàng đáp: “Thần thiếp mang thuốc đến.”

Khi đang nói nàng cảm thấy có một ánh mắt quen thuộc, dừng ở trên người nàng.

Thì ra hắn đang ở đây.

Nghĩ tới nàng liền mỉm cười ngọt ngào, khoan thai đi đến long ỷ, đặt chén thuốc xuống, nhẹ giọng nói: “Thuốc đắng dã tật, thần thiếp sợ Hoàng Thượng không chịu uống, nên mới tới đây giám sát.”



“Có đường không?”

“Lại không phải tiểu hài tử, còn sợ đắng.”

“Không được. Trẫm chính là sợ đắng, không đường, không uống.”

Nàng không lộ thanh sắc mà nâng mắt lên, phát hiện hắn đang ngồi ở giữa, rũ mắt, nhấp môi, thần sắc nhàn nhạt.

“Thật không có đường?” Người bên cạnh lại lần nữa hỏi.

“Có.” Nàng đáp, “Uống hết rồi ăn.”

“Vậy nàng đút cho trẫm.”

Nàng cười, không chút nghĩ ngợi liền đáp: “Được.”

Một đôi bàn tay tiếp nhận chén thuốc trước mặt nàng, nhẹ nhàng khuấy thuốc trong chén, ho hai tiếng, bưng chén lên một hơi uống cạn.

Nước thuốc chảy ra từ khoé miệng hoàng thượng, nàng dùng khăn lau, lại bị hoàng thượng nắm lấy tay.

“Sao lạnh như vậy?” Hoàng thượng cau mày hỏi.

Nàng nhìn hoàng thượng hồi lâu, môi mím thành một đường, không có đáp lại, hoàng thượng nắm lấy tay kia của nàng, đưa lên môi thổi thổi.

Hơi nóng phả ra làm ướt lòng bàn tay nàng, cùng lúc đó nàng thấy thân hình bên dưới cứng đờ.

Ngay sau đó, nghe được âm thanh bàn tay siết chặt thành ghế.

Nàng vội vàng rút tay về, liếc nhanh về phía đó, trên mặt có chút hấp tấp: “Được rồi, tay thần thiếp không lạnh nữa. Hoàng Thượng uống thuốc, vẫn chưa ăn đường, miệng có đắng hay không?”

Hoàng thượng không yên tâm mà nhìn tay nàng, lại ngẩng đầu nhìn nàng, nói: “Đắng.”

“Nào mở miệng.”

Nàng lấy một viên đường từ trong túi giấy đưa vào miệng hoàng thượng.

Hoàng thượng mở miệng ra, nàng đem đường đưa đến bên môi, đang muốn đưa vào, lại bị hoàng thượng một ngụm ngậm lấy, đầu ngón tay bị cánh môi ấm áp ướt át mút lấy.

Loại xúc cảm này làm nàng hoảng sợ lại khó chịu, nàng lập tức thu hồi tay, dịch một bước ra sau.

Nhưng hoàng thượng lại một phen ôm eo nàng, thấp giọng nói: “Cẩn thận kẻo bị ngã.”

Nàng cơ hồ là theo bản năng mà nhìn sắc mặt của người nọ, chỉ thấy hắn ngẩng đầu thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt âm trầm, sắc mặt trắng bệch, khiến người ta lạnh sống lưng.

Nàng nhanh chóng dời đi ánh mắt, từ trong lòng ngực hoàng thượng thoát ra, “Không sao, thần, thần thiếp không sao.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi