NỊNH THẦN (CÙNG NỊNH THẦN DAN DÍU SAU LƯNG HOÀNG ĐẾ)

Vốn nghĩ rằng hắn sẽ đáp lại một tiếng, sau đó giống thường ngày chẳng hề để ý mà nói ra, hối hận liền hối hận đi, việc đã đến nước này, cũng không có đường rút lui.

Có chút tự giễu, nói cùng hắn quen biết là không có may mắn, chỉ mong kiếp sau đừng gặp lại…

Nhưng hắn không có làm vậy, hắn im lặng không đáp lại nàng.

Hắn im lặng như vậy làm ta bắt đầu hoài nghi hắn có phải hay không đã rời đi, hay thực sự là không muốn nói gì nữa.

Cũng không có gì quan trọng lắm, nàng đã nói lời thật lòng, hắn có nguyện ý nghe hay không, nghe xong sẽ có cảm tưởng thế nào, có thương cảm hay không, không liên quan đến nàng.

Nàng hiện tại lo lắng, là mới vừa rồi trong miệng hắn nói nô tỳ bên cạnh nàng bị tên kia đánh bất tỉnh, nghĩ đến cũng chỉ có thể là a Hoán, nếu không đã qua một nén hương, như thế nào đã hơn mười lăm phút còn chưa thấy trở về.

Vừa đi vừa nghĩ đã đến trước cửa cung, hai thị vệ gác cổng nhìn thấy nàng liền hành lễ.

“Nương nương.”

“A Hoán đã trở về chưa?”

“A Hoán cô nương vừa trở về không lâu.”

“Có bị thương hay không?”

Hai thị vệ ngẩn người, quay sang nhìn nhau một lúc, không tự nhiên lắm mà đáp: “Bị thương… Nhưng thật ra không bị thương, nhưng cô nương có mang một người bị thương trở về, nhìn bộ dáng như sắp chết.”

“Cái gì? Cái gì mang người về?” Nàng cau mày, ánh mắt nhìn biểu tình của hai thị vệ, dừng một lát, cũng không cùng bọn họ dong dài, đi thẳng vào trong cung.

Trở lại trong phòng mình, không thấy a Hoán, lại vòng qua nơi ở của cung nữ, vẫn như cũ không có tin tức, một đường vừa đi vừa hỏi, tìm ra được một căn phòng trống.

Đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy hai người trong phòng, trong đó một người bị trói quỳ trên mặt đất, khóe miệng chảy máu, một người khác đứng đối diện người nọ, quay đầu nhìn về phía nàng bên này, ngạc nhiên trố mắt.

“A Hoán.”

“Nương… Nương nương?”



A Hoán bước lên vài bước, hỏi: “Nương nương là trở về một mình hay về cũng Nghi nhi? Nô tỳ sau khi trở về, liền gọi Nghi nhi dẫn người ra ngoài tìm người.”

“Ta thấy ngươi chậm chạp chưa đến, nên một mình hồi cung, trên đường vẫn không thấy Nghi nhi.”

Nghe vậy, người biị trói chậm rãi ngẩng đầu, khẽ cau mày, nhìn về phía nàng ánh mắt mang theo một chút bối rối cùng nghi hoặc.

Nàng trước không đi quản hắn, đi ra phía trước sờ cái ót a Hoán, quả nhiên sờ được một vết sưng to, ngẩng đầu nhìn ánh mắt nàng, hỏi: “Có đau hay không? Nếu đau nói ra, ta gọi người đắp thuốc giảm sưng cho ngươi.”

“Không sao, để nó tự xẹp xuống, ngày mai là tốt rồi. Hiện tại quan trọng chính là muốn hỏi rõ ràng, người này đến tột cùng vì sao phải từ phía sau đánh lén nô tỳ.”

Nàng thấy vẻ mặt a Hoán tức giận bộ dáng lại không thể hiểu được, giống như không biết việc nàng bị ám sát.

“Nếu không phải nô tỳ tỉnh lại phát hiện hắn đã bị trói, nô tỳ cũng không biết tìm ai.”

“Người trói hắn không phải ngươi?” Nàng hỏi.

“Đúng vậy, tỉnh lại hắn liền biến thành như vậy, bên cạnh hắn là hung khí đã đánh lén nô tỳ.”

“Ngươi có nhìn thấy người trói hắn không?”

“Không có.”

Nàng trầm tư một lát, ánh mắt chuyển hướng đến người nọ đang quỳ, đi đến trước mặt hắn, mở miệng nói: “Đồng bọn của ngươi đã bị bắt sống, không bao lâu liền sẽ nói ra sự thật thôi. Nếu ngươi nói cho bổn cung biết ai là người thao túng phía sau, ta liền tha cho ngươi một mạng.”

Người nọ nhăn mày lại, nói: “Quý phi nương nương, ngài cũng đừng nghĩ sẽ từ ta nơi này biết được cái gì, ta dù có chết cũng sẽ không nói ra nửa câu.”

“Được, ta từ trước đến nay không thích cưỡng cầu người khác, ngươi không muốn nói, ta đây cũng sẽ không tiếp tục hỏi.”

Hắn im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn về phía nàng: “Nương nương tin tưởng chúng tôi sẽ nói ra sự thật cho người biết sao?”

“Ừ.”

Người nọ nhếch môi, lộ ra nụ cười khinh thường, đang muốn nói cái gì, đột nhiên ho khan vài tiếng, yết hầu tắc nghẽn, phun ra một miệng máu.

Ngay sau đó, sắc mặt của hắn tái nhợt bộ dáng giống như sắp chết, như lời thị vệ nói bị thương không nhẹ, nếu hiện tại mở trói cho hắn, hắn cũng chưa chắc có sức lực thoát được đi ra ngoài.



Nàng phân phó a Hoán lấy thêm cái chậu than mang vào trong phòng, miễn cho hắn ban đêm đông chết ở chỗ này, lại phân phó hai người ở ngoài gác cửa, không cho ai ra vào.

Trước khi đi, người nọ đã đau đến ngất, nàng thở dài, Cao Thanh Hà thằng nhãi này xuống tay thật đúng là đủ nặng, cũng không biết trạng thái của hắn nửa chết nửa sống như vậy còn có thể chịu đựng bao lâu, chỉ có thể mặc cho số phận đi.

Sau mấy ngày tuyết ngừng rơi, Ý phi mời nàng đến cung.

Pha xong tách trà nhỏ, nàng nếm thử thấy rất ngon, hỏi nàng ta: “Trà này từ nơi nào đến, hương vị đậm đà ngon như vậy?”

“Đây là phụ thân tần thiếp mang tiến cung, cũng chưa nói nơi từ nơi nào, chỉ nói có thể trị tốt bệnh viêm họng của tần thiếp.”

Nàng đem tách trà tiến đến mũi ngửi, nhắm mắt lại, mày giãn ra, “Mùi giống Bích Loa Xuân, nhưng ngọt thanh hơn. Trà này, muội dùng nước nào nấu để pha?”

Nàng ta ngẩn người, như không rõ sao nàng lại hỏi vậy , “Đương nhiên là dùng nước trong a…”

“Muội cũng biết trà Tam Thanh?” Nàng lại hỏi.

Nàng ta lắc đầu: “Đã có nếm qua, nhưng chưa bao giờ tìm hiểu.”

“Trà Tam Thanh được pha bằng hạt thông, hoa mai, phật thủ cùng tuyết, hương trà thấm vào ruột gan, mà tinh túy nằm ở chỗ nước tuyết. Muội có trà ngon như vậy, không ngại lấy nước tuyết pha thử xem?”

“Được. Rảnh rỗi tần thiếp sẽ pha thử.”

Nâng chén trà lên chậm rãi nhấp một ngụm, dùng khăn lau khoé miệng, liền nghe nàng ta ho nhẹ một tiếng, hướng về nô tỳ hầu hạ bên cạnh nói: “Nhị Dung, ngươi trước dẫn người lui xuống, ta có chuyện quan trọng cùng Quý phi nương nương thương thảo.”

Nô tỳ đáp vâng liền lui xuống, mà a Hoán không cần nàng nhiều lời, chỉ cần một ánh mắt, liền thức thời mà rời đi.

Sauk hi cung nhân lui hết, ngoài cửa không một tiếng động, Ý phi mới buông chén trà xuống, mấp máy môi.

“Quý phi nương nương.” Nàng ta lên tiếng gọi, hơi thấp giọng, giọng điệu cũng không hề nhẹ nhàng giống lúc trước vậy, “Triều đình… Chỉ sợ sắp có chuyện lớn xảy ra.

“Đêm qua phụ thân tần thiếp có tin tức, trong triều vài tên ngự sử bị ám sát, chết rất thê thảm, thậm chí có người còn bị mổ bụng, moi tim ra. Sáng nay mấy người đồng liêu chưa kịp tấu lên hoàng thượng, đã bị buộc tội thông đồng với địch phản quốc, có bằng chứng thư từ rõ ràng, tất cả đều bị phán chết…”

“Nhìn kỹ lại những người đó, đa số đều là vây cánh của phụ thân Trinh phi. Việc này, thế nào cũng không giống như là trùng hợp.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi