NỊNH THẦN (CÙNG NỊNH THẦN DAN DÍU SAU LƯNG HOÀNG ĐẾ)

Buổi tối Hoàng Thượng đi đến chỗ một quý nhân, nàng không nhớ kỹ tên, chỉ nhớ rõ nàng ta hôm nay trang điểm xinh đẹp quyến rũ.

Trên giường nàng lật xem quyển ghi chép tiêu dùng của Vạn Thọ Tiết lần này, ngân lượng dùng thật sự nhiều hơn năm trước, xem ra sáu tháng cuối năm bổng lộc các cung lại muốn cắt giảm một ít, cũng không biết những tiểu chủ được nuông chiều từ bé có chịu được hay không.

Lúc đang nghĩ ngợi, bên ngoài cửa có người gõ vang, ta chui ra, chỉ lộ cái đầu, nhìn chằm chằm người tới hỏi: “Người nào?”

Hắn cười đáp lại: “Gian phu của người.”

“Hoàng cung cấm địa, một gian phu như ngươi cũng có thể đi vào?”

“Cầu mà không được, muốn ngủ một đêm nơi đây.” Hắn đi vài bước đến phía trước, uốn gối ngồi xổm trước giường nàng.

Nàng kéo màn ra, nhìn chằm chằm hắn, rồi vỗ vỗ mặt.

Hắn gương mặt tuấn mỹ dưới ánh nến làm người khác động lòng, nàng tựa sát hôn lên mặt hắn, nhưng tưởng tượng đến hắn sẽ phải thuộc về nữ tử khác, nhịn không được nói: “Cao đại nhân, lúc trước đã quên một câu, còn muốn chúc ngài sớm sinh quý tử.”

Hắn nao nao, hỏi: “Nếu không cùng giường, liền không thể sớm sinh quý tử, đúng không?”

Nàng trêu ghẹo nói: “Vậy ngươi sẽ phải cô độc sống quãng đời còn lại.”

Hắn nghe xong, trầm tư một trận, lại nói: “Nương nương thì sao? Tiểu hài tử rất tốt, không muốn sinh một đứa để ở bên cạnh sao?”

“Của ai?” Nàng hỏi.

Hắn thành kính nói: “Chỉ mong là của thần.”

“Đó chính là tội khi quân, muốn rơi đầu.”

Hắn lại trầm mặc, một tay đem nàng từ trên giường bế lên, nàng kinh hô một tiếng, liền nghe hắn nói: “Ngươi và ta giờ phút này đó là tội khi quân, cũng không sai biệt.”

Nàng nâng cánh tay ôm lấy cổ hắn, nhìn chằm chằm hắn nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt.

Hắn ôm nàng, từ vạt áo rút ra một phong thơ, giao cho nàng: “Việc hôm nay, ta nghĩ, vẫn là cho ngươi một cái công bằng.”



Nàng duỗi tay lấy phong thư, mở ra, rút ra bên trong giấy vàng hơi mỏng, phía trên mặt viết.

“Mạc ngỗ nghịch, đế đã khả nghi.”

Nhìn hai chữ khả nghi kia, nàng hít vào một hơi, đem thư bỏ lại bên trong, đưa cho hắn: “Loại đồ vật này không nên đưa ta xem.”

“Ngươi và ta đã là một vinh đều vinh, nhất tổn câu tổn*, còn sợ ngươi tố giác ta sao?” Hắn chóp mũi nhẹ nhàng cọ xát gương mặt nàng, hơi thở vương vấn nơi cổ.

Nàng không loạn, ngưng trọng nhìn hắn, ngẩng đầu ở trên môi hắn hôn như chuồn chuồn lướt nước.

Hắn đem nàng đặt vững vàng ở trên giường, một bên hôn nàng, một bên cởi vạt áo, không cần đến một lát, liền đem quần áo trên người nàng lột đến sạch sẽ.

Thân thể tuyết trắng làm loá mắt hắn, lửa dục vọng ở trong mắt hắn bốc cháy lên.

Nàng duỗi tay cởi quần áo hắn, côn thịt thô tím như mãnh thú nhảy ra khỏi lồng hấp, nàng nuốt nước miếng, nói: “Ngươi quay người xuống phía dưới ta.”

Hắn ác liệt mà nhéo cằm nàng: “Nghiện rồi?”

Nàng nóng mặt: “Một bậc tài cao, không thể phủ nhận.”

Hắn làm theo, bẻ ra đôi đùi ngọc, cúi người hôn một chút nơi riêng tư của nàng.

Cự long màu tím để ở trước ngực nàng, nàng do dự một chút, đưa tay lên cầm nhẹ nhàng vuốt ve.

Hắn ưm một tiếng, xoa nắn miệng hoa huyệt, giống lột quả quýt vậy lột ra hai cánh hoa môi của nàng, đem hoa đế phấn hồng lộ ra ngoài, đầu lưỡi vòng quanh liếm láp hoa đế.

Nàng chỉ cảm thấy vừa thoải mái vừa thống khổ, eo hơi hơi nâng lên, xương hông co rút lại.

Đợi trận tê dại qua đi, trực tiếp đem hắn lôi kéo xuống dưới, há miệng ngậm lấy một quả tinh hoàn trước mặt, hôn mút.

Hắn quay đầu, ngữ khí đen tối không rõ mà nói: “Ngươi đây là muốn đem hồn ta cũng hút đi sao?”



Nàng hỏi: “Ta lớn lên giống như yêu tinh?”

Hắn không chút nghĩ ngợi liền nói câu giống, lại vùi đầu tiến đến giữa háng nàng, đem đầu lưỡi thăm tiến khe thịt hơi mở ra màu hồng phấn.

Nàng rên rỉ một tiếng, nhấc chân kẹp cổ hắn.

Hai chân nàng co rúm lại, bởi vậy lực đạo cũng không lớn, hắn dễ như trở bàn tay mà bẻ chân nàng ra, tiếp tục liếm mút nước tiểu huyệt của nàng.

Côn thịt thô to đột nhiên động một chút, nàng lúc này mới phản ứng lại, tay miễn cưỡng nắm lấy, đưa vào trong miệng.

Hắn thân mình đột nhiên run lên, gắt gao nhéo mắt cá chân nàng, than thở một tiếng thật dài, nói: “Cái miệng nhỏ này của nương nương tuyệt nhất thế gian.”

Nói xong hắn dùng sức lực bắt đầu chậm rãi ở trong miệng nàng thọc vào rút ra, gương mặt nàng không ngừng cố ngậm lấy côn thịt đang cắm vào rút ra kia.

Hai quả tinh hoàn đong đưa, lung lay sắp đổ, nàng nhẹ nhàng vuốt ve bên trên, kết quả dường như đốt lửa, hắn càng thêm điên cuồng.

Nàng bất mãn mà đẩy đẩy hắn, hắn động tác mới chậm lại chút, sau đó đột nhiên từ trong miệng nàng rút ra, côn thịt mang theo nước miếng để ở trước mặt nàng.

Hắn ngồi dậy, xoay người mặt đối diện nàng, một lần nữa đè ép đi lên, liếm liếm khóe môi hỏi: “Người ở nơi nào học thổi tiêu?”

Nàng thở dài nói: “Thật là dâm đãng.”

Hắn cười cười, nắm đồ vật kia liền muốn cắm vào tiểu huyệt nàng.

Đầu khấc để ngay khe huyệt, đột phá tầng tầng thịt nếp gấp một đường đỉnh đến hoa tâm, nàng mở to hai mắt, miệng mở ra cũng không nói lời nào, cuối cùng phát ra một tiếng ưm ư, lại bị hắn trầm ngâm nuốt hết tiếng kêu rên.

Hắn kích thích hạ thân thọc vào rút ra, nàng cả người tê dại, nửa mơ nửa tỉnh, nghe được hắn kêu lên, rút côn thịt ra, bắn ra một dòng tinh dịch trắng đục trên ngực nàng, theo bên vú chảy xuống đệm dưới người nàng.

--------------------------------------------------

*một vinh đều vinh, nhất tổn câu tổn (一荣俱荣, 一损俱损 nghĩa là mỗi mắc xích đều có liên quan đến tổng thể, chỉ cần một mắc xích bị tổn hại, các mắc xích còn lại đều tổn hại theo và ngược lại. Câu này gần nghĩa với: “Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.”

AD : Có những câu tìm nghĩa rất là đau đầu, mờ mắt huhuhu

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi