NINH THƯ - NGẬN THỊ KIỂU TÌNH


Chuyển ngữ: WanhooKhi vết thương của Ôn Như Họa gần lành, đã có thể xuống giường đi bộ, thì nhà trưởng làng cũng bắt đầu chuẩn bị luôn hôn sự giữa Ôn Như Họa và Hà Tiểu Hoa.

Giăng đèn kết hoa này, đỏ rực một phương trời này, khiến Ôn Như Họa tức đến nằm bẹp xuống giường lần nữa.Ninh Thư tự thấy mình như nhà mẹ đẻ của Ôn Như Họa, vậy nên cô nghiêm túc chuẩn bị cho Ôn Như Họa mấy bộ quần áo, chăn gối mới, thậm chí cả mấy thỏi bạc.

Cô bảo với Ôn Như Họa đây là đồ cưới của hắn.Ôn Như Họa nghe thấy hai chứ đồ cưới thì xù lông nhím.

Hắn vứt bạc ngay trước mặt, nhìn Ninh Thư mà long sòng sọc, “Có chết ta cũng không cưới Hà Tiểu Hoa.”Ninh Thư nhặt bạc dưới đất lên, sửa: “Biểu ca à, bây giờ là huynh gả cho Hà cô nương, ở rể họ Hà chứ không phải huynh cưới Hà cô nương nhé.”“Bạch Cầm Tương, có phải ta bị hủy hoại ngươi mới vừa lòng không?” Ôn Như Họa nhăn nhó khuôn mặt dữ tợn.Ninh Thư ngạc nhiên vô cùng, tủi thân: “Sao biểu ca lại nghĩ thế chứ.

Tất cả những gì muội làm đều muốn tốt cho huynh mà.


Nếu không nhờ có nhân sâm của Hà cô nương, bây giờ biểu ca đã ở dưới mười tám tầng địa ngục rồi ấy, nào có nói chuyện được với Cầm Tương thế này.”Ôn Như Họa: ...Ninh Thư bổ sung thêm: “Biểu ca yên tâm, huynh chỉ cần yên tâm dưỡng bệnh thôi, chuyện khác để muội lo.

Đảm bảo muội sẽ khiến huynh nở mày nở mặt.”“À mà biểu ca này, chuyện này có rất nhiều người làm chứng, chắc là biểu ca không muốn xấu mặt đâu nhỉ? Chẳng phải huynh ghét nhất là hành vi phá hoại danh dự cô nương nhà người ta à? Chẳng phải huynh khó chịu với hành vi bỡn cợt con gái của Hà Đại Hoa sao, biểu ca đừng như thế nhé?”Ôn Như Họa run rẩy môi không nói nên lời, Ninh Thư vẫn cố: “Cầm Tương làm vậy đều suy nghĩ cho tính mạng của biểu ca thôi, với cả Hà cô nương là người tốt, rất xứng đôi với biểu ca đấy.”“Ngươi đâm ta bị thương sau đó bán ta vì nhân sâm, vậy mà vẫn bảo tốt cho ta? Bạch Cầm Tương, ngươi không nên quá đáng như thế.” Ôn Như Họa hét vào mặt Ninh Thư.Ninh Thư càng tủi hờn thêm, “Biểu ca à, muội đã nói rồi mà, muội không biết đó là huynh.

Nếu biết đó là huynh, chắc chắn sẽ không bao giờ muội làm vậy.

Huynh không nên lẻn vào lều của muội mà nên gọi ở bên ngoài.

Ai cũng ngầm hiểu hành vi giống như huynh là có ý đồ bất chính đấy.

Với cả nhân sâm là cho huynh dùng, không phải muội dùng, sao lại nói là bán huynh vì nhân sâm được?”Ôn Như Họa tức đến không thở ra được câu nào, tức quá chỉ biết quát Ninh Thư cút đi.Ninh Thư cút cực nhanh, để lại mình Ôn Như Họa với vết thương ướp muối.Trưởng làng định ngày thành thân cho hai con trẻ qua một quyển sách hoàng đạo ố vàng.Hôm nay là ngày hoàng đạo, thời tiết đẹp, nhà trưởng làng nổ pháo náo nhiệt, đến cả cái nhà tranh của Ôn Như Họa cũng náo nhiệt vô cùng.Ninh Thư nhiệt tình chiêu đãi mọi người.

Tân lang Ôn Như Họa được mọi người tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo đỏ rồi được dìu ra và đặt lên lưng trâu, chuẩn bị đến nhà trưởng làng.Ôn Như Họa tái mét mặt mày, ngoài mặt không hề vui vẻ chút nào, người run run như thể sắp ngã trâu.Khi Ôn Như Họa đến nhà trưởng làng, là trông thấy cả sân bày đầy đồ ăn, không thì cũng là gà vịt ngan được dân làng tặng lễ.Dân làng quê mùa, nghèo khổ ít của.

Trong không khí là mùi cứt gà cứt vịt cứt ngan lẫn lộn, Ôn Như Họa không cam lòng, hắn quay cuồng, đây không phải cuộc sống của hắn, cuộc đời của hắn không phải như thế này, không phải như thế này!Nhìn thấy tân nương được người khác dìu ra, tâm trạng Ôn Như Họa lên đến đỉnh điểm.

Đây không phải thê tử hắn muốn cưới, đây không phải cuộc sống hắn mong muốn.


Đã thế lại còn ở rể, từ giờ trở đi phải nhìn mặt cả nhà trưởng làng để sống.Ôn Như Họa nhìn xung quanh, trông thấy Ninh Thư đang đi đến thì mắt hắn cay cay, thống hận, nhưng cũng quyến luyến.

Cảm giác yêu hận đan xen này khiến Ôn Như Họa không thể khống chế được.“Giờ lành đã đến, tân lang vẫn chưa xuống lưng trâu à.” Hà Đại Hoa phe phẩy cây quạt nhắc Ôn Như Họa.Ôn Như Họa không quan tâm Hà Đại Hoa, hắn chỉ nhìn Ninh Thư chằm chằm.

Ninh Thư bước ngay qua chỗ hắn, nhắc nhở: “Biểu ca xuống đi, phải đi bái đường rồi.”Hà Đại Hoa nhìn Ôn Như Họa bằng cặp mắt đầy sát khí, trưởng làng bên cạnh đen mặt, sai người lôi Ôn Như Họa từ trên lưng trâu xuống sau đó kéo vào đại sảnh bái đường.Ôn Như Họa muốn giãy giụa thế nhưng một thư sinh yếu ớt như hắn đâu thể sánh với nông dân làm ruộng, đã vậy Ôn Như Họa còn đang bị thương.Ôn Như Họa bị người khác đè xuống bái đường, khi nghe thấy bốn chứ “Buổi lễ kết thúc”, trái tim Ôn Như Họa như vỡ tan.

Lòng hắn bỗng trống rỗng, trống rỗng đến mức khó chịu.Ninh Thư ở ngoài nhà quan sát Ôn Như Họa nghẹn đỏ mặt, trên mặt hiện đủ loại tâm trạng nhưng không có vui vẻ khi lập gia đình.Ninh Thư vào nhà chính, nheo mắt cười nói với trưởng làng: “Trưởng làng, vậy biểu ca ta đành giờ ông bảo ban rồi.

Đây là của hồi môn ta cho biểu ca, nghe nói nhân sâm là thứ quý nhất của trưởng làng, bởi vậy ta đã đặc biệt sai người vào thành mua một củ nhân sâm đây.”Ninh Thư đón lấy nhân sâm trong tay Nguyệt Lan đưa cho trưởng làng.

Trưởng làng mở hộp ra thấy nhân sâm bên trong không khác củ cũ là bao thì vui đến nhướng mày, đáp: “Được được, không cần khách sáo như vậy.


Đều là người một nhà, người một nhà cả.”Ôn Như Họa nhìn thấy nhân sâm thì đỏ con mắt, hắn chất vấn Ninh Thư: “Tại sao trước đó không lấy nhân sâm của ngươi ra, tại sao, tại sao?” Nếu như Bạch Cầm Tương lấy nhân sâm ra sớm hơn thì hắn sẽ không phải cưới Hà Tiểu Hoa, cũng không phải gặp chuyện nhục nhã như thế này.Cùng lắm thì trả nhân sâm lại cho họ Hà là được, hắn sẽ không đến nước này vì một củ nhân sâm.Ninh Thư nghĩ bụng, chị đây thích nhìn cái dáng vẻ bất lực vùng vẫy của chú em đấy.Ninh Thư ngạc nhiên ra mặt, nói: “Lúc trước không có nhân sâm mà.

Tại muội thấy huynh sẽ thành thân nên mới đi mua một củ tặng huynh làm quà ấy chứ.

Muội đã làm gì sai à biểu ca?”Ôn Như Họa bốc hỏa, chỉ muốn moi tim ngửa mặt lên trời hét lên phát tiết ngọn lửa trong bụng.

Nếu vẫn cứ nhịn nữa, Ôn Như Họa cho rằng mình sẽ điên mất.Ôn Như Họa vứt bông hoa đỏ trên ngực mình xuống đất, nói với trưởng làng: “Đã trả nhân sâm cho các người rồi, ta sẽ không thành thân với Hà Tiểu Hoa nữa.”Trưởng làng lạnh mặt, Hà Đại Hoa đanh mặt thách thức Ôn Như Họa: “Đồ con rùa, đố mày bước ra khỏi nhà chính này được đấy.

Mày mà còn sống trở về, tao sẽ theo họ mày.”Hà Tiểu Hoa vén luôn khăn voan, khuôn mặt trang điểm kinh khủng dữ tợn với Ôn Như Họa: “Nói linh tinh gì đấy, đi động phòng ngay.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi