NINH THƯ - NGẬN THỊ KIỂU TÌNH


Chuyển ngữ: WanhooÔn Như Họa đã hoàn toàn bước vào trạng thái biến thành phần tử xấu xa, bộc lộ ra nhân cách phản xã hội rồi.

Trong cốt truyện là Mộc Yên La nhịn nhục bao dung Ôn Như Họa, sau cùng Ôn Như Họa đâm Mộc Yên La làm Mộc Yên La mất con và biến mất, sau đó Ôn Như Họa mới thật sự nhận ra vị trí Mộc Yên La trong tim.Thế nhưng Ninh Thư không bao dung hắn, cũng không có lý do để bao dung hắn.Bởi vậy nên vốn tính Ôn Như Họa đã cố chấp, bị dồn nén lại cộng thêm chuyện này, và hắn đã hoàn toàn biến thành phần tử xấu xa, bây giờ thì muốn tự tay giết Hà Tiểu Hoa.Ôn Như Họa bước chầm chậm đến chỗ Hà Tiểu Hoa, mũi kiếm kéo lê trên đất tạo ra âm thanh chói tai.Hà Tiểu Hoa khóc như mưa lắc đầu gọi Ôn Như Họa: “Ôn Như Họa, chàng không thể đối xử với ta như thế này.”Đáp lại Hà Tiểu Hoa chỉ là nụ cười nhạt của Ôn Như Họa.“Tiểu thư.” Bên tai Ninh Thư vang lên tiếng ám vệ, Ninh Thư hỏi nhỏ: “Giấu Nguyệt Lan kĩ chưa?”Ám vệ ừ một tiếng, “Giờ chúng ta cần đi chưa?”“Chờ một lát nữa.” Ninh Thư cắn môi.

Vận mệnh của Mộc Yên La là muốn làm lại cuộc đời, thế nhưng người vô tội không nên cuốn vào trận chiến này.Bước nhảy của cô có hơi rộng, cốt truyện thay đổi quá nhiều, vậy nên quy luật trời đất cưỡng chế để lật lại cốt truyện.Ninh Thư bảo ám vệ: “Chờ một lúc nữa ngươi cản giúp bọn cướp để người họ Hà chạy.”Ám vệ nhìn Ninh Thư, “Vậy còn người?”“Ta có cách của ta.” Ninh Thư nhìn theo dáng Ôn Như Họa chầm chậm đến chỗ Hà Tiểu Hoa.“Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ tiểu thư, tôi không lo những người khác.” Ám vệ trả lời.Ninh Thư xuống giọng: “Ta là tiểu thư, ngươi phải nghe ta.”“Được rồi.”Ninh Thư hít sâu một hơi, xông vào sân hô lên: “Ôn Như Họa, ngươi dừng tay cho bà.”Ôn Như Họa đang đánh nhau với Hà Đại Hoa thì sửng sốt, hắn nói lạnh nhạt: “Bạch Cầm Tương ngươi đến đây làm gì.


Ngươi đừng có nghĩ rằng ngươi là biểu muội của ta thì ta sẽ nương tay chứ.”“Đẹp quá, là mỹ nhân này, đúng lúc ghê đúng lúc ghê.” Tướng cướp trông thấy Ninh Thư thì chảy cả nước dãi.“Sao nàng lại sang đây, nguy hiểm lắm.” Hà Đại Hoa không còn cà lơ cà phất như thường ngày.Ninh Thư nói với Hà Đại Hoa: “Không giải thích kịp, mau đưa muội muội và cha ngươi đi mau đi.”Hà Đại Hoa chau mày: “Còn nàng? Nàng thì sao đây?”Ôn Như Họa nhìn thấy Ninh Thư và Hà Đại Hoa âu yếm thì cười khẩy một cái, “Hôm nay không ai trong các ngươi được đi.”“Ôn Như Họa ngươi đúng là khiến người khác ghê tởm.” Ninh Thư phỉ nhổ Ôn Như Họa, cô ngoảnh lại nhắc Hà Đại Hoa: “Ngươi đi đi, ta cản được.”“Nàng cản được...!cái cục cứt.” Hà Đại Hoa chưa nói hết câu thì một người bịt mặt mặc đồ đen đã xuất hiện đứng chung chỗ với Ninh Thư.“Mỹ nhân, tình cảm của nàng đã được Hoa ca ca ghi tạc trong lòng rồi, một ngày nào đó sẽ trả ơn nàng.” Hà Đại Hoa cũng không nói nữa, hắn đưa mắt nhìn lướt qua Ôn Như Họa rồi cõng em gái lên và kéo cha mình đi.Hà Đại Hoa cũng quyết đoán, chẳng cần gì trong nhà cứ vậy chạy cực nhanh ra sau núi.“Định chạy à, chưa từng có kẻ nào chạy mất trước mặt ta.” Tướng cướp gọi tay sai phía sau lên, đám tay sai đuổi theo hướng Hà Đại Hoa.

Ám vệ rút kiếm ngăn đám này lại, ánh sáng kiếm lóe lên chẳng mấy chốc đã có mấy thi thể nằm dưới đất.Tướng cướp nhận thấy là kẻ mạnh thì gọi đám tay sai sau lưng: “Giết gã đàn ông này là mỹ nhân thuộc về chúng ta, huynh đệ ta sẽ cùng dùng chung.”Đám đàn ông đều nhìn Ninh Thư với cặp mắt phát sáng, lao vào ám vệ như thiêu thân.

Dù ám vệ có võ công cao cường cũng không địch nổi nhiều người, Ninh Thư thấy ám vệ bắt đầu khó chống cự thì nhấc váy bỏ chạy.Hy vọng là có thể san sẻ giúp ám vệ một chút.“Đuổi theo đi, ả đàn bà này đẹp hút hồn, là thái thái nhà quan cao quý, có được là phát tài đấy.” Ôn Như Họa đầu độc tướng cướp.Tướng cướp vội vàng dẫn theo một đám người cùng với Ôn Như Họa đuổi theo Ninh Thư.Chân trời dần sáng, gà qué trong thôn đều bắt đầu gáy.

Ninh Thư nhấc váy chạy phía trước, một đám người nhấp nhô chạy theo sau.

Dù Ninh Thư cố chạy hết sức nhưng vẫn không chạy nhanh được, đám đằng sau đều mang tâm thế mèo đuổi chuột, có vẻ như định chờ đến khi Ninh Thư sức cùng lực kiệt, không thể giãy dụa mới bắt cô.Ninh Thư sắp chạy hết nổi thì trước mắt là con sông lớn, con sông này chính là dòng sông mà Mộc Yên La nhảy xuống.“Sao không chạy nữa đi Bạch Cầm Tương, ngươi chạy nữa đi.” Ôn Như Họa cầm kiếm trong tay khiến cả người tỏa ra lệ khí ngút trời.Hình như Ôn Như Họa hợp với cầm kiếm hơn chứ không phải cầm bút.


Ôn Như Họa muốn trở thành đại anh hùng trừng phạt tham quan mà.Ninh Thư xoay người lại, xùy một tiếng khinh miệt Ôn Như Họa, “Ôn Như Họa, ngươi căm thù cái ác chẳng qua cũng vì người ta thích làm gì thì làm còn ngươi thì không được như thế.

Ngươi muốn trở thành người như vậy nhưng không được nên mới ước ao đố kị và thù hận chúng.”“Ngươi nói bậy, không phải như ngươi nói.” Ôn Như Họa cãi, “Ta làm thế này là bênh vực cho bách tính, làm vậy để bách tính trong thiên hạ được sống tốt hơn.

Không có đám tham quan, bách tính sẽ có được cuộc sống thực thụ.”“Ta khinh! Ôn Như Hoạ, giờ ngươi đã gia nhập vào phường cướp bóc, ngươi biết cướp bóc là gì không? Là cướp đốt giết hiếp đấy, là giết người đoạt mạng đến mức tiếng oán thán vọng khắp đất trời đấy.” Ninh Thư khinh bỉ: “Ôn Như Họa ngươi khát vọng quyền lực nhưng không thể đạt được, ngươi đi bao bọc mình bằng cái mác đại nghĩa lăng nhiên, ngươi có biết xấu hổ không vậy? Một lúc nữa chẳng phải các ngươi sẽ đi cướp bóc đồ vật trong làng, thậm chí giết những người dân này à? Ngươi và đám tham quan kia khác nhau ở chỗ nào?”Ninh Thư bốc hỏa, tại sao ám vệ vẫn chưa qua đây? Ninh Thư liếc thoáng qua mặt sông, chẳng lẽ cô phải nhảy xuống thật?“Ta khát vọng quyền lực, đúng.

Nếu không có quyền lực, Bạch Cầm Tương ngươi sẽ chọn con quan lớn à?” Ôn Như Họa bình tĩnh đáp, “Khi ta có quyền lực, ta sẽ giết sạch tham quan thiên hạ.”Ninh Thư đáp ba tiếng: “Ha ha ha.”“Đương gia, ta nói cho ngươi biết một bí mật, ngôi làng này có một bí mật cực lớn.” Ôn Như Hoạ không quan tâm Ninh Thư nữa mà nói chuyện với tướng cướp.Tướng cướp hỏi lại ngay: “Ồ, là bí mật gì?”Ôn Như Họa kề vào tai tướng cướp như thể muốn nói gì đó, tuy nhiên thanh kiếm trong tay lại xuyên vào trái tim tướng cướp.“Hự...” Tướng cướp không tin vào mắt mình, hắn khuỵu người xuống đất.“Đương gia, đại đương gia...” Đám tay sai đều hét lên sợ hãi, nhìn Ôn Như Hoạ ngạc nhiên.Ninh Thư cũng ngây ngẩn cả người nhìn thanh kiếm rỏ máu trong tay Ôn Như Họa.


Biểu cảm Ôn Như Họa vô cùng thờ ơ, nét u ám giữa đôi lông mày tản đi, dường như có thứ gì đó xông ra khỏi cơ thể.Ôn Như Họa hoàn toàn khác lạ, giống như Ôn Như Họa nên như thế vậy.Ôn Như Họa giơ thanh kiếm dính máu trong tay lên, lớn tiếng hô to: “Từ hôm nay trở đi ta chính là đương gia của băng đảng này.

Từ hôm nay ta sẽ dẫn dắt mọi người, cho mọi người một cuộc sống tốt hơn, tiền tài mỹ nhân nhiều vô kể.”“Nếu có người phản đối, kết cục chính là thi thể này.” Ôn Như Họa đá cái xác đương gia lại gần..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi