NỢ EM NỤ HÔN CHÚC NGỦ NGON

Buổi phỏng vấn được tổ chức trong phòng học nhỏ cạnh hội trường đa năng.

Theo quy định của trường, sáu mươi phần trăm sinh viên có điểm toàn diện trong bốn năm học cao nhất được tham gia phỏng vấn. Những bạn đủ tiêu chuẩn sẽ bốc thăm, sau đó mới vào phỏng vấn. theo thứ tự bốc thăm.

Con số mà Nguyễn Ngôn Ninh rút được là hai mươi sáu, cô thể nói cô được phỏng vấn sớm.

Không biết tối qua có phải nhờ cọ Giang Hàn hay không mà trong lúc mọi người đều đang hồi hộp ghi nhớ tài liệu và đọc nhẩm bản nháp giới thiệu bản thân thì cô lại ung dung nghe nhạc bằng tai nghe.

Có một sinh viên nữ thấy Nguyễn Ngôn Ninh thong thả như thế thì không nhịn nổi lại gần hỏi, “Sao cậu thoải mái vậy? Chẳng nhẽ giáo sư cậu đăng ký đã hứa sẽ chọn cậu à?”

“Không phải.” Nguyễn Ngôn Ninh lắc đầu, “Bây giờ căng thẳng thì cũng chẳng làm được gì.”

“Mình cũng biết điều đó.” Bả vai sinh viên nữ kia run lên, “Nhưng mình không khống chế được cảm xúc hồi hộp. Chắc mình phải đọc lại bản nháp giới thiệu đây nếu không lát nữa vào phỏng vấn lại quên mất.”

Nguyễn Ngôn Ninh cười, nói với cô ấy hai từ “Cố lên” rồi lại đeo tai nghe.

Gần mười một giờ thì đến lượt cô, Nguyễn Ngôn Ninh đứng dậy, đi đến trước cửa phòng chờ. Đúng lúc này điện thoại cô rung lên một thông báo.

Nguyễn Ngôn Ninh mở ra xem, là Giang Hàn gửi wechat, “Tiểu Tinh phẫu thuật rất thuận lợi, bởi vậy Nhất Nhất của chúng ta cũng phải cố lên.”

Anh còn gửi thêm một biểu tượng cảm xúc hình bánh bao cổ vũ cực kỳ đáng yêu. Mấy hôm trước nghịch điện thoại Giang Hàn nên cô đã tải xuống. Không ngờ anh lại dùng nó thật.

Nguyễn Ngôn Ninh cong môi cười, gửi lại một biểu tượng cảm xúc thả tim.

Cất điện thoại vào túi cũng là lúc giáo viên phụ trách gọi tên cô, “Người tiếp theo, Nguyễn Ngôn Ninh.”

Nguyễn Ngôn Ninh đợi ở cửa vài phút, đợi sinh viên trong phòng bước ra mới hít một hơi thật sâu đẩy cửa vào.

Một nhóm giáo viên ngồi dưới bục giảng, Nguyễn Ngôn Ninh nhìn thoáng qua, đa số đều là lãnh đạo của các bệnh viện.

Cô đứng trên bục giảng, bình tĩnh chậm rãi nói, “Xin chào các thầy cô, em là Nguyễn Ngôn Ninh. Em rất vinh dự khi có cơ hội đứng tại nơi đây …”

Trong ba phút giới thiệu, Nguyễn Ngôn Ninh không bị mắc câu nào. Ba phút tiếp theo là lượt đưa ra câu hỏi của ban giám khảo, hầu hết các câu hỏi đều trong phạm vi kiến thức cô đã chuẩn bị. Có thể nói buổi phỏng vấn này biểu hiện của cô khá ổn.

Bước ra khỏi phòng phỏng vấn, cô nóng lòng đi tới một góc gọi điện cho Giang Hàn.

Chuông điện thoại vang lên thật lâu, lâu tới mức Nguyễn Ngôn Ninh nghĩ anh không bắt máy thì giọng nói của Giang Hàn truyền từ đầu dây len lỏi vào tai cô.

Nguyễn Ngôn Ninh hiện đang cực kỳ vui vẻ, muốn tìm người để chia sẻ niềm vui này.

Cho nên vừa nghe thấy giọng anh, cô cười rộ lên, “Giáo sư Giang, em cảm thấy biểu hiện hôm nay của em rất có triển vọng. Anh muốn thưởng gì cho em không?”

Nguyễn Ngôn Ninh nghe thấy anh cười, “Em muốn phần thưởng gì?”

Phần thưởng chẳng qua là cô thuận miệng nói nên khi bị anh hỏi ngược lại Nguyễn Ngôn Ninh thấy bối rối, mất vài giây sau cô mới trả lời, “Một nụ hôn? Nụ hôn của anh rất có ma lực.”

Lúc này Giang Hàn đang ở phòng phẫu thuật, điện thoại là do y tá lưu động giúp anh bắt máy và đưa nó lên tai. Có lẽ y tá đã vô tình nhấn nhầm vào nút loa ngoài nên toàn bộ lời nói vừa nãy của Nguyễn Ngôn Ninh bị mọi người nghe thấy hết. Thời gian trong phòng phẫu thuật như ngưng đọng lại hai giây.

Vốn dĩ ngay từ đầu Đường Đậu đã biết Nguyễn Ngôn Ninh gọi đến vì câu nói đầu tiên.

Nhưng lúc này cô ấy không tránh khỏi bất ngờ, Đường Đậu không nghĩ đến Nguyễn Ngôn Ninh ở chung với Giang Hàn có thể táo bạo và ngọt ngào thế này. Dưới lớp khẩu trang, Đường Đậu khẽ cười, chuẩn bị dỏng tai ăn dưa.

Lưu Kế Nghiêu nửa thật nửa giả ho khan, ngước mắt nhìn Giang Hàn, dường như mong chờ diễn biến tiếp theo.

Giang Hàn thấp giọng cười nói, “Nhất Nhất, anh đang phải phẫu thuật.”

Nguyễn Ngôn Ninh chưa kịp trả lời, chỉ “Ồ” một tiếng thì Giang Hàn đã tiếp tục nói, “Ban nãy anh không cẩn thận mở loa ngoài, nên mọi người đều nghe thấy em nói.”

Vừa rồi cô nói gì thế nhỉ? 

Hình như là muốn Giang Hàn tặng cô một nụ hôn?

Sự im lặng kéo dài một giây, hai giây, ba giây, …

Đến giây thứ tư, Nguyễn Ngôn Ninh quyết đoán tắt điện thoại. Giang Hàn nghe thấy tiếng ‘tút’ dài từ điện thoại truyền đến, dùng chất giọng đầy ý cười nói cảm ơn với y tá đã cầm máy giúp mình.

Bệnh nhân phải phẫu thuật hôm nay bị tắc ruột cấp tính, trong lúc tách phần ruột bị dính của bệnh nhân, Lưu Kế Nghiêu không nhịn được nói chuyện với Giang Hàn, “Tuổi trẻ các cậu thật thú vị, chỉ là hôn thôi mà cũng thấy có ma lực.”

Da mặt Giang Hàn không mỏng như Nguyễn Ngôn Ninh, Lưu Kế Nghiêu nói thế anh cũng không thấy xấu hổ, vừa phối hợp phẫu thuật vừa nửa giả nửa thật đáp, “Để chú chê cười rồi.”

Lưu Kế Nghiêu không phải người cổ hủ, “Tôi thấy ngoài miệng cậu nói vậy nhưng trong giọng điệu lại toát lên vẻ tự hào.”

Giang Hàn không phủ nhận.

Nguyễn Ngôn Ninh luôn là niềm tự hào của anh.

Bác sĩ gây mê là một bác sĩ nữ trẻ tuổi, sau khi ăn được quả dưa này, giọng điệu của cô áy có chút thất vọng không dễ phát hiện, “Bác sĩ Giang có bạn gái à?”

Thực chất cô ấy không có ý tứ gì với Giang Hàn, chỉ cảm thấy người đẹp trai thế này mà đã thoát cảnh độc thân thì hơi đáng tiếc.

“Không phải là bạn gái.” Giang Hàn hơi cúi đầu, “Là vợ.”

Lưu Kế Nghiêu biết rõ nên nhịn không nổi chia sẻ chuyện phiếm với mọi người, “Nếu không phải vì vợ cậu ấy thì tôi có làm cách nào cũng không mời được bác sĩ Giang về đây làm việc.”

“Vợ của bác sĩ Giang là bác sĩ trong bệnh viện chúng ta? Là ở khoa nào thế?”

“Vợ tôi còn chưa tốt nghiệp, không được tính là bác sĩ của bệnh viện.” Nhắc đến Nguyễn Ngôn Ninh, trong ánh mắt Giang Hàn đều là sự dịu dàng.

Bác sĩ gây mê không khỏi ngạc nhiên, ngạc nhiên xong thì thở dài, “Vợ của bác sĩ Giang hẳn là người may mắn. Chưa tốt nghiệp đã có thể kết hôn với người tài giỏi xuất chúng, mặt nào cũng tốt.”

“Không.” Giọng Giang Hàn không chút phập phồng, “Tôi mới là người may mắn vì có thể kết hôn cùng cô ấy.”

Bác sĩ gây mê định nói gì đó nhưng Lưu Kế Nghiêu không chịu nổi nữa, ngắt lời Giang Hàn, “Được rồi, tôi không muốn ăn cẩu lương nữa đâu. Tiền thưởng tháng này của cậu sẽ bị trừ vì tội ép mọi người ăn cẩu lương.”

° ° ° 

Cuộc phỏng vấn kéo dài đến ba giờ chiều.

Giữa trưa Nguyễn Ngôn Ninh cùng vài bạn học khác cùng nhau đi ăn cơm, sau đó trở lại hội trường đa năng, chờ đợi kết quả buổi phỏng vấn.

Kết quả phỏng vấn chia thành ba hạng mục: Thành tích học tập – Khả năng nghiên cứu khoa học – Trình độ toàn diện. Ngoại trừ thành tích học tập thì hai hạng mục còn lại được ban giám khảo chấm điểm dựa trên tài liệu sinh viên đưa lên và cách ứng xử trả lời.

Nguyễn Ngôn Ninh tìm bừa một chỗ ngồi xuống.

Mọi người xung quanh tụm năm, tụm ba cùng nhau nói chuyện. Phần lớn đều nói câu, “Mình lo quá.”

Tâm trạng Nguyễn Ngôn Ninh lại không giống họ.

Bây giờ cô chỉ nghĩ đến cuộc gọi xấu hổ vào buổi sáng bị mọi người trong phòng phẫu thuật nghe thấy hết. Có sáu hoặc bảy người trong phòng phẫu thuật, hơn nữa sẽ đều là người cô hay gặp trong công việc, mong họ không nhận ra giọng nói của cô. Nếu họ phát hiện ra mối quan hệ giữa cô và Giang Hàn thì sao? 

Điều quan trọng là cô nói mấy lời kiểu kia!

Nghĩ tới đây, Nguyễn Ngôn Ninh đưa tay lên che mặt, khóc không ra nước mắt.

Khi cô đang bối rối thì giáo viên xuất hiện trong phòng chờ, trên tay cầm vài tờ A4.

“Đây là số liệu thống kê thành tích của vòng phỏng vấn. Danh sách này sẽ được đăng tải lên trang chính thức của trường vào tối nay. Nếu các bạn có bất kì câu hỏi nào, vui lòng liên hệ với Phòng Giáo vụ.”

Cô ấy vừa dứt lời, mọi người như ong vỡ tổ tiến lên muốn xem.

Mặc dù có hai nơi dán kết quả nhưng Nguyễn Ngôn Ninh nhỏ bé, không có sức nhiều nên bị mọi người đẩy ra phía bên ngoài.

Cô đành bỏ cuộc, ngồi đợi nửa tiếng mới tìm được khe hở chèn vào. Phiếu kết quả lúc này lật sang trang thứ hai, Nguyễn Ngôn Ninh vội nhìn nhưng không thấy tên mình.

Cô luôn cảm thấy trình độ bản thân sẽ ở phần trung cấp, cho nên lúc này hơi xuất thần. Bỗng nhiên có người vỗ vai cô, “Chúc mừng chị Ninh! Đứng thứ năm.”

“Tôi?” Nguyễn Ngôn Ninh chỉ vào mũi mình, cảm thấy khó tin.

Người kia trực tiếp đưa phiếu kết quả cho cô, chỉ vào tên Nguyễn Ngôn Ninh, “Chị Ninh giỏi quá!”

Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy không chân thực nhưng đợi tới khi cô nhìn thấy tên Hà Hoán ở vị trí thứ ba thì đầu óc tỉnh táo hơn nhiều.

Cô không thể cạnh tranh trở thành nghiên cứu sinh dưới trướng Đinh Trung Ngạn vì đối thủ của cô là Hà Hoán.

Nhận được những lời khen ngợi, Nguyễn Ngôn Ninh cười gượng rời khỏi đám đông.

Cô thu dọn đồ đạc đến bệnh viện, cô đã đồng ý với Tiểu Tinh sau khi phỏng vấn xong thì đến thăm cậu bé.

Khi đến bệnh viện, cô gặp được Đinh Trung Ngạn đang đi thăm khám, bên cạnh ông không quá nhiều người, chỉ có một bác sĩ tuyến một.

“Xin chào chủ nhiệm Đinh.” Nguyễn Ngôn Ninh chủ động chào hỏi.”

Có thể là do buổi sáng có người nhắc đến cô gái nhỏ này nên Đinh Trung Ngạn nở nụ cười hiếm có, “Tiểu Nguyễn, tôi vừa mới xem thành tích của cháu. Chúc mừng cháu thành công trở thành nghiên cứu sinh.”

“Cảm ơn chủ nhiệm Đinh.” Nguyễn Ngôn Ninh chần chừ một giây, cuối cùng vẫn nhắc đến nguyện vọng của mình, “Cháu muốn được làm nghiên cứu sinh dưới trướng của chú, không biết chú có thể cân nhắc suy nghĩ không?”

“Khoa của tôi vẫn còn nhiều người nhận hướng dẫn nghiên cứu sinh.” Ý của Đinh Trung Ngạn chính là ông không chọn Nguyễn Ngôn Ninh.

Mặc dù Nguyễn Ngôn Ninh có thể cạnh tranh với Hà Hoán nhưng nếu cô không được chọn thì sẽ bị chuyển đến làm nghiên cứu sinh những giáo sư chưa có học trò.

Đinh Trung Ngạn không nói thêm nữa, ông bước vào một phòng bệnh.

Nguyễn Ngôn Ninh thở dài, đi đến phòng bệnh của Tiểu Tinh.

Bởi vì vừa làm phẫu thuật, Tiểu Tinh yếu hơn ngày thường rất nhiều, nhìn thấy Nguyễn Ngôn Ninh, cậu nhóc khó khăn mỉm cười.

Nguyễn Ngôn Ninh bước vội, xoa đầu cậu bé, “Chị nghe anh trai Giang Hàn nói hôm nay Tiểu Tinh cực kỳ dũng cảm.”

Tiểu Tinh gật đầu, nhưng không nói chuyện nổi.

Thấy dáng vẻ yếu đuối của cậu bé, Nguyễn Ngôn Ninh xót xa, chỉ là bà nội Chu đang ở đây nên cô kìm nén nước mặt.

Cô mỉm cười với Tiểu Tinh, “Em sẽ mau chóng khỏe lại và có thể cùng các bạn chơi đùa, học tập.”

° ° ° 

Mãi đến hơn tám giờ, Giang Hàn mới bước ra từ phòng phẫu thuật.

Anh gọi điện cho Nguyễn Ngôn Ninh, bảo cô đợi anh ở phòng làm việc. Nhưng cô gái nhỏ không chịu, Giang Hàn không thể ép cô nên tự mình tới phòng bệnh của Tiểu Tinh đưa cô về nhà.

Bởi vì đã muộn, hai người tùy tiện nấu ít sủi cảo. Ăn xong, Nguyễn Ngôn Ninh đi thẳng vào phòng sách.

Cô cẩn thận suy nghĩ, dù Đinh Trung Ngạn đã từ chối cô nhưng cô quyết định đăng ký làm nghiên cứu sinh của ông dù biết khả năng thành công không cao. Nguyễn Ngôn Ninh cố chấp, nhỡ đâu Đinh Trung Ngạn thay đổi chủ ý? Bây giờ cô cố gắng chuẩn bị bài thật tốt, để Đinh Trung Ngạn nhìn cô bằng cặp mắt khác.

Nguyễn Ngôn Ninh lắng nghe kinh nghiệm từ các anh chị khóa trên về buổi phỏng vấn lúc trước. Giáo sư sẽ hỏi chủ yếu về kiến thức chuyên ngành và vấn đề quan trọng trong tiến trình nghiên cứu mới nhất.

Cô mở máy tính, tìm các nội dung mới nhất liên quan đến khoa tim.

Nửa tiếng trôi qua, đầu óc Nguyễn Ngôn Ninh vẫn trống rỗng như cũ.

Tuy rằng cô ghi nhớ rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành nhưng trong mấy bản báo cáo này sử dụng nhiều từ vựng cô không rõ. Chỉ nhìn vào phần tóm tắt thôi cũng đủ khiến Nguyễn Ngôn Ninh bối rối, chưa kể đến bên trong có nội dung gì.

“Giáo sư Giang.” Nguyễn Ngôn Ninh tội nghiệp nhìn anh.

“Hửm?” 

Thấy Giang Hàn còn chưa ngẩng đầu nhìn mình, Nguyễn Ngôn Ninh đành phải túm tay áo anh làm nũng, “Anh ngay cả nhìn em một cái cũng không thèm.”

Giang Hàn lúc này mới dừng công việc trên tay, khóe môi cong lên, “Làm sao vậy?”

“Em xem không hiểu.” Giọng cô xen lẫn âm nức nở, “Giáo sư Giang, anh phải giúp em, phải giải đáp những điều em thắc mắc.”

“Không thể.”

Nguyễn Ngôn Ninh bị anh từ chối một cách thẳng thắn, bối rối một chút rồi lại tỏ ra đáng thương, “Anh không thương em.”

Giang Hàn gấp văn kiện lại nhìn Nguyễn Ngôn Ninh, “Bây giờ là thời gian cá nhân, anh chỉ giải thích vấn đề học tập cho học sinh vào giờ làm việc.”

Nguyễn Ngôn Ninh theo tiềm thức phản bác, “Em không phải học sinh của anh.”

Giang Hàn rất hài lòng với đáp án này, tiếp tục đào hố để cô nhảy vào, “Vậy em là gì của anh?”

“Là bà xã.” Nguyễn Ngôn Ninh chun mũi, “Thời gian cá nhân của anh là của em.”

“Vậy thì …” Giang Hàn kéo dài âm mũi, “Em muốn anh giúp em chuyện gì?”

Nguyễn Ngôn Ninh giờ mới phản ứng lại.

Giang Hàn cố ý!

Nhưng nghĩ tới bản thân cần sự giúp đỡ của anh nên cô đành cam chịu gọi anh một tiếng, “Ông xã.”

Hình như đây là lần đầu tiên cô gọi Giang Hàn như vậy. Trước giờ cô thường gọi thẳng tên của anh hoặc gọi anh bằng ba từ Giáo sư Giang.

“Hửm? Em nói gì? Anh không nghe rõ.”

“Giang Hàn!” Nguyễn Ngôn Ninh gan ngày càng to, không sợ anh như trước. Đôi mắt linh động lườm anh một cái.

“Anh chắc chắn muốn gọi anh như thế à? Bỗng nhiên anh thấy hơi mệt, có lẽ phải đi ngủ trước.”

Thấy Giang Hàn sắp đứng dậy, Nguyễn Ngôn Ninh lập tức giữ chặt tay áo anh, “Ông xã, anh mau giúp em, em thật sự bị đống văn bản này ép điên rồi.”

Nghe được xưng hô vừa ý, Giang Hàn không định rời đi nữa.

Anh nghiêng người ôm Nguyễn Ngôn Ninh, kéo cô ngồi lên đùi mình rồi mới hỏi, “Có vấn đề gì không hiểu?”

Nguyễn Ngôn Ninh thành thật nói với anh, “Hầu như đều không hiểu.”

Giang Hàn xem qua một lượt thì nói, “Anh cũng không hiểu lắm.”

“Hả? Vậy phải làm sao đây?” Ngay cả Giang Hàn cũng không hiểu thì quả thật văn bản này rất khó đọc đấy.

Tuy nhiên không để cô nghĩ nhiều, Giang Hàn lại nói, “Nhưng nếu em hôn anh một cái có lẽ anh sẽ hiểu được. Anh cảm thấy nụ hôn của Nhất Nhất rất có ma lực.”

Dừng lại hai giây, Giang Hàn tiếp tục dụ dỗ, “Anh cho em bản dịch khái quát, em hôn anh mười phút, không được mặc cả.”

※ Cuộc đối thoại nhỏ:

Tác giả: Bác sĩ Giang không biết xấu hổ, lừa gạt người khác!

Bác sĩ Giang: Có thể chiếm tiện nghi của vợ thì cần gì mặt mũi?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi