NỢ EM NỤ HÔN CHÚC NGỦ NGON

Mùa thu của Hải Thành vẫn luôn ngắn ngủi. Cây bạch quả ven đường không còn giữ nguyên màu vàng nữa. Sau trận mưa rào, nhiệt độ hạ xuống, vội vã báo hiệu mùa đông đến rồi.

Nguyễn Ngôn Ninh sợ lạnh, trong khi mọi người còn mặc áo len, mặc quần để lộ mắt cá chân thì cô đã mặc áo bông dày dặn trong sự thúc giục của Giang Hàn.

Ngày bình thường trôi qua, nói nhanh không nhanh, nói chậm cũng không chậm. Tới khi cô cảm nhận được thì mới phát hiện bản thân đã ở khoa ngoại tuyến tụy tròn ba tháng rồi.

Trong tháng mười, Giang Hàn bởi vì hạng mục hợp tác nên đã đi Mỹ.

Tuy nói hành trình ở nước Mỹ của anh chỉ có ba ngày, nhưng Nguyễn Ngôn Ninh vẫn không quen việc cách xa nhau như vậy. Nhất là khi tan làm trở về nhà, nhìn căn nhà rộng lớn chỉ có một mình mình, nỗi nhớ trong lòng càng thêm mãnh liệt. Hơn nữa hai người còn lệch múi giờ hơn 10 tiếng, Giang Hàn lại bận, ngay cả việc gọi điện thoại mỗi ngày cũng trở nên xa xỉ.

Một mình nhàm chán trải qua ngày chủ nhật. Sáng thứ hai Nguyễn Ngôn Ninh chen chúc trên tàu điện ngầm để đến bệnh viện. Vừa bước vào phòng hành chính cô đã gặp Viên Hướng Vũ mới trực xong ca đêm.

Lần đầu tiên Nguyễn Ngôn Ninh và Giang Hàn mới anh ấy ăn cơm, anh ấy đã thấy Giang Hàn chiều chuộng Nguyễn Ngôn Ninh. Viên Hướng Vũ tưởng rằng bản thân biết rõ là hai người yêu nhau, có kim bài miễn tử là Nguyễn Ngôn Ninh thì cuộc sống nhất định sẽ dễ dàng hơn. 

Nhưng anh ấy nào biết Giang Hàn là người công tư phân minh, anh ấy không những không được trải qua cuộc sống tươi đẹp mà mỗi ngày còn bị bọn họ trắng trợn nhồi cơm chó vào miệng.

Trong lòng Viên Hướng Vũ tích tụ không ít ‘oán khí’, bây giờ Giang Hàn không có ở đây, anh ấy đương nhiên phải tranh thủ nắm lấy cơ hội. 

Viên Hướng Vũ cầm một quyển sổ kẹp bệnh án chầm chậm nói, “Đàn em Nguyễn?”

Nguyễn Ngôn Ninh đang cầm bình giữ nhiệt vội vội vàng vàng, nghe thấy tiếng anh ấy thì giật mình.

Cô vỗ ngực nhìn Viên Hướng Vũ, “Sáng sớm đàn anh đã dọa em!”

Viên Hướng Vũ tặc lưỡi lắc đầu, “Em xem quầng mắt thâm đen sắp rớt xuống cằm của em đi, nhớ giáo sư Giang đến vậy à?”

Nguyễn Ngôn Ninh coi như hiểu được mưu đồ của Viên Hướng Ninh, anh ấy đang trêu đùa cô.

Nếu là trước kia thì cô nhất định đã đỏ mặt lâu rồi, nhưng giờ cô đã quen. Đối với kiểu trêu chọc này, cô miễn nhiễm.

Nguyễn Ngôn Ninh nở nụ cười vô hại với Viên Hướng Vũ, cố ý tỏ ra bối rối, “Vậy quầng thâm mắt này của anh có phải do Đậu Đậu của chúng ta không để ý đến anh không?”

Quả nhiên Viên Hướng Vũ im lặng, ánh mắt buồn bã, “Em không mở bình sao lại biết trong bình có gì?”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Khi Nguyễn Ngôn Ninh và Đường Đậu vừa đến khoa ngoại tuyến tụy, Đường Đậu không chút che giấu bày tỏ cảm tình với Viên Hướng Vũ. Cô vốn cho rằng hai người này có triển vọng, nhưng sau này, mỗi ngày hai người này gặp nhau đều đấu võ mồm. Nguyễn Ngôn Ninh là người đứng xem, thấy bọn họ không có chút tình yêu rực cháy nào cả.

Cô tưởng rằng hai người sẽ cứ như vậy, ai ngờ tuần trước có một học viên nam ở Học viện Y Dược tỏ tình với Đường Đậu, Viên Hướng Vũ không nói hai lời đã mắng người ta bỏ chạy.

Tuy Đường Đậu không có cảm tình gì với sinh viên nam ở Học viện Y Dược kia, nhưng cô ấy cũng rất khó chịu với hành vi của Viên Hướng Vũ. Vì thế vô cùng tức giận, cả tuần rồi không thèm quan tâm đến anh ấy. Viên Hướng Vũ sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai.

Nhưng Nguyễn Ngôn Ninh không cảm thấy áy náy khi bóc trần vết thương của người ta lúc này, bình tĩnh lè lưỡi với Viên Hướng Vũ, “Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông.”

Dứt lời cô liền chạy vào phòng nghỉ.

Bởi vì Giang Hàn không có ở đây nên Trần Liễu bận hơn bình thường rất nhiều. Vừa phải phẫu thuật lại vừa phải xử lý công việc của phòng bệnh. Cả một ngày, ngay cả thời gian uống nước cũng không có.

Nguyễn Ngôn Ninh không vất vả như Trần Liễu, nhưng không khá hơn là bao. Sau khi hết giờ làm ở ngoại khoa, cô còn phải vội vã đến ngoại khoa tim mạch họp. Mỗi tuần một lần, không có lý do đặc biệt thì không được vắng mặt trong cuộc họp.  

Khi cuộc họp kết thúc, Đinh Trung Ngạn bất ngờ vỗ bàn, ý bảo mọi người trật tự, “Tôi có chuyện muốn thông báo với mọi người. Tôi và giáo sư Ngũ vẫn luôn chuẩn bị một nghiên cứu liên quan đến bệnh tim bẩm sinh. Trước đây, chắc hẳn mọi người đã nghe qua chuyện này. Bây giờ các phương diện đã chuẩn bị gần xong rồi, tôi muốn hoàn thành toàn bộ nghiên cứu này trong năm nay.”

Chuyện này Nguyễn Ngôn Ninh đã nghe các chị trong tổ kể lại. Rất nhiều khu vực nghèo nàn lạc hậu, những đứa trẻ mắc bệnh tim bẩm sinh như Tiểu Tinh không phải là hiếm. Hơn nữa bởi vì lạc hậu mà các phương pháp kiểm tra thông dụng chuyển tới trạm xá được nên tỷ lệ mắc các bệnh bẩm sinh ngày càng gia tăng.

Đinh Trung Ngạn và giáo sư Ngũ mà ông ấy vừa nhắc đến vẫn luôn rất coi trọng việc nghiên cứu và chữa trị bệnh tim bẩm sinh. Nên họ đã đặc biệt chuẩn bị điều tra, nghiên cứu. Vừa nghiên cứu quy luật và tỷ lệ mắc bệnh tim bẩm sinh ở các khu vực khác nhau, vừa giúp người bệnh hồi phục càng sớm càng tốt.

“Tôi phải ở bệnh viện không đi được, cho nên lần chuyến điều tra và nghiên cứu này, giáo sư Ngũ sẽ dẫn đội đi.”

Một sinh viên nam cao hơn Nguyễn Ngôn Ninh không kìm được tò mò, hỏi: “Chúng ta đi khoảng bao lâu vậy chủ nhiệm Đinh?”

“Nếu thuận lợi như dự tính thì khoảng một tháng.” Đinh Trung Ngạn nhìn quanh một vòng, trịnh trọng nói, “Điều tra và nghiên cứu này rất quan trọng với bệnh viện và trường học. Ủy ban Y tế và Kế hoạch hóa gia đình cũng hy vọng rằng chúng ta có thể làm tốt. Cho nên lần này ngoại trừ mấy học viên có lý do đặc biệt không thể đi thì những người còn lại của tổ chúng ta tốt nhất nên đi hết. Dù sao thì điều tra nghiên cứu cũng là một trải nghiệm hiếm có đối với mọi người.”

Mọi người truyền nhau đọc bản tài liệu viết về việc sắp xếp điều tra nghiên cứu. Nếu đi thì điều kiện của các địa phương phần lớn rất gian khổ. Vì thế trong nhất thời có người vui cũng có người buồn.

Nguyễn Ngôn Ninh lật tài liệu, đọc qua, cô thực sự cảm thấy hoạt động lần này có ý nghĩa. Nhưng cô lại vô thức cảm thấy mình nên thuộc nhóm người có lý do đặc biệt kia. Dù sao thì cô còn chưa tốt nghiệp chính quy, không thể coi là thành viên chính thức của tổ. Hơn nữa hiện tại cô chưa hoàn thành xong kỳ thực tập.

Lúc cô đang nghĩ như vậy thì Đinh Trung Ngạn bỗng nhiên gọi cô, ánh mắt của mọi người lập tức tập chung về phía Nguyễn Ngôn Ninh.

Cô là học trò duy nhất được Đinh Trung Ngạn nhận hướng dẫn trong năm nay. Dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu, nên rất được các anh chị trong tổ yêu quý.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Tiểu Nguyễn, lần này em cũng đi cùng giáo sư Ngũ đi. Không chỉ phải đi, mà còn phải nghiêm túc viết báo cáo điều tra nghiên cứu.”

Nguyễn Ngôn Ninh hơi giật mình: “Nhưng việc thực tập bên kia …”

“Cái này tôi sẽ nói với chủ nhiệm Lưu nên em không cần lo lắng.” Đinh Trung Ngạn rõ ràng là đã chuẩn bị tốt từ lâu, cũng không có ý định thương lượng với Nguyễn Ngôn Ninh.

Nguyễn Ngôn Ninh đáp, “Vâng ạ.”

Thấy Nguyễn Ngôn Ninh không viện cớ vớ vẩn, Đinh Trung Ngạn gật đầu hài lòng, “Thứ bảy tuần này xuất phát, các sinh viên muốn đi điều tra nghiên cứu trong tuần này cố gắng chuẩn bị tốt. Đừng để đến lúc đó lại quên trước quên sau.”

Khi cuộc họp kết thúc đã là hơn tám giờ, cô bỏ lỡ chuyến tàu điện ngầm sớm nhất.

Lúc về tới nhà Nguyễn Ngôn Ninh đã kiệt sức, cô ăn cơm qua loa rồi tắm rửa và nằm lên giường.

Rạng sáng ngày mai, chuyến bay của Giang Hàn sẽ đến sân bay quốc tế Hải Thành.

Anh sợ Nguyễn Ngôn Ninh vất vả nên không nói cho cô biết thông tin cụ thể của chuyến bay. Nhưng Nguyễn Ngôn Ninh không phải người dễ dàng thỏa hiệp. Sau nhiều lần quanh co, cuối cùng cô cũng biết được số hiệu chuyến bay của Giang Hàn từ một người đồng nghiệp đi cùng anh. Cô âm thầm quyết định, anh càng không cho cô đi cô càng phải khiến anh bất ngờ.

Vì vậy Nguyễn Ngôn Ninh đã đắt báo thức xong xuôi, ném điện thoại qua một bên, ôm gối ngủ.

Giang Hàn không ở đây, đêm nào cô cũng mơ miên man. Khi cô đang mơ màng ngủ thì điện thoại đầu giường bỗng vang lên.

Nguyễn Ngôn Ninh sợ mình sẽ bỏ lỡ chuyến bay của Giang Hàn, trước khi ngủ đã cài báo thức vô số lần, cho nên tiếng điện thoại vừa vang lên cô đã ngồi bật dậy.

Cô uể oải nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài không có lấy một tia sáng.

Cuối cùng Nguyễn Ngôn Ninh cảm nhận chút nhiệt độ ấm áp của chăn bông rồi vén chăn tìm điện thoại. Lúc chuẩn bị tắt đồng hồ báo thức thì lại phát hiện không phải tiếng đồng hồ báo thức mà là có người gọi đến.

Hơn nữa người gọi còn là Giang Lệ.

Trong lòng Nguyễn Ngôn Ninh bỗng bất an, cô nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường. Dưới ánh sáng của màn hình điện thoại, vừa mới qua một giờ sáng.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng đè sự bất an trong lòng xuống rồi mới nhận điện thoại.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Ninh Ninh?” Giọng Giang Lệ có chút gấp gáp: “Giang Hàn có ở đó không? Anh gọi điện thoại nhưng nó không bắt máy.”

“Anh ấy bây giờ đang ở trên máy bay từ Mỹ trở về. Giờ này anh tìm anh ấy là có chuyện gấp gì sao anh hai?” Giang Lệ vốn là cảnh sát hình sự, đã gặp qua vô số chuyện, rất ít khi hoảng loạn như này.

“Ban đêm, ông nội ngã trong nhà vệ sinh ở phòng ngủ.” Có lẽ là Giang Lệ đang lái xe, Nguyễn Ngôn Ninh thậm chí còn nghe được tiếng còi phát ra từ ống nghe, “Chị Lưu vừa gọi điện thoại cho anh, nói ông nội đang rất đau đớn nằm dưới đất. Chị ấy hoàn toàn không biết phải làm sao, bà nội cũng đang sợ hãi.”

Nhắc đến ông cụ Giang, Nguyễn Ngôn Ninh cũng luống cuống tay chân: “Anh gọi xe cấp cứu chưa?”.

“Gọi rồi, có lẽ xe cấp cứu một lát nữa mới đến được.” Giang Lệ nói rồi ho khan một tiếng: “Bây giờ anh đang lái xe đến, em xem bên phía bệnh viện có thể thu xếp một chút được không?”

Nguyễn Ngôn Ninh hiểu thu xếp trong lời Giang lệ là ý gì. Lúc này nếu nhân viên y tế giỏi chuyên môn có mặt kịp thời thì quá trình cấp cứu sẽ càng thành công.

“Vậy để em hỏi thử trước rồi liên hệ với anh.” Cô không dám kéo dài thời gian, nói xong lập tức cúp điện thoại.

Nhưng sau khi cúp điện thoại cô mới phát hiện đầu óc mình trống rỗng. Tất cả mọi chuyện trước kia đều là Giang Hàn thu xếp đâu vào đó, cô hoàn toàn không có kinh nghiệm xử lý loại chuyện như nà. Hơn nữa cô lại là thực tập sinh nên hoàn toàn không biết nên liên hệ với ai.

Nguyễn Ngôn Ninh run tay gọi điện thoại cho Giang Thành Hàng.

Tuy rằng anh ta không phải người của bệnh viện nhưng dựa vào quan hệ của anh ta ở bệnh viện, thì vẫn có tiếng nói hơn một thực tập sinh như cô.

Chỉ là lúc này thực sự có chút đặc thù, có lẽ là trước khi đi ngủ Giang Thành Hàng đã tắt chuông điện thoại, nên điện thoại kết nối hồi lâu cũng không có người trả lời. Hơn nữa anh ta lại đang đi công tác, không có ở Hải Thành, Nguyên Ngôn Ninh không biết đi đâu để tìm anh ta.

Càng lúc càng tuyệt vọng, Nguyễn Ngôn Ninh thật sự nhịn không được ngồi xổm trên giường bật khóc.

Cô thất vọng về bản thân, vì lo lắng cho ông cụ Giang, bao nhiêu cảm xúc phức tạp đều lập tức lên men.

Trong đêm tối yên tĩnh như vậy có chút đáng sợ. Sau khi khóc một hồi, Nguyễn Ngôn Ninh bỗng giơ tay hung hăng nhéo cánh tay mình.

Lúc này cần nhất là bình tĩnh, cô lau mặt, mạnh mẽ nuốt xuống toàn bộ cảm xúc ngổn ngang. Nếu giờ cô ở đây khóc lóc làm lỡ bệnh tình của ông cụ Giang, không cần nghĩ đến Giang Hàn, cô cũng không thể nào tha thứ cho mình được.

Nguyễn Ngôn Ninh xoa mặt, cố gắng để bản thân tỉnh táo hơn. 

Cô nhanh chóng tìm kiếm trong danh bạ điện thoại, lúc nhìn thấy tên Lâm Thâm thì dừng lại, có lẽ Lâm Thâm có thể giúp đỡ.

Sau khi điện thoại đổ chuông, cả người Nguyễn Ngôn Ninh bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cô sợ cuộc điện thoại này lại có kết quả giống như cuộc điện thoại gọi cho Giang Thành Hàng. Cô vô thức nắm chặt ga trải giường, khi hy vọng trong mắt cô càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng cũng có người nhận điện thoại.

Lâm Thâm bị đánh thức, giọng nói thiếu kiên nhẫn truyền đến tai Nguyễn Ngôn Ninh.

Nhưng Nguyễn Ngôn Ninh cũng không để ý nhiều như vậy, “Anh Lâm, em là Nguyễn Ngôn Ninh.”

“Ninh Ninh?” Lâm Thâm đang buồn ngủ cũng tỉnh táo hơn: “Em sao vậy? Khóc à?”

“Em không sao, nhưng em có chuyện rất gấp muốn nhờ anh giúp.” Nguyễn Ngôn Ninh không để Lâm Thâm kịp trả lời đã, nói về tình hình của ông cụ Giang với anh ấy, “Anh xem có thể thu xếp bên phía bệnh viện, để ông nội được chữa trị nhanh nhất được không?”

Lâm Thâm biết chuyện Giang Hàn đi công tác, với quan hệ của anh ấy và Giang Hàn, Giang Hàn không ở đây anh ấy đương nhiên phải giúp đỡ.

Anh ấy nhìn Thẩm Thanh Gia ngủ say bên cạnh, đắp chăn cẩn thận cho cô ấy rồi nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng. Cố gắng an ủi Nguyễn Ngôn Ninh, “Ninh Ninh, em đừng lo lắng. Bên phía bệnh viện anh sẽ đến thu xếp, bây giờ anh đến bệnh viện.”

“Cảm ơn anh Lâm Thâm.” Có người giúp, trong lòng Nguyễn Ngôn Ninh thả lỏng mấy phần.

“Bây giờ không phải lúc nói lời khách sao.” Anh ấy mặc áo khoác, nghĩ đến điều gì đó lại dặn dò Nguyễn Ngôn Ninh, “Nếu em muốn đến bệnh viện thì trên đường nhất định phải cẩn thận, chú ý an toàn.”

Nguyễn Ngôn Ninh gọi điện lại cho Giang Lệ, rồi mới cầm lấy chìa khóa xe của Giang Hàn ra ngoài.

Bình thường Giang Hàn không cho phép Nguyễn Ngôn Ninh lái xe một mình, thi thoảng cô có lái xe thì anh cũng đi cùng. Nhưng tình huống lần này đặc biệt, Nguyễn Ngôn Ninh không nghĩ nhiều, đi thẳng xuống gara, lái xe Giang Hàn đến bệnh viện.

Trên đường không có xe, cả quãng đường Nguyễn Ngôn Ninh đều giẫm mạnh chân ga.

Trong đầu cô toàn là ông cụ Giang, cũng không biết tình hình hiện tại của ông cụ như thế nào rồi. Lúc gần đến bệnh viện, cô lắc đầu, chiếc xe tông phải cần gạt tự động ở công bệnh viện.

Cũng may vừa rồi cô giảm tốc độ nên người mới không có việc gì.

Bảo vệ canh cổng nghe thấy tiếng động thì đi ra, “Cô gái à, cô lái xe kiểu gì vậy?”

Nguyễn Ngôn Ninh nhanh chóng xuống xe, sau đó không ngừng giải thích với bảo vệ, “Cháu xin lỗi, người nhà nhà cháu được đưa đến cấp cứu, cháu lo lắng quá mới không chú ý đến tình hình giao thông.”

Cô dừng lại, tìm giấy tờ của mình trong xe Giang Hàn, “Bác ơi, cháu thực sự đang rất vội, bác có thể để cháu vào trước được không? Cháu thế chấp cái này ở chỗ bác, đợi tình hình người nhà ổn định, cháu sẽ quay lại chỗ bác để giải quyết.”

Bác bảo vệ đó cầm lấy hộ chiếu, nhìn qua, lại ngước mắt nhìn Nguyễn Ngôn Ninh. Lúc này đôi mắt của cô đỏ ứng, quần áo cũng không ngay ngắn, không giống như lừa đảo.

Ông ấy làm bảo vệ ở bệnh viện nhiều năm như vậy, thấy rất nhiều loại tình huống như này, huống hồ chiếc xe này còn dán giấy phép ra vào của công nhân viên chức trong bệnh viện.

Bảo vệ mềm lòng thở dài, trả hộ chiếu lại cho Nguyễn Ngôn Ninh: “Cháu lái xe vào đi, về sau lái xe nhớ cẩn thận.”

Nguyễn Ngôn Ninh vội vàng cảm ơn, cẩn thận đậu xe vào bãi đậu xe, rồi chạy vào bệnh viện.

Cô gấp gáp tìm kiếm một vòng, mới thấy Giang lệ và Văn Hi trước cửa phòng cấp cứu.

Nguyễn Ngôn Ninh vội vã chạy đến, nắm lấy tay Văn Hi, nước mắt nhẫn nhịn cả đường lại trào ra.

Cô nghẹn ngào nói: “Chị Văn Hi, ông nội thế nào rồi?”

Văn Hi và Giang Lệ ở bên nhau, cô ấy cũng lo lắng không kém Nguyễn Ngôn Ninh. Cô ấy đau lòng vuốt mái tóc lộn xộn của Nguyễn Ngôn Ninh, “Ông nội bị nhồi máu cơ tim. Bác sĩ nói phải phẫu thuật. Bây giờ bác sĩ Lâm đang làm PCI can thiệp trực tiếp vào mạch vành nên em đừng quá lo lắng”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi