NỢ EM NỤ HÔN CHÚC NGỦ NGON

Nguyễn Ngôn Ninh bị đánh thức bởi những tiếng nói chuyện làm việc của mọi người.

Cô ngủ không ngon, khi tỉnh lại, vô thức tìm kiếm người bên cạnh nhưng không có ai.

Nguyễn Ngôn Ninh ngồi dậy, cả người đau mỏi. Cô nhỏ giọng gọi tên Giang Hàn vài lần, vừa định gọi điện thoại cho anh thì đã thấy giấy ghi chú được kẹp dưới cốc uống nước.

Trên đó là nét chữ mạnh mẽ của anh, “Anh đi gặp ông nội trước, tỉnh dậy gọi cho anh, anh đưa em đi ăn sáng.”

Nguyễn Ngôn Ninh nhấp một ngụm nước lạnh trên bàn, cổ họng khô khốc của cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Nghĩ đến Giang Hàn vất vả từ lúc xuống máy bay đến giờ nên cô không gọi điện thoại cho an. Nguyễn Ngôn Ninh lẳng lặng thu dọn đơn giản rồi rời khỏi phòng làm việc.

Từ phòng làm việc của Giang Hàn đến cửa thang máy, cô phải đi qua văn phòng khoa phẫu thuật tuyến tụy. Hiện tại là giờ làm việc, lúc đi ngang qua Nguyễn Ngôn Ninh có cảm giác có không ít ánh mắt dừng trên người mình.

Tối hôm qua cô rời khỏi nhà rất vội, chỉ mặc bộ đồ ngủ. Mà ban nãy cô có khoác thêm một chiếc áo, đến khi nhận ra thì cô mới phát hiện áo này là của Giang Hàn. 

Nhưng vào lúc này, Nguyễn Ngôn Ninh không có thời gian để quan tâm đến ánh mắt của người khác. Cô chỉ có thể bước đi nhanh hơn, rời khỏi tầm mắt của mọi người.

Lúc sắp đến thang máy, Đường Đậu đột nhiên đuổi theo, “Nguyễn Ngôn Ninh, cậu sao thế? Buổi sáng không đến phòng họp sao?”

“Mình không đi.” Nguyễn Ngôn Ninh quay đầu ho hai tiếng, “Ông nội của Giang Hàn tối qua lên cơn đau tim, mình muốn đến xem tình hình.”

Đường Đậu giật mình: “Bệnh của ông có nghiêm trọng không?”

“Hiện tại tạm thời ổn định, tình hình cụ thể sau khi hội chẩn mới biết được.”

Đường Đậu sốt ruột, lúc trước cô ấy đã từng cùng Nguyễn Ngôn Ninh đến nhà ông nội Giang ăn cơm. Nghe thấy ông đổ bệnh, cô ấy cũng muốn đến xem. 

Nguyễn Ngôn Ninh có chút buồn cười ngăn cô ấy lại, “Cậu không phải tham gia giao ca buổi sáng sao?”’

“Ông nội Giang quan trọng hơn, mình muốn tới thăm ông.”Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nguyễn Ngôn Ninh giữ lấy vai Đường Đậu, vỗ nhẹ vào lưng cô ấy: “Bệnh nhân do nhóm chúng ta phụ trách cũng rất quan trọng. Mình và Giang Hàn không có ở đây, cậu nhất định sẽ bận rộn hơn. Còn về phía ông nội hiện tại chữ rõ tình hình, cậu tới cũng không giúp được gì.”

Thấy Đường Đậu bĩu môi, Nguyễn Ngôn Ninh tiếp tục dỗ dành cô ấy, “Ngoan, khi nào tình hình ổn hơn mình sẽ đưa cậu tới thăm ông nội.”

Nghe Nguyễn Ngôn Ninh nói như vậy, Đường Đậu miễn cưỡng quay trở lại phòng họp. Trước khi rời đi, cô ấy không quên dặn Nguyễn Ngôn Ninh rằng có điều gì cần giúp đỡ nhất định phải nói.

Nguyễn Ngôn Ninh đồng ý, vừa lúc thang máy lên đến tầng mười lăm. Cô vẫy tay với Đường Đậu, sau đó chen vào thang máy.

Nhưng ông nội Giang không còn ở trong phòng bệnh ban đầu, Nguyễn Ngôn Ninh đã hỏi y tá thì được biết ông nội Giang đã được chuyển đến phòng bệnh VIP.

Lúc cô tìm được phòng bệnh, trong phòng đã có rất nhiều người, chỉ có một mình Văn Hi đứng ngoài phòng bệnh.

“Chị Văn Hi, sao chị không vào?”

Nhìn thấy Nguyễn Ngôn Ninh, Văn Hi cười với cô, “Giang Hàn và Giang Lệ để chị với em đi ăn sáng.”

“Ông nội đâu? Ông tỉnh chưa chị?”

“Ông vừa mởi ngủ dậy, sáng sớm nay chú hai đã gọi cho lãnh đạo bệnh viện. Bây giờ trưởng khoa tim mạch và giám đốc đang ở bên trong.”

Nguyễn Ngôn Ninh không ngờ Đinh Trung Ngạn cũng tới.

Văn Hi khoác lấy cánh tay Nguyễn Ngôn Ninh, vuốt nhẹ mái tóc cô: “Hiện tại chúng ta không thể vào. Phải đi ăn cơm đã, ông nội biết cả đêm em ở lại chăm sóc ông nên ông không muốn em vất vả thêm nữa.”

Nguyễn Ngôn Ninh nghe vậy thì gật đầu nghe lời.

Cô đưa Văn Hi đến nhà ăn của bệnh viện. Bọn họ dùng bữa sáng đơn giản, mua thêm phần ăn cho Giang Hàn và Giang Lệ rồi vội vàng trở về phòng bệnh.

Khi bọn họ quay trở lại, Giang Hàn và lãnh đạo bệnh viện đều đã đi hết, trong phòng chỉ còn lại Giang Lệ và ông nội Giang.

“Ông nội.” Nguyễn Ngôn Ninh bước nhanh đến bên giường, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của ông, “Ông thấy tốt hơn chưa?”

“Ông không sao. Không có vấn đề gì lớn đâu.” Ông nội Giang luôn mỉm cười với cô.

“Vậy ông cảm thấy như thế nào mới là vấn đề lớn?” Có lẽ Giang Lệ đang tranh cãi với ông nội, sắc mặt anh ấy không được tốt, “Cũng bởi vì ông nghĩ bệnh tật là chuyện nhỏ, không nói cho bọn cháu biết nên mới dẫn tới sự việc như ngày hôm nay.”

Nguyễn Ngôn Ninh và Văn Hi không hiểu lắm ý của Giang Lệ.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ông nội Giang trừng mắt nhìn anh ấy, ra hiệu cho anh ấy đừng nói nhiều nữa.

Tuy nhiên, Giang Lệ coi như không nhìn thấy sự ra hiệu của ông, giải thích với Văn Hi và Nguyễn Ngôn Ninh, “Ông nội lặng lẽ đến bệnh viện kiểm tra và biết rằng bản thân bị bệnh tim mạch vành. Nhưng ông không nói với mọi người, ngay cả bà nội cũng không biết.”

“Một chút bệnh vặt có gì đáng nói đâu.” Ông nội Giang năm đó vượt qua biết bao nhiêu đau thương ở trên chiến trường cách mạng nên coi đây là chuyện nhỏ.

“Đúng, trong mắt ông cho dù trời có sập xuống cũng đều chỉ là chút bệnh vặt.” 

Nguyễn Ngôn Ninh càng nghe, lông mày càng nhíu chặt: “Ông nội, sao ông lại làm như vậy?”

“Ông không sao đâu, cháu đừng nghe những lời nói bậy của Giang Lệ.”

“Ông nội, cháu cũng là người học y. Ông có bệnh phải nói cho cháu và Giang Hàn biết chứ?” Nguyễn Ngôn Ninh luống cuống đến phát khóc, “Lần sau ông đừng giấu chúng cháu nữa. Việc chăm sóc ông và bà nội là việc bọn cháu nên làm. Chúng cháu rất vui khi ông bà khỏe mạnh.”

Văn Hi gật đầu, “Ninh Ninh nói rất đúng, ông có tuổi rồi, đừng làm những chuyện khiến bọn cháu sợ.”

“Được rồi.” Đối mặt với hai cháu dâu, ông nội Giang hòa nhã hơn.

Giang Lệ ‘hừ’ một tiếng, “Ông nội chỉ nghe lời hai em thôi, vậy nên hai đứa dạy cho ông một bài học đi.”

Khi Giang Hàn quay lại, Nguyễn Ngôn Ninh và Văn Hi đã thay nhau nói chuyện với ông.

Nguyễn Ngôn Ninh quay sang nhìn anh, nhận ra sắc mặt của Giang Hàn không tốt lắm. Nhưng cô không hỏi, cô chỉ vào hộp cháo trên bàn, “Anh chưa ăn sáng đúng không? Để em đi hâm nóng giúp anh.”

Giang Hàn nắm lấy tay cô, lắc đầu, “Không cần đâu.”

Tình trạng mối quan hệ của hai người ông Giang biết rõ. Mặc dù mỗi lần đến ăn cơm, hai người đều thân thiết nhưng ông phát hiện ra hai đứa đang giả vờ cho ông xem.

Lúc này, thấy hai người vô thức thể hiện sự quan tâm lẫn nhau, ông thấy yên tâm hơn.

Ông nội Giang nhìn Giang Hàn, “Khi nào thì ông có thể xuất viện?”

“Ông vừa tỉnh dậy đã muốn xuất viện? Ông không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì sao?” Giọng điệu của Giang Hàn ôn hòa hơn Giang Lệ, “Cháu nói với ông, lần này ông phải nghe lời chúng cháu. Không cho ông xuất viện thì ông phải ở lại bệnh viện.”

Nhìn thấy ông chuẩn bị phản bác lại, Giang Hàn liếc mắt ra hiệu với Nguyễn Ngôn Ninh.

“Ông nội, Giang Hàn nói rất đúng. Lần này cháu sẽ theo dõi sát sao tình hình sức khỏe của ông.”

Chấn an ông nội xong, Giang Hàn mới cùng Giang Lệ và Nguyễn Ngôn Ninh rời khỏi phòng bệnh.

Giang Lệ sốt ruột hỏi, “Kết quả thảo luận thế nào?”

“Chủ nhiệm khoa và giáo sư Lại đều đề nghị phương án cấy stent sau khi căn cứ vào điện tâm đồ và kết quả kiểm tra của ông. Tình hình hiện tại của ông không mấy khả quan.” Giang Hàn ôm lấy Nguyễn Ngôn Ninh, “Trước mắt trạng thái của ông có nguy cơ biến chứng cao, thậm chí là biến chứng nghiêm trọng.”

“Còn cách nào chữa trị cho ông không anh?”

Giang Hàn lắc đầu, “Nếu không làm cấy ghép, tình hình của ông sẽ càng tệ hơn.”

Đây là lần đầu Giang Hàn gặp chuyện thế này, sau khi nói ra kết quả anh hơi mất bình tĩnh. Đêm qua an ủi Nguyễn Ngôn Ninh nhưng bản thân anh lại bồn chồn lo lắng.

“Chút nữa ba và chú hai sẽ tới đây. Đợi họ hiểu rõ tình hình rồi nói tiếp.”

Bởi vì bệnh tình của ông nội Giang, tất cả mọi người đều có tâm trạng tồi tệ. Đặc biệt là Giang Hàn, trừ khi cần thiết, hầu như anh đều im lặng.

Nguyễn Ngôn Ninh biết rõ, Giang Hàn bình thường không giỏi ăn nói, nhưng anh quan tâm ông nội hơn bất cứ ai khác.

Buổi tối, cả nhà cùng nhau suy nghĩ về lời đề nghị của bác sĩ. Cuối cùng mọi người đều đồng ý để ông nội thực hiện cấy stent. 

So với rủi ro có thể xảy ra sau ca phẫu thuật thì tình hình hiện tại của ông nội Giang nguy hiểm hơn. Giang Lệ đề nghị Giang Hàn đưa Nguyễn Ngôn Ninh về nghỉ ngơi trước, tối nay anh ấy sẽ ở lại chăm sóc ông.

Giang Hàn cũng biết bản thân phải điều chỉnh lại tâm trạng, cho nên không từ chối.

Anh chuẩn bị gọi taxi để trở về nhà thì Nguyễn Ngôn Ninh kéo tay anh lại.

“Sao vậy em?” Giang Hàn dừng bước chân, hỏi cô.

Nguyễn Ngôn Ninh không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Hàn, cô nói, “Không cần bắt xe đâu anh, tối hôm qua em lái xe tới bệnh viện.”

“Em lái xe?” 

Nguyễn Ngôn Ninh gật đầu, lấy chìa khóa đưa cho anh.

Mọi chuyện sẽ không có gì cho đến khi Giang Hàn nhìn thấy vết va chạm ở bánh lái trước, “Ninh Ninh, lúc em lái xe, xảy ra chuyện gì vậy?”

Nguyễn Ngôn Ninh đưa tay ra sau lưng, như một đứa trẻ biết lỗi trả lời, “Chắc hẳn phải sửa lại đầu xe đúng không anh?”

Mày anh nhíu lại, “Anh không nói đến xe, anh đang hỏi em, hôm qua em lái xe xảy ra va chạm mà không chịu nói. Lá gan của em ngày càng lớn.”

“Không có, em thấy mọi người lo lắng chuyện của ông nội với lại em không có vấn đề gì khi xe bị va chạm cả. Cho nên em mới không nói.”

Giang Hàn nghiêm túc chỉ bảo cô, “Đúng là chuyện của ông nội quan trọng nhưng em cũng quan trọng không kém ông. Anh hi vọng cả hai người không ai gặp vấn đề gì.”

Trái tim Nguyễn Ngôn Ninh xao động.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cô ngẩng đầu lên, chớp mắt, muốn nói cho anh biết trong lòng cô anh cũng rất quan trọng. Nhưng Giang Hàn nhanh hơn một bước, vỗ trán cô, bình tĩnh nói, “Về sau em không được phép lái xe nữa.”

Anh đúng là người biết cách phá hủy bầu không khí.

Tuy nhiên Nguyễn Ngôn Ninh không dám cãi lại, người sai là cô, cho nên Nguyễn Ngôn Ninh chỉ bĩu môi thể hiện cảm xúc bất mãn.

° ° °

Ngày hôm sau, Giang Hàn đi cùng ông nội Giang vào phòng mổ từ sớm, những người còn lại trong nhà đều đợi ngoài phòng mổ.

Quá trình phẫu thuật xảy ra điều ngoài ý muốn, may mắn thay không có gì nguy hiểm.

Cuối cùng tâm trạng bất an trong lòng Giang Hàn cũng buông xuống một nửa. Bởi vì sợ sau ca mổ xảy ra trường hợp rủi ro nên anh nhất quyết ở lại chăm sóc ông mấy ngày liền. Cho dù ông nội Giang đuổi anh về, anh cũng làm ngơ.

Thứ sáu, Nguyễn Ngôn Ninh cuối cùng cũng hoàn thành công việc. Vừa bước vào phòng bệnh của ông nội đã nghe thấy tiếng ho của Giang Hàn.

Ông nội Giang ra hiệu cho cô, cố ý nói, “Ninh Ninh, cháu mau đưa Giang Hàn về nhà đi. Đừng để nó lây bệnh cảm lạnh cho ông già này.”

“Cháu không yên tâm để ông ở đây một mình.” Giang Hàn nhìn Nguyễn Ngôn Ninh, anh cố gắng kiềm chế cơn ho.

“Thằng cháu cố chấp, cháu không nghe giáo sư Lại nói sao? Hiện tại ông không sao cả, cháu cứ về đi, ngày mai lại tới.”

Cấy stent được xếp vào thao tác tiểu phẫu, chỉ cần vượt qua được những ngày dễ xảy ra biến chứng thì người bệnh chắc chắn an toàn. 

“Ông còn ở bệnh viện một ngày, cháu ở lại cùng ông một ngày.” Tính tình cố chấp của Giang Hàn lại xuất hiện.

“Cháu và Giang Lệ ngày nào cũng giám sát ông, ông làm gì có cách nào chạy trốn?” Ông nội tức giận nhìn anh, “Cháu cho rằng ông đây lo lắng vì cháu bị cảm sao? Ông chỉ lo lắng cho Ninh Ninh ở một mình vất vả.”

Không biết có phải do đang kìm nén cơn ho không mà Giang Hàn không trả lời.

Một lúc sau, anh mới nói chuyện với Nguyễn Ngôn Ninh, “Em bận rộn gì sao?”

“Ninh Ninh, cháu xem kìa. Chồng cháu cái gì cũng không biết, cháu chuẩn bị đi nghiên cứu một tháng xa nhà mà nó không nắm bắt được thông tin.”

“Một tháng?” Dường như Giang Hàn nghiến răng nói hai từ này.

Không phải cô cố ý dấu diếm anh.

Chỉ là mọi thứ xảy ra trong mấy ngày quá hỗn loạn, ông nội bị bệnh dẫn đến chuyện cả một tuần này mọi người trong nhà ai nấy đều lo âu.

Cô vốn định sẽ xin Đinh Trung Ngạn nghỉ phép để chăm sóc ông nội, không ngờ trước lúc đó có một đàn anh chạy tới hỏi cô nên mang gì đi vào thứ bảy tuần này trước mặt ông nội Giang.

Ông nội Giang biết Nguyễn Ngôn Ninh nghĩ gì, ông nói không để cô lãng phí thời gian, nếu cô không chịu đi làm việc thì ông sẽ không hợp tác điều trị bệnh.

Nguyễn Ngôn Ninh đành phải đồng ý với ông, tiếp tục tham gia chuyến đi nghiên cứu.

Cô bước đến nắm tay Giang Hàn lấy lòng, “Nhóm bọn em phải đi khảo sát về bệnh tim bẩm sinh ở các vùng quê. Có lẽ mất khoảng một tháng, sáng mai bọn em sẽ lên đường.”

“Sao em không nói với anh?”

Nguyễn Ngôn Ninh chột dạ nuốt nước miếng, “Em đang định nói với anh, chẳng qua là chưa kịp nói.”

Giang Hàn đau đầu xoa trán, tính chủ quan của vợ anh ngày càng lớn.

Ông nội Giang nhìn hai người, xua tay, “Được rồi, đừng ở đây diễn cảnh chia ly đau khổ nữa. Giang Lệ sắp tới rồi, hai đứa về đi.”

Giang Hàn và Nguyễn Ngôn Ninh không nghe theo ông, đợi Giang Lệ đến, hai người mới rời đi.

Trước khi rời đi, Nguyễn Ngôn Ninh không quên dặn dò ông nội Giang, “Ông phải phối hợp điều trị bệnh, nghe lời Giang Hàn và mọi người. Lúc đi khảo sát về, cháu muốn thấy ông khỏe mạnh.”

Từ bệnh viện về đến nhà, trên đường đi Giang Hàn không nói gì.

Nguyễn Ngôn Ninh vừa lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa nghĩ cách dỗ dành tảng băng bên cạnh. Cô chưa kịp nói gì thì Giang Hàn đã bế xốc cô lên.

Anh sải bước vào phòng ngủ, trực tiếp đặt Nguyễn Ngôn Ninh xuống giường, một giây sau cả người cô bị anh bao phủ.

Có lẽ là sợ bản thân lây bệnh cảm cho cô nên Giang Hàn không hề hôn môi mà ngược lại là hôn lên những nơi khác trên cơ thể cô.

Nguyễn Ngôn Ninh bị những nụ hôn này làm cho run rẩy, nhỏ giọng gọi anh, “Giang Hàn…”

Nhưng Giang Hàn dường như vẫn còn tức giận, khàn giọng ngắt lời Nguyễn Ngôn Ninh, “Em bây giờ đừng có nói chuyện.”

Nguyễn Ngôn Ninh ngoan ngoãn im lặng.

Từ sáng đến trưa, Nguyễn Ngôn Ninh bị Giang Hàn dẫn dắt làm những chuyện xấu hổ giữa ban ngày ban mặt.

Cuối cùng Giang Hàn mới chịu buông tha cho cô, cô mệt đến mức không mở nổi mắt, không muốn đứng dậy. Giang Hàn thấy vậy thì ôm cô ngủ.

Cho đến khi trời tối, Nguyễn Ngôn Ninh mới có dấu hiệu tỉnh táo mơ hồ.

Khi cô lười biếng mở mắt ra, thì thấy Giang Hàn thắp nến thơm rồi thu dọn hành lý giúp cô. Nguyễn Ngôn Ninh thản nhiên mặc áo len của anh, bước vào trong phòng thay đồ, ngồi xuống thảm nhung.

Cô giơ tay chọc vào người cố tình không nhìn thấy mình, “Anh còn giận à?”

Giang Hàn không nói gì.

Nguyễn Ngôn Ninh trực tiếp cọ xát bên cạnh anh, chui vào giữa cánh tay anh đang gấp quần áo, ôm lấy cổ anh hôn lên môi anh, “Ngày mai em phải đi rồi, anh không để ý đến em sao?”

Câu nói này là đòn chí mạng, gương mặt lạnh lùng của anh có dấu hiệu thay đổi.

Anh nắm lấy tay của Nguyễn Ngôn Ninh, đem người đặt sang một bên, sau đó tiếp tục gấp quần áo, “Đừng làm phiền anh.”

Nguyễn Ngôn Ninh không bỏ cuộc, cúi người hôn lên môi, mắt và sống mũi của anh, “Giáo sư Giang? Bác sĩ Giang? Chồng?”

Giang Hàn không bị cô ảnh hưởng, chỉ vào những thứ anh mới gấp rồi hỏi cô muốn đặt vào chỗ nào trên vali.

Nguyễn Ngôn Ninh rầm rì bất mãn, “Anh không còn gì để nói nữa sao?”

“Em muốn nghe cái gì?” Giang Hàn đóng vali lại, ung dung nhìn Nguyễn Ngôn Ninh.

Còn có thể hỏi như vậy?

Nguyễn Ngôn Ninh hừ một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.

Cô gái nhỏ mặc áo len của anh, áo không quá dài, có thể che được đến bắp đùi của cô, Giang Hàn nhìn đôi chân đang đung đưa trước mắt, trực tiếp đưa tay ra kéo người về.

Nguyễn Ngôn Ninh ngã thẳng vào vòng tay Giang Hàn, nhưng vì được Giang Hàn bảo vệ nên cô không hề cảm thấy đau đớn.

Giang Hàn bắt chước hành động vừa rồi của Nguyễn Ngôn Ninh, dịu dàng hôn lên mắt và chóp mũi cô, một lúc sau mới trầm giọng nói, “Anh không nỡ để em đi.”

“Anh không có ở đấy phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Thời tiết đang rất lạnh, nhớ mặc áo ấm, ăn uống đúng giờ. Không được chạy lung tung một mình, phải ở chung với mọi người. Có chuyện gì thì gọi cho anh.”

“Vâng.”

“Đừng làm việc quá sức.”

“Em biết rồi.” Nguyễn Ngôn Ninh ngoan ngoãn đồng ý những lời anh nói. Cuối cùng nở nụ cười ngọt ngào, “Giáo sư Giang, em nghĩ nếu sau này chúng ta có con gái, anh nhất định sẽ cằn nhằn nhiều hơn bây giờ.”

Giang Hàn xoa eo cô, “Bây giờ đã bắt đầu chê anh nói nhiều?”

“Không có.” Nguyễn Ngôn Ninh đột nhiên vòng qua cổ Giang Hàn, tiến đến bên tai nói nhỏ, “Rõ ràng là em muốn sinh con gái cho anh.”

Sáng hôm sau, Nguyễn Ngôn Ninh được Giang Hàn tiễn đến nhà ga Thành Nam.

Lúc trước Giang Hàn đến Mĩ ba ngày đã không nỡ xa cô. Hiện tại hai người phải tách nhau ít nhất một tháng.

Hai người hôn nhau mười phút trong xe, đợi đến khi một hị đồng nghiệp gọi điện thúc giục, Nguyễn Ngôn Ninh mới bước ra khỏi xe.

Sợ các anh chị trong nhóm chọc ghẹo, Nguyễn Ngôn Ninh không để Giang Hàn tiễn mình. Cô tự kéo vali nhập đoàn.

Nhưng ngay khi chuyến tàu họ đi bắt đầu, cô đã hối hận về quyết định của mình.    

Nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa xe, cô cảm thấy mình ngày càng cách xa Hải Thành và Giang Hàn. Nguyễn Ngôn Ninh hối hận không thể nhanh chóng dành nhiều thời gian ở cùng anh.

Người chị ngồi bên cạnh mỉm cười khi thấy vẻ mặt của cô,  “Vừa mới rời đi đã thấy nhớ nhà?”

Nguyễn Ngôn Ninh gật đầu, không chỉ nhớ nhà, mà còn có người đang đợi cô ở nhà.

“Nhân lúc vẫn có mạng, em mau gửi tin nhắn cho người nhà và bạn trai đi. Chứ lúc xe lên núi thì tín hiệu sẽ rất kém, thậm chí không có mạng.”

Nguyễn Ngôn Ninh cho rằng đàn chỉ chỉ trêu cô thôi, ai ngờ những gì chị ấy nói đều là sự thật.

Mặc dù cô đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với những điều kiện khó khăn, nhưng tín hiệu ở vùng núi thường quá kém. Cô không thể ngày nào cũng gọi điện cho anh, lúc gọi thì chập chờn khó nghe.

Sau khi cả đoàn ở lại vùng núi phía Tây Nam hơn nửa tháng, giáo sư Ngũ dẫn đầu nhóm quyết định kết thúc nghiên cứu tại đây, chuyển hướng sang phía Tây Bắc.

Nguyễn Ngôn Ninh tràn ngập sự phấn khích, cô nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể gọi một cuộc điện thoại hoàn chỉnh cho Giang Hàn. Nhưng hiện thực đập tan suy nghĩ của cô.

Mạng căng, kín hiệu tốt là điều ước xa xỉ.

Thậm chí khí hậu phía Bắc khô và lạnh hơn phía Nam. Nguyễn Ngôn Ninh quen với khí hậu phía Nam nên khó thích ứng kịp.

Cô là người bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhất bởi sự thay đổi khí hậu đột ngột này. Hai ba ngày đầu gặp vấn đề về đường tiêu hóa, còn mấy ngày sau mặt và tay chân cô bị nứt nẻ, còn bị chảy máu mũi.

Nguyễn Ngôn Ninh không phải người yếu ớt, cô cố gắng cùng mọi người ghi lại số liệu. Giáo sư Ngũ thấy cô gái nhỏ kiên cường như thế, không tiếc lời khen ngợi.

Nguyễn Ngôn Ninh chỉ cười cho qua.

Ngày 12 tháng Giêng là ngày kỉ niệm một năm ngày cưới của cô và anh.

Buổi sáng, Nguyễn Ngôn Ninh theo đoàn thăm ba ngôi làng, mãi đến tối mệt lử mới trở về.

Ăn cơm xong, cô lại vội vàng cầm điện thoại ra đầu thôn.

Dù rất mệt nhưng cô vẫn muốn tìm nơi có tín hiệu gọi cho Giang Hàn để nói về ngày kỷ niệm của hai người.

Đã hơn một tuần kể từ lần cuối cô nghe được giọng anh. Vào bữa cơm tối nay, cô nghe giáo sư Ngũ nói phương án nghiên cứu của họ phải kéo dài hơn dự kiến.

Nguyễn Ngôn Ninh thất vọng, cô rất nhớ anh, nhất là khi cơ thể cô đang không ổn.

Nhưng dường như ông trời muốn đối nghịch với cô, cô đi càng xa thôn thì tín hiệu vẫn không hiện lên

Khóe mắt hơi cay, Nguyễn Ngôn Ninh ngồi thụp xuống, mang theo sự nhớ nhung bật khóc.

Chỉ là, cô mới khóc một lúc  thì nghe thấy tiếng bước chân đến gần.

Buổi tối ở trong thôn ít người, rất không an toàn. Nguyễn Ngôn Ninh nhận ra mình đã đi quá xa thì trong lòng lo lắng, quên cả khóc.

Cô do dự không dám ngẩng đầu lên, tuy nhiên một giọng nói quen thuộc lọt vào tai cô, “Cô gái nhỏ nhà ai đây? Sao lại trốn ở đây khóc lóc vậy?”

Nguyễn Ngôn Ninh ngẩng đầu lên, dịu dịu mắt, nhìn thấy người cô ngày nhớ đêm mong đứng cách đó không xa.

“Chẳng phải anh đã dặn em không được tự ý tách đoàn sao? Gan lớn thật, bỏ ngoài tai lời anh nói.” Giang Hàn đi theo cô từ trong thôn ra, anh muốn xem cô định đi đâu.

Giờ phút này, trong mắt Nguyễn Ngôn Ninh đều chỉ có Giang Hàn, cô không thèm quan tâm đến lời giáo huấn của anh. Nhanh chóng chạy về phía anh, nhào vào vòng tay quen thuộc. 

Cô vùi mặt vào áo khoác của Giang Hàn, ngửi lấy mùi hương thuộc về anh.

Một lúc sau, mới ngẩng mặt lên nhìn chiếc cằm sắc nét của Giang Hàn, “Sao đột nhiên anh lại ở đây?”

“Giọng điệu này nghĩa là em không chào đón anh à?”

“Chào đón, đương nhiên chào đón.” Nguyễn Ngôn Ninh nhón chân hôn Giang Hàn, “Tất cả tế bào trên cơ thể em đều chào đón anh.”

Giang Hàn bật cười, “Anh cũng nhớ em, anh sợ rằng vợ mình bỏ chạy theo người đàn ông nào đó ở vùng Tây Bắc.”

“Anh nói gì đó!” Nguyễn Ngôn Ninh hờn dỗi nhìn anh, “Làm sao anh tới được đây? Thậm chí còn biết rõ em ở chỗ này?”

“Anh đến cùng chủ nhiệm Đinh.”

Nguyễn Ngôn Ninh mở to mắt, thì ra từ hôm nay Đinh Trung Ngạn sẽ gia nhập đoàn nghiên cứu. 

Giang Hàn hôn lên môi Nguyễn Ngôn Ninh, “Có biết hôm nay là ngày gì không?”

“Kỉ niệm ngày cưới.”

“Chắc là chủ nhiệm Đinh thấy anh nhớ vợ đến sốt ruột, nên mới đưa anh đến gặp em.”

Nguyễn Ngôn Ninh bĩu môi không tin, “Anh mau nói thật, anh tới đây làm gì? Đừng nói là tới để để trải qua ngày kỉ niệm kết hôn với em đó nhé?”

“Nếu không thì sao?” Giang Hàn hỏi ngược lại cô. Anh gõ nhẹ lên trán cô, dùng tay lau đi nước mắt trên mặt Nguyễn Ngôn Ninh.

“Nhớ em nên anh tới, không vì một lí do nào cả.” Giang Hàn hơi ngừng lại, “Hơn nữa, anh còn muốn tặng em hai món quà.”

“Quà gì vậy anh?” Đôi mắt Nguyễn Ngôn Ninh sang lên.

Giang Hàn lấy giấy chứng nhận trong balo ra, đưa cho Nguyễn Ngôn Ninh xem.

Xung quanh hơi tối, Nguyễn Ngôn Ninh mượn ánh sáng từ điện thoại mới nhìn thấy rõ. Đây là giấy chứng nhận thành lập quỹ từ thiện.

“Đây là?”

“Món quà đầu tiên của em.” Giang Hàn chỉ vào tên của quỹ từ thiện, “Quỹ từ thiện Tư Ninh, được đặt theo tên của mẹ và em. Tiền trong quỹ sẽ được dùng để giúp đỡ những đứa trẻ mắc bệnh tim bẩm sinh không có nhiều tiền để chữa trị như Tiểu Tinh.”

Nguyễn Ngôn Ninh ngạc nhiên đến mức không nói nên lời, “Anh … tự thành lập sao?”

“Anh vẫn phải tìm một vài người thân giúp đỡ, nếu không sao có thể thành lập nhanh thế này.” Giang Hàn đứng sang một bên chắn gió cho Nguyễn Ngôn Ninh, “Sau này anh sẽ nói chuyện với chủ nhiệm Đinh, để kết hợp quỹ hỗ trợ này cùng với nghiên cứu hiện tại của khoa em. Như vậy sẽ giúp được nhiều đứa trẻ mắc bệnh tim bẩm sinh hơn.”

“Nhưng …” Nguyễn Ngôn Ninh do dự, “Món quà này lớn quá.”

“Tất cả mọi thứ, bao gồm cả anh đều là của em thì một quỹ từ thiện này có là gì?”

Giang Hàn cúi đầu hôn lên môi cô, thì thầm, “Nhất Nhất, anh đã nói rằng vì em, anh có thể làm mọi thứ. Anh không tiếc công sức để hỗ trợ em.”

Mắt Nguyễn Ngôn Ninh lại phủ một tầng sương mù.

“Đây mới là khởi đầu, em đừng từ chối nhé?”

Nguyễn Ngôn Ninh nấc vài tiếng.

“Ngoan, đừng khóc. Anh còn chưa tặng em món quà thứ hai.”

Nguyễn Ngôn Ninh cất lại giấy chứng nhận vào trong balo của anh, sau đó ngẩng đầu lên hỏi, “Món quả thứ hai là gì?”

Giang Hàn nắm lất tay cô vòng qua ôm eo mình, “Đầu tiên em đứng cho vững đã.”

Xa cách hơn một tháng, Nguyễn Ngôn Ninh muốn trở thành keo dính, dán chặt lên người Giang Hàn. Anh hơi đẩy cô ra, cô đã xụ mặt bĩu môi.

Còn chưa kịp để cô mở miệng, Giang Hàn đột nhiên quỳ một chân xuống trước mặt cô.

Nguyễn Ngôn Ninh lùi lại hai bước, bất ngờ nhìn anh, “Giang Hàn, anh sao thế?”

Giang Hàn lấy ra chiếc hộp nhung màu xanh, đưa tới trước mặt Nguyễn Ngôn Ninh.

Là một chiếc nhẫn kim cương chói mắt.

Nguyễn Ngôn Ninh nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Giang Hàn. Cô nghe anh nói, “Món quà thứ hai là lời cầu hôn.”

“Chúng ta cưới nhau được một năm rồi. Nhưng anh sẽ bù đắp tất cả những gì anh nợ em.”

Nguyễn Ngôn Ninh rơi nước mắt, những món đồ quý giá cô được nhận trong đời hầu như là quà Giang Hàn tặng.

Giờ đây, người đàn ông này lại còn quỳ gối trước mặt cô, muốn cầu hôn cô, không muốn cô thua kém bất kì các cô gái khác.

Giang Hàn ngẩng đầu nhìn người con gái mình đã thích nhiều năm, giọng nói lưu luyến, “Chiếc nhẫn này là do anh chuẩn bị trước khi lấy giấy chứng nhận. Anh tự tay thiết kế cho người con gái mình thích nhiều năm. Xin lỗi, anh không thể tặng em trước khi kết hôn.”

Nguyễn Ngôn Ninh vừa lắc đầu vừa khóc.

“Vậy xin hỏi cô Nguyễn Ngôn Ninh, cô có thể cho tôi một cơ hội khác để cùng cô trải qua phần đời còn lại được không?”

Nguyễn Ngôn Ninh đưa tay lên lau nước mắt, cố gắng hết sức để nhìn thấy khuôn mặt của Giang Hàn.

Cô đưa tay cho Giang Hàn, đáp lại anh từng chữ từng chữ, “Em muốn cả đời này ở bên anh, muốn cùng anh trải qua cảm giác yêu đương, muốn cùng anh ngắm sao. Giáo sư Giang, về sau xin được chỉ giáo nhiều hơn.”

° ° °Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tôi đã nghĩ kiếp này mình không được số phận ưu ái, cũng từng nghĩ cả đời này thế giới của mình sẽ tăm tối.

Tôi thậm chí đã chuẩn bị tinh thần sẽ rơi vào vũng lầy cả đời.

Nhưng đây là trước khi tôi gặp anh.

Anh đã xuất hiện trong thế giới của tôi với những vì sao trên bầu trời, đánh thức tôi khỏi bóng tối sâu thẳm, đặt tôi vào nơi đáy tim, cho tôi tất cả sự dịu dàng và bao dung.

Đến lúc đó tôi mới nhận ra rằng mình đã luôn được số phận ưu ái.

HOÀN CHÍNH VĂN

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi