NỢ EM NỤ HÔN CHÚC NGỦ NGON

Khi cửa phòng làm việc bị gõ, Giang Hàn mới từ máy tính ngẩng đầu lên.

Anh nhìn đồng hồ, mới qua tám giờ tối một chút.

Xoa huyệt thái dương nhức mỏi, anh nói với người vừa gõ cửa, “Mời vào.”

Cửa phòng được đẩy ra, Trần Tinh Nguyệt mang hai cốc cà phê bước vào.

“Em vừa mới hoàn thành ca phẫu thuật đột xuất, nghe y tá trưởng nói anh chưa về nhà nên tiện thể mang cho anh cốc cà phê.” Trần Tinh Nguyệt đặt một cốc lên bàn làm việc của anh.

Giang Hàn tựa lưng vào ghế ngồi, liếc nhìn cốc cà phê, “Anh vừa mới duyệt bản thảo giúp bên tạp chí.”

Các bản nghiên cứu khoa học của Giang Hàn đều hoàn hảo. Mấy năm gần đây không ít tòa soạn liên hệ đăng bài. Trần Nguyệt Tinh nghe nói khi anh còn ở bên Mỹ, các tạp chí trong nước và ngoài nước ngỏ ý muốn nhờ anh xét duyệt bài nghiên cứu.

Trần Tinh Nguyệt ngồi xuống đối diện anh, nhấp ngụm cà phê tìm đề tài nói chuyện, “Em còn tưởng anh không phạt hai thực tập sinh kia. Thấy mấy y tá nói anh phạt họ thay băng cho bệnh nhân cả ngày hôm nay.”

“Các em ấy vẫn tiếp tục thay băng cho bệnh nhân đến tận bây giờ?”

Anh nhớ rằng đã nói với họ bảy giờ có thể tan làm.

“Thay băng thì không còn.” Trần Tinh Nguyệt chuyên tâm nhìn Giang Hàn, “Chỉ là em mới đi qua phòng học, thấy một trong hai đứa đang luyện khâu.”

Giang Hàn hơi ngạc nhiên hỏi Trần Tinh Nguyệt, “Là ai?”

“Chính là cô bé tên Nguyễn Ngôn Ninh.” Trần Tinh Nguyệt nghĩ gì đó, cúi đầu cười, “Em không nghĩ anh sẽ nhận hướng dẫn thực tập sinh. Em còn nhớ lúc trước ở Mỹ anh còn không muốn đưa em vào phòng thí nghiệm làm việc cơ mà.”

Giang Hàn tắt máy tính, giọng nói không hề thay đổi, “Bỗng nhiên muốn hướng dẫn.”

Trần Tinh Nguyệt không nghĩ anh sẽ giải thích, ai ngờ Giang Hàn trực tiếp trả lời không vòng vo.

Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.

Trần Tinh Nguyệt không biết nói gì, chỉ thấy sắc mặt chị ta không dễ nhìn nhưng không có ý định rời đi.

Giang Hàn không để ý lắm, anh đứng thẳng dậy, “Anh ra ngoài trước nếu chút nữa em rời đi thì đóng cửa phòng giúp anh.”

Lúc bước đến cửa anh mới dừng lại xoay người nói, “Cảm ơn cốc cà phê của em nhưng buổi tối anh không uống cà phê.”

Giang Hàn đi dạo một vòng quanh khoa, gặp bệnh nhân anh sẽ dừng nói nói chuyện vài câu với họ. Lúc trở về anh đi qua phòng học theo bản năng dừng lại.

Giang Hàn nhẹ nhàng đẩy cửa, phòng học lớn như vậy chỉ có mình cô ngồi trong góc.

Cô gái nhỏ ngồi xếp bằng trước mô hình cao su, bên cạnh là một đống mũi khâu, cô đang chăm chú nhìn vào vết rách mà không để ý đến người đứng cạnh cửa.

Giang Hàn không quấy rầy cô, dựa vào khung cửa lặng lẽ nhìn.

Rất nhanh vết rách đã được Nguyễn Ngôn Ninh khâu xong, cô chuyển động cổ tay ngẩng đầu lên, đối diện cô là ánh mắt bình tĩnh của Giang Hàn.

Nguyễn Ngôn Ninh giật mình, ống đựng kim khâu rơi xuống mặt bàn phát ra âm thanh chói tai.

“Giáo sư Giang.” Nguyễn Ngôn Ninh thở một hơi, “Anh đến từ lúc nào thế?”

“Không có người đừng gọi anh là giáo sư.” Giang Hàn đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn vết khâu của cô trên người hình nộm, “Bốn nút khâu vẫn hơi lỏng, không đồng nhất.”

Nếu cô làm tốt thì đã không ở đây luyện tập, Nguyễn Ngôn Ninh lặng lẽ bĩu môi.

Giang Hàn không biết cô đang nghĩ gì, gõ nhẹ ngón trỏ lên trán cô, “Luyện tập không có phương pháp thì có ích gì?”

“Không phải em không có phương pháp.” Nguyễn Ngôn Ninh chỉ tay vào màn hình điện thoại, màn hình đang chiếu video dạy khâu.

Giang Hàn chỉ nhìn không đánh giá, “Hôm nay chưa đủ mệt sao? Về sớm thôi, ngày khác luyện tập sau.”

“Em muốn luyện thật tốt.” Nguyễn Ngôn Ninh nói xong nhặt lấy ống đựng, chuẩn bị luyện tập tiếp.

Nhìn sườn mặt cố chấp của cô, Giang Hàn đột nhiên hỏi, “Em giận?”

Ngôn Ninh có chút mơ màng nhưng rất nhanh hiểu anh nói gì.

“Không phải.” Cô lắc đầu, “Anh về trước đi, bệnh viện cách trường không xa lắm. Làm xong em sẽ về.”

Giang Hàn nhìn cô một lúc lâu mới rời đi.

Trần Tinh Nguyệt không còn ở trong văn phòng anh, Giang Hàn ngồi xuống ghế sofa, lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại.

Đầu dây bên kia bắt máy, có hơi ầm ĩ, có lẽ đang ở bữa tiệc nào đấy.

“Gọi anh có chuyện gì? Chú muốn mời anh đấy ăn cơm à?” Lâm Thâm thở dài tiếc nuối, “Đáng tiếc anh lại ăn cơm mất rồi.”

“Hôm nay không có thời gian mời anh ăn cơm.” Giang Hàn tiếp tục nói, “Giúp em đặt cơm đi.”

“Sai ông đây thành thói quen rồi?”

Mặc dù ngoài miệng Lâm Thâm châm chọc nhưng thao tác lại thành thật mượn điện thoại người bên cạnh. Đợi tới khi anh ấy chuẩn bị mở app gọi đồ ra mới cảm thấy không đúng.

“Này! Chẳng phải chú nói không bao giờ ăn cơm ngoài sao?” Giang Hàn là hiện thân của chòm sao xử nữ yêu thích sự hoàn mỹ, không chỉ không ăn ngoài mà còn không ăn những thứ đồ ăn có hại cho sức khỏe.

“Đột nhiên muốn ăn.”

Có người thúc giục Lâm Thâm uống rượu, anh ấy từ chối vài ba cậu đi đến một góc yên tĩnh mới hỏi Giang Hàn, “Ăn gì? Nói nhanh lên.”

“Đặt giúp em một cốc trà sữa đến bệnh viện.” 

“Trà sữa? Mua cho Ngôn Ninh? Anh nói cậu nghe, sao cậu không tự gọi đi!”

“Không biết cô ấy thích uống gì, phụ nữ bên cạnh anh nhiều như vậy chẳng nhẽ không biết con gái thích uống loại trà sữa nào?”

Giang Hàn đúng là không coi anh ấy là người ngoài.

Lâm Thâm cảm thấy bản thân tức suýt chút nữa hộc máu, anh ấy hít một hơi thật sâu, bình tĩnh đặt cho Giang Hàn một ly trà sữa.

Làm xong mọi thao tác, chọn món, điền địa chỉ, thành toán, ghi số điện thoại anh ấy mới mở miệng, “Làm bạn với chú nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh thấy chú mua đồ cho con gái. Chú thích con bé như vậy sao không tấn công, đối tốt với con bé?”

Không đợi Giang Hàn trả lời, Lâm Thâm đã cướp lời, “Đừng nói với anh rằng chú không thích con bé. Hai chúng ta thân thiết thế này, người khác không nhìn ra chẳng nhẽ anh đây lại giống họ không nhìn thấy.”

Đèn trong văn phòng không mang theo độ ấm chiếu xuống người anh, như đem anh tách khỏi thế giới này.

Giang Hàn thở dài, mang theo chút bất đắc dĩ cùng với khổ tâm, “Ninh Ninh không có ý tứ kia với em, em không muốn tình cảm của mình gây áp lực cho Ninh Ninh.”

“Chú hỏi con bé chưa? Con bé nói không thích chú à?” Lâm Thâm không tiếp xúc nhiều với Nguyễn Ngôn Ninh nhưng bằng kinh nghiệm tình trường mấy năm nay anh ấy thấy Nguyễn Ngôn Ninh có tình cảm với Giang Hàn.

“Em không hỏi.” Giang Hàn không muốn tiếp tục đề tài này, “Em ấy có người trong lòng.”

Lâm Thâm tò mò, “Ai có thể cướp người trong tay bác sĩ Giang?”

Giang Hàn có hơi bực mình, “Em không phải mẹ tên kia nên không biết tên kia là ai.”

Lần đầu tiên Giang Hàn phát hiện cô gái nhỏ có người trong lòng là lúc cô vừa tròn mười tám tuổi.

Khi đấy anh đang ở Mỹ du học vào đúng thời điểm quan trọng, mỗi ngày đều bị giáo sư ép ở trong phòng thí nghiệm đến nửa đêm.

Còn Nguyễn Ngôn Ninh mới kết thúc kì thi tuyển sinh đại học.

Vào ngày đăng ký nguyện vọng, cô gọi cho Giang Hàn. Giọng nói mềm mại, ngọt ngào hỏi nếu cô trúng tuyển khoa Y lâm sàng của Đại học A anh có thể về tham gia tiệc trường thành của cô được không.

Giang Hàn bận tối mắt tối mũi, mỗi ngày mở mắt đều là số liệu thí nghiệm không có cách nào đảm bảo với cô, chỉ nói nếu hoàn thành xong việc anh sẽ về.

Những cuộc điện thoại sau của cô, anh thường nói như trên.

Nguyễn Ngôn Ninh cho rằng Giang Hàn không trở về, khi buổi tiệc sắp kết thúc dáng vẻ mệt mỏi của anh xuất hiện.

Nguyễn Ngôn Ninh chạy đến trước mặt anh, vui vẻ hỏi, “Chẳng phải anh nói không có thời gian sao?”

Giang Hàn cười, dịu dàng xoa đầu cô, “Thật may anh đã hoàn thành xong giai đoạn một của thí nghiệm.”

Chỉ mình anh biết, nửa tháng trước anh dành hầu hết thời gian ở trong phòng thí nghiệm. Giáo sư thấy vậy mới để anh một tuần nghỉ ngơi.

Tối đó Nguyễn Ngôn Ninh bám theo anh không rời nửa bước.

Giang Hàn ăn cơm xong, mới đi toilet một lúc.

Khi ra ngoài, anh đột ngột bị một bàn tay trắng nõn kéo đến hoa viên khách sạn. Tới suối phun nước, Nguyễn Ngôn Ninh mới dừng lại.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh đèn trang trí rơi vào mắt cô, giống như một dòng ngân hà chói mắt.

Đáy lòng Giang Hàn mềm mại.

Nguyễn Ngôn Ninh mỉm cười với anh, không đợi Giang Hàn phản ứng, cánh môi mềm mại chạm vào môi anh.

Cô gái nhỏ uống rượu, mùi cồn hòa cùng mùi hương ngọt ngào trên người cô đem lại cảm giác say đắm lòng người. Cơ thể anh cứng đờ, như cuộn băng bị nhấn nút tạm dừng, đầu óc trở nên trống rỗng.

Nhưng anh không đẩy cô ra.

Nụ hôn của cô vừa trúc trắc, vừa ngây ngô, không có bước tiến nào chỉ để tay lên cô ảnh dùng môi cọ qua cọ lại trên môi anh.

Mãi một lúc mới buông ra, Giang Hàn còn chưa phản ứng lại. Hai người đứng cạnh suối phun nước, không tiếng động nhìn nhau.

Một lúc sau, ngón tay Giang Hàng giật giật không đợi anh lên tiếng, Nguyễn Ngôn Ninh vội vàng nắm lấy tay anh.

Sau đó anh nghe được cô ngọt ngào nào, “Em thích anh, lí hướng ác*.”

[*] Lí hướng ác: Cách chơi chữ đảo ngữ.

Trong nháy mắt, Giang Hàn cảm thấy trái tim mình bị cô hung hăng vứt bỏ.

Anh mím môi không nói chuyện.

Giang Hàn nhận ra mấy năm không có anh bên cạnh, cô gái nhỏ của anh đã bất giác trưởng thành, càng lúc càng xa anh.

Lâm Thâm bị câu trả lời của Giang Hàn chọc tức.

Im lặng vài giây, anh ấy mới nói, “Chú không muốn gây áp lực cho người ta thì vội vàng về nước làm gì?”

“Luyến tiếc.” Chỉ hai chữ đơn giản.

“Giang Hàn, anh không nghĩ chú là dạng người ngây thơ như thế. Kết hôn rồi còn muốn làm người tốt, chú cứ tiếp tục bao dung đi, đợi đến ngày cô gái nhỏ ly hôn với chú đừng tìm anh đây khóc lóc.”

Thu hồi dòng ký ức trong đầu, Giang Hàn dùng tay che đi đôi mắt.

Một lúc sau anh mới trả lời, “Không có gì thì tắt đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi