NÔ GIA KHÔNG HOÀN LƯƠNG

Qua một đêm nghỉ ngơi thương thế của Ngọc Phi Giác đã tốt lên nhiều, Trần Hữu Vi đã sai người đi mời đại phu, lúc này chuẩn bị thêm một chiếc xe ngựa, Bộ Tiện Âm phải chú ý đánh xe. Bên kia, cũng không biết vì sao, đêm qua gặp nhau Đàm cô tựa như không vừa mắt Liễu Phương Hoa nhưng hôm nay lại ngồi cùng xe với nàng.

Tô Thanh đứng trước xe ngựa Cố Uyên, trong chớp mắt đột nhiên có chút do dự.

Những chuyện đêm qua giống như một giấc mơ chợt lóe qua trong đầu, lúc trước vẫn luôn ngồi cùng xe, thời điểm này không hiểu sao lại thấy rối rắm.

Đột nhiên có một cỗ lực thuận thế kéo nàng lên. Đến khi Tô Thanh hoàn hồn phát hiện mình đã ở trong xe ngựa, vừa quay đầu lại, thấy một thân bạch y.

Tuân Nguyệt Lâu lạnh nhạt ngồi một bên, tiện tay đặt nàng trên giường mềm bên cạnh, cực kì tự nhiên nói với hạ nhân: "Lên đường đi."

Nhiệt độ trong xe bỗng nhiên trầm xuống.

Tô Thanh quen biết Tuân Nguyệt Lâu đã lâu cũng coi như hiểu hắn, chuyện gì cũng có điều kiện thủ hạ hắn ủng hộ rầm rộ, chưa bao giờ thấy hắn hành động một mình.

Hiện tại thấy hành vi của hắn như thế làm trong lòng nàng dâng lên sóng to gió lớn.

Ai bảo hắn lên xe này!

Tô Thanh rất sợ Cố Uyên mất hứng, trực tiếp một cước đạp hắn xuống xe. Nhưng, Cố Uyên giơ chân lên, cuối cùng không làm như nàng dự đoán mà thản nhiên đổi tư thế, nhàn nhạt phân phó hạ nhân: "Xuất phát."

Tô Thanh liếc thấy sắc mặt hắn vẫn tự nhiên như cũ, lại không chịu nổi hai tròng mắt lắng đọng u sầu kia. Nàng nín thở ngồi giữa hai người, không gian xe ngựa không lớn, nàng lại tập trung suy nghĩ nên phá lệ mệt mỏi.

Đang ngẩn người, Tuân Nguyệt Lâu đột nhiên đưa tay thăm dò trên trán nàng, hù dọa nàng giật mình, lập tức nghiêng người tránh đi: "Làm cái gì!"

Tuân Nguyệt Lâu thu tay lại, nói: "Thấy sắc mặt ngươi không khỏe, bị bệnh sao?"

Tô Thanh bị ngữ điệu ân cần chân thành tha thiết như vậy làm cho tức giận đến mức giật giật khóe miệng.

Nếu không phải hoa thủy tiên ngươi tự tiện làm theo ý mình như thế, hiện tại nàng thành bộ dạng ấm ức này sao!

Vừa dứt lời, có một ánh mắt cũng rơi vào người nàng, Tô Thanh chỉ có thể nén giận trả lời một câu, thanh âm đúng lúc làm cho Cố Uyên cũng nghe được: "Ta không bị bệnh, rất tốt."

Suy nghĩ một chút nàng lại làm như lơ đãng thuận miệng hỏi hành tung Tô Mạc: "Vị tiểu ca vừa rồi đi theo người đâu, sao không gặp hắn?"

Tuân Nguyệt Lâu nói: "Hắn ngồi chiếc xe ngựa đi đầu kia."

Tô Thanh nghe vậy khẽ ngẩn người.

Chiếc xe ngựa đằng trước không phải là Trần phủ doãn chuẩn bị cho Ngọc Phi Giác dùng sao? Hiện tại trong xe trừ một Hoa Hồ Điệp còn có một Bộ Tiện Âm.

Hết sức hiển nhiên, Tô Mạc không phải tùy tiện lên xe ngựa đó, mà đã có chuẩn bị trước. Hắn là muốn gặp người mà kiếp này có gương mặt giống hắn như đúc.

Tô Thanh "ân" một tiếng, tâm tình trong lòng tương đối phức tạp, không hỏi thêm cái gì.

Một mảnh trầm mặc, không biết vật gì đột nhiên bay tới, phủ lên ánh mắt nàng.

Tô Thanh duỗi tay kéo xuống mới nhìn ra là cái thảm nhung.

Thanh âm Cố Uyên không nặng không nhẹ: "Đắp lên."

Nói xong liền nhắm mắt lại.

Cái thảm nhung sờ trên tay cảm giác rất thoải mái, so với bất cứ chất liệu nào xưa nay Tô Thanh gặp qua đều tốt hơn nhiều. Lúc trước luôn luôn đắp trên đùi Cố Uyên, không cần nghĩ cũng biết là một món đồ trân quý giá trị xa xỉ. Mà hiện tại, trên đùi Cố Uyên lại không có cái gì. Trên thảm nhung còn lưu lại độ ấm của hắn, càng dẫn thêm vài phần cảm xúc khác thường.

Cứ như vậy đắp lên chân, mềm mại ấm áp, thoải mái cực kì.

Cố Uyên cũng không mở mắt ra, tựa như nhắm mắt dưỡng thần, lại nói chuyện với Tuân Nguyệt Lâu: "Tuân thiếu chủ là chuẩn bị cùng chúng ta đi Cô Xạ Thành?"

Ánh mắt Tuân Nguyệt Lâu vẫn nhìn vào cái thảm nhung, nghe vậy ngẩng đầu lên, nói: "Phải."

Cố Uyên gật đầu, hơi cong môi: "Như vậy, thỉnh Tuân thiếu chủ tuân theo quy củ của ta."

Tuân Nguyệt Lâu có chút nghi hoặc hỏi: "Quy củ gì?"

Cố Uyên mở mắt ra, lẳng lặng nhìn hắn: "Nghe theo tất cả những gì ta nói."

Tuân Nguyệt Lâu thoáng trầm tư một lát, gật đầu nói: "Chỉ cần không ảnh hưởng đến A Thanh, đều có thể."

Tô Thanh bị lời nói không có lập trường này của hắn làm á khẩu không trả lời được, có chút khinh bỉ nhìn hắn một cái. Vừa ngẩng đầu đã thấy Cố Uyên nhìn về phía nàng, lập tức căng thẳng ngồi thẳng lưng, vô thức chân chó thốt ra: "Hết thảy đều theo ý lão gia mà làm!"

Cố Uyên hài lòng cong khóe môi.

Trên đường tiến đến Đồ Châu cơ hồ đều không có người ở.

Các con đường xung quanh, nhà nhà đều đóng chặt cửa, gió hiu quạnh thổi qua cuốn đầy bụi đất, nếu không phải hai bên đường có nông cụ bị vứt bỏ, người ta sẽ ngộ nhận đây là một tòa thành chết.

Tô Thanh vén rèm nhìn ra ngoài, xa xa trong lúc vô tình nhìn qua một khe cửa sổ trộm hé mở, đôi mắt bên trong cũng nhìn ra, chớp mắt người trong phòng đã xoay lại đóng cửa sổ. Nàng bị dọa sợ hết hồn, cẩn thận nhìn lại đã thấy ngay cả rèm cửa cũng triệt để khép lại.

Nàng có chút hồ nghi sờ sờ cằm. Ngoại nhân có đáng sợ đến vậy sao? Thế nào mà người người đều là bộ dáng như gặp quỷ?

Đoàn xe ngừng lại trước cửa Trần phủ, Tô Thanh vừa xuống xe đã thấy tấm biển vàng sáng chói mắt, nhớ lại dọc đường đi cảnh tượng hoang vu, ấn tượng với vị đại nhân này xấu tới cực điểm. Nên biết Đồ Châu hiện tại hoang phế đến mức này, nhà nhà đều uể oải, hết lần này tới lần khác phủ đệ tráng lệ này lại là bộ dạng không nhiễm trần thế. Chỉ nhìn những cửa hàng mặt tiền kia cơ hồ có ảo giác nơi này cũng giàu có đông đúc không kém gì kinh thành phồn thịnh.

Lúc này nhớ đến thân thể mập mạp, cái bụng đầy mỡ của vị Trần Hữu Vi kia, chỉ sợ người này làm quan không nghĩ gì đến sống chết của dân chúng mà lo tập trung đắm chìm trong ăn chơi hưởng lạc. Khó trách ngay cả đám quan sai thu thuế cũng khoe khoang ương ngạnh như thế.

Bên kia, Ngọc Phi Giác cũng chậm rãi xuống xe đi vào.

Hiển nhiên trước đó Trần Hữu Vi đã cho người an bài xong, lúc này mới phân phó hạ nhân mời đại phu trong phủ đến khám chữa miệng vết thương, còn mình thì mặt mũi tràn đầy khiêm tốn cung kính mời Cố Uyên xuống xe.

Lúc ánh mắt hắn rơi vào Tô Thanh, thấy nàng thế nhưng có thể đi cùng xe với Cố Uyên, mặc dù không rõ thân phận của nàng nhưng trong lòng đã xếp nàng vào hàng ngũ nịnh bợ, đối đãi hết sức cung kính.

Tô Thanh từ phố phường lớn lên mang theo Tô Mạc hối hả ngược xuôi, vì loại tham quan này mà phải chịu không biết bao nhiêu tội, lúc này cũng không cho Trần Hữu Vi sắc mặt tốt gì, quay người không nói một lời theo sát đoàn người đi chiếu khán Ngọc Phi Giác, lưu lại một mình hắn sắc mặt lúng túng đứng đó.

Cố Uyên xuống xe thấy tình hình này, ngẩng đầu lườm tấm biển khoe khoang chói mắt kia một cái, không mặn không lạt khen một câu: "Phủ đệ Trần đại nhân thật khí phái."

Vừa dứt lời, toàn thân Trần Hữu Vi tuôn mồ hôi lạnh, ướt đẫm sống lưng. Hắn vội cười làm lành, nói: "Đều là chút tiền lẻ lợi nhuận sản nghiệp mấy năm trước đặt mua, để lão gia chê cười."

Cố Uyên nói: "Trần đại nhân nên biết, các khoản vật tư cứu trợ thiên tai ở Đồ Châu vẫn luôn khan hiếm."

"Hạ... hạ quan nguyện ý thay triều đình phân ưu giải nạn...", lúc Trần Hữu Vi nói câu này đã biết chút tiền tài bất nghĩa mình thu được chỉ sợ đều bị tịch thu, trong lòng nhất thời đau tận tâm can.

Câu này đường đường được nói ra từ miệng Nhiếp Chính Vương. Mà trước đó, số quan lại vì một câu nói của Cố Uyên dẫn đến kết cục bị tịch thu tài sản giết cả nhà đã nhiều không đếm xuể.

Trần Hữu Vi biết rõ chỉ cần mình hơi không cẩn thận sẽ rơi vào kết cục cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội. Giờ phút này, hắn ngay cả ý nghĩ vụng trộm giữ lại chút tiền riêng cũng không dám có. Hiện tại chỉ có thể coi như của đi thay người, mặc kệ thế nào, tóm lại mạng không còn thì giữ lại tài sản cũng không ích gì.

Hắn khổ sở theo sau Cố Uyên vào phủ, đâu đâu cũng đều là cảnh tượng đỉnh bạc trắng bóng vẫy tay đi xa.

Đột nhiên xa xa có người mạnh mẽ xông về phía hắn, còn chưa tới gần đã bị Lận Ảnh đạp một cước bay ra ngoài.

Nhưng người kia dù đã ngã chổng vó trên mặt đất vẫn không sợ hãi kêu lên: "Không xong rồi đại nhân! Đã tìm được thi thể Lục Oanh! Ở bên bờ sông, nơi đó còn...còn...còn có..."

"Còn có cái gì! Tìm được thì thôi, kêu loạn cái gì! Chuyện này ta sẽ xử lý sau, không thấy hiện tại ta đang chiêu đãi khách quý sao!", Trần Hữu Vi thấy rõ người đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, lập tức cao giọng quát, chỉ hi vọng tên ngu xuẩn này biết điều mà lui ra.

Nhưng người kia hiển nhiên vẫn mất hồn mất vía, căn bản không nghe rõ hắn nói gì, trong nháy mắt đã lăn một vòng đến bên cạnh hắn, gắt gao kéo lấy ống quần hắn, toàn thân run rẩy như cái sàng: "Đại...đại...đại nhân, mau phái người đi xem một chút đi! Chỗ đó rất nhiều thi...thi thể! Trừ Lục Oanh, còn...còn có bảy tám cái nữa, cảm giác như đã chết vài ngày!"

Thấy người này có quen biết Trần Hữu Vi, lần này Lận Ảnh không đá hắn nữa, nghe xong lời hắn nói lại nhíu nhíu mày.

Trần Hữu Vi hiển nhiên cũng bị lời hắn nói làm cho hoảng sợ, gương mặt béo lập tức trắng bệch, sợ hãi nói: "Bảy tám thi thể? Làm sao sẽ nhiều như vậy?"

Người kia lắp bắp nói: "Mấy cái thi thể này trước mắt là tự dạt vào bờ, còn có tới sáu...sáu...sáu thi thể mới xuất hiện. Đã...đã có không ít người đến nhận xác, có vài cái không nhận ra trước để qua một bên loạn chôn cất, còn...cũng còn vài thi thể thiếu y phục giống...giống như mấy cô nương mất...mất tích lúc trước."

Lận Ảnh nghe vậy sững sờ, đến cạnh Cố Uyên, thấp giọng nói: "Lão gia, đêm qua chúng ta theo dõi tựa hồ cũng đến chỗ bờ sông..."

Cố Uyên thoáng rũ mi, nhìn Trần Hữu Vi nói: "Trần đại nhân, tra cho tốt."

Lúc này Trần Hữu Vi đã bị hù dọa kinh hãi sắp sụp đổ, ngữ điệu lạnh băng này đột nhiên vang lên khiến dây thần kinh đang căng ra của hắn triệt để rạn nứt, chân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, trong miệng vô thức lẩm bẩm: "Tra...hạ quan nhất định sẽ...tra thật tốt..."

Bộ dáng hồn bay phách lạc thật mất mặt, còn đâu chút bộ dáng mệnh quan triều đình.

Cố Uyên khinh bỉ nhìn thoáng qua, không muốn dừng lại nhiều chỉ phân phó Lận Ảnh: "Lận Ảnh, ngươi trông coi hắn cẩn thận."

Lận Ảnh hiểu rõ, gật đầu đáp ứng, duỗi tay lôi Trần Hữu Vi ra ngoài.

Trần phủ chiếm một mảnh đất lớn, vừa nhìn chỉ sợ không thua gì Nhiếp Chính Vương phủ. Đoàn người đi tương đối lâu mới tới biệt viện, sau khi Ngọc Phi Giác được nâng vào, đại phu cũng nối đuôi theo tới, không lâu sau đã có vài nha hoàn bưng chậu máu đi ra.

Tô Thanh thấy tình hình này có chút giật mình, nhịn không được dò hỏi: "Thương thế hắn thế nào?"

Đại phu đáp: "Thương thế rất nặng nhưng vị công tử này không có gì đáng ngại."

Tô Thanh nhíu mày: "Vừa nói nặng lại nói không nghiêm trọng, vậy rốt cuộc có nặng lắm không?"

Đại phu nhìn nàng một cái, cảm khái nói: "Nếu người bình thường mà bị thương như thế sớm đã chết ba bốn lần rồi. Nhưng vị công tử này tâm trí lại rất kiên định, bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể sống đến bây giờ, cũng đủ giải thích rõ, hắn đơn giản không chết được."

Tô Thanh im lặng.

Hoa Hồ Điệp này xét từ phương diện nào đó, thật đúng là không phải người bình thường.

Tiễn đại phu ra cửa, nàng đến bên giường nhìn nam tử sắc mặt trắng bệch này, nhịn không được trêu chọc: "Ngọc công tử, khi đó ngươi không lo đi trị liệu miệng vết thương, sống chết muốn chạy về gấp chính là vì muốn thời điểm chúng ta đi Hoài Châu nửa đường ngăn lại?"

Dung nhan nửa mặt dưới của Ngọc Phi Giác dữ tợn chói mắt, khóe môi cong lên, cả khuôn mặt càng thêm đáng sợ kinh người. Thanh âm phá lệ đơn bạc nói câu "Không sai.", xem bộ dáng cười như không cười của Tô Thanh: "Nếu là cản cũng không đến phiên các ngươi, chi bằng lúc đó chết trong tay những sát thủ kia."

Dứt lời, hắn bỗng nhiên ho sặc sụa.

Trong lòng giật mình, Tô Thanh cuống quýt tiến lên vỗ nhẹ hai cái vào sống lưng giúp hắn thuận khí, thần sắc trong mắt hơi do dự, cuối cùng mở miệng nói: "Vì một nữ nhân, đáng giá không!"

Thân thể Ngọc Phi Giác chấn động, đột nhiên ho khan như nổ cả cổ họng. Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Thanh, trong mắt như có ngàn vạn gió lốc cuồng xoáy.

Giơ tay lên nắm chặt cánh tay nàng, dung nhan tái nhợt vì khẩn trương mà có chút vặn vẹo, cắn răng nói từng chữ: "Có một số việc, ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu."

Tô Thanh nhìn thần sắc dữ tợn của hắn chẳng hiểu sao tràn ra tâm tình thương cảm. Lực đạo trên cánh tay mạnh hơn một chút, mơ hồ nghe tiếng xương cốt, bị đau làm nàng nhịn không được khó chịu hừ một tiếng.

Đúng lúc này có một bóng dáng lướt qua trước mắt nàng, trong lòng nhảy dựng, nghĩ lại, vô thức thốt lên: "Tuân Nguyệt Lâu, dừng tay!"

Nhưng mà, vẫn muộn một bước.

Lực đạo của Tuân Nguyệt Lâu bỗng nhiên thu liễm, một chưởng cũng đã vỗ vào vai Ngọc Phi Giác, làm cả người hắn đập vào vách tường phía sau. Miệng vết thương vừa mới băng bó lại rỉ máu, khuôn mặt trắng bệch nháy mắt lại chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, môi tái nhợt đến cực điểm.

"Xin lỗi." Đôi mắt linh hoạt kì ảo của Tuân Nguyệt Lâu khẽ nhoáng một cái, trên mặt lại không tỏ ra áy náy chút nào.

Tô Thanh không thể không sai người mời đại phu trở lại.

Ánh mắt Ngọc Phi Giác qua lại giữa hai người rất lâu, khóe miệng còn có vết máu, cuối cùng ngột ngạt nở nụ cười: "Nữ nhân, ta cũng biết lai lịch ngươi không đơn giản. Lúc trước trăm phương ngàn kế ở lại bên cạnh Cố Uyên cũng coi như xong, cái tiểu bạch kiểm này lại ở đâu ra?"

Thân phận thành chủ Cô Xạ Thành thế nào cũng không thể dùng "Tiểu bạch kiểm" để hình dung, nhưng Tuân Nguyệt Lâu bị nhục nhã như vậy ngoại trừ nhíu mày cũng không có bất kì phản ứng gì khác.

"Hắn chính là người ngươi muốn tìm." Tô Thanh bất đắc dĩ thở dài một hơi, thấy đáy mắt Ngọc Phi Giác chấn động, vươn tay muốn chống thân thể ngồi dậy, nàng nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói: "Bất quá, Tuân Nguyệt Lâu cũng không hay nói chuyện. Hơn nữa, chuyện ngươi muốn biết hắn cũng không rõ ràng lắm. Hiện tại việc trọng yếu nhất là ngươi phải dưỡng thương cho tốt, những chuyện khác đợi đến Cô Xạ Thành rồi nói."

Nói xong, cũng mặc kệ Ngọc Phi Giác có hiểu hay không, liền kéo Tuân Nguyệt Lâu ra ngoài.

Một đường kéo hoa thủy tiên ra đến sân nhỏ, đến hành lang mới dừng chân, nhíu mày giận dỗi nói: "Tuân Nguyệt Lâu! Ngươi có biết vừa rồi ngươi thiếu chút nữa đánh chết hắn rồi không!"

Tuân Nguyệt Lâu hết sức thẳng thắn đáp: "Biết rõ."

Tô Thanh nhíu mày: "Ngươi còn như vậy, ta thấy hay là cho ngươi nhanh chóng về Cô Xạ Thành đi."

Ánh mắt Tuân Nguyệt Lâu nhìn vào vệt đỏ trên cổ tay nàng, nói: "Vừa rồi hắn thiếu chút nữa làm ngươi bị thương."

Giọng nói rõ ràng không gợn sóng, lọt vào tai, không biết sao lại có cảm giác ủy khuất.

Tô Thanh hít một hơi, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nói: "Tuân Nguyệt Lâu, ở đây không phải Cô Xạ Thành, ngươi không nên nghĩ gì làm đó, hiểu không?"

Tuân Nguyệt Lâu nhìn nàng, không nói lời nào.

Tô Thanh cũng im lặng.

Kì thực nàng luôn rất rõ, mình nói mấy chuyện đối nhân xử thế này, nam nhân bên cạnh chưa bao giờ từng suy nghĩ, cũng không có ý tứ muốn hiểu.

Từ lần đầu tiên gặp Tuân Nguyệt Lâu, rất nhiều chuyện đã định, hai người bọn họ khác nhau một trời một vực.

Từ nhỏ nàng đã sinh hoạt ở phố phường, đã quen với việc xây dựng và bảo vệ mối quan hệ với mọi người, từng hành động phải luôn châm chước cân nhắc trước để tránh sai lầm. Nàng muốn vật mình sở hữu đều dựa vào chính mình cố gắng giành lấy, người nàng muốn bảo vệ cũng chỉ có thể dùng phương thức của chính mình dè dặt thay hắn an bài tốt đường lui. Bởi vì nàng biết rõ rất nhiều chuyện chỉ dựa vào sức của mình thì không đủ.

Mà hắn là thiếu chủ Cô Xạ Thành, từ nhỏ sống trong phần đông thủ hạ trung thành và tận tâm lớn lên. Hắn có thể không nhiễm trần thế, không tranh quyền thế, có thể làm tất cả những gì hắn muốn mà không cần để ý đến suy nghĩ của người khác. Đơn giản là vì, cho tới bây giờ hắn chưa từng trải qua cuộc sống phiêu bạt không nơi nương tựa, chưa cảm thụ qua cái cảm giác hốt hoảng mờ mịt, tay chân luống cuống, cũng chung quy không thể nào lĩnh hội.

Tuân Nguyệt Lâu không hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, cũng không hiểu được nàng muốn gì, mà nàng cũng vĩnh viễn không được như hắn làm bất cứ chuyện gì cũng đều tùy tính, chỉ nghĩ cho bản thân.

Trong lòng đóa thủy tiên thanh cao này, có lẽ vật hắn sở hữu chỉ phân ra hai loại - hắn muốn và hắn không muốn.

Nhưng trong lòng Tô Thanh nàng, chuyện cần suy tính là những chuyện trần thế hỗn loạn phức tạp mà mỗi người phàm tục nhất định phải trải qua.

Nói cho cùng, bản chất của nàng là người phàm.

Tô Thanh khẽ rũ mi, tâm tình có chút mệt mỏi khẽ thở dài một hơi: "Mà thôi, lần này ngươi thu tay còn kịp thời, tạm thời bỏ qua. Bất quá bây giờ nhất định phải lập ra một quy định, về sau trừ phi ta gọi tên ngươi, nếu không tuyệt đối không cho ngươi tùy tiện ra tay, rõ chưa?"

Khóe miệng Tuân Nguyệt Lâu ngoéo một cái: "Tốt."

Thần sắc hắn như vậy làm Tô Thanh nhịn không được vuốt huyệt thái dương.

Vừa rồi coi như là trong cái rủi có cái may, nếu Ngọc Phi Giác thật vất vả mới từ quỷ môn quan trở về, lại bởi vì vô tình nhéo tay nàng mà bị hoa thủy tiên một chưởng đập chết, sổ sách này còn không biết tính trên đầu ai...

Gió khẽ phất qua, nàng vừa ngẩng đầu đúng lúc thấy Bộ Tiện Âm từ trong vườn hoa đi ra, sau lưng có một bóng dáng quen thuộc đi theo, trong lòng kinh ngạc.

Vừa rồi không thấy A Mạc trong phòng Ngọc Phi Giác, nàng còn đang suy nghĩ không biết hắn đi đâu, không ngờ sau khi xuống xe ngựa hắn dĩ nhiên đi theo Bộ Tiện Âm? Nhìn hai người này ở chung còn rất hòa hợp.

Xa xa Bộ Tiện Âm cũng nhìn thấy hai người đứng trên hành lang, hắn đột nhiên dừng chân xoay người đi về phía bọn họ, khẽ mỉm cười mở miệng: "Hiện tại cần ra cửa một chuyến, các ngươi có muốn đi xem cùng không?"

Tô Thanh không hiểu ra sao: "Xem cái gì?"

Khóe môi Bộ Tiện Âm khẽ giương cao lộ ra một nụ cười ấm áp: "Thứ rất thú vị."

Dứt lời, A Mạc ở bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng một cái.

Nhìn ra thần sắc lay động trong con ngươi hắn, trong lòng Tô Thanh rùng mình - chưa nói đến bây giờ chuẩn bị đến chỗ nào, dù sao tuyệt đối không phải chuyện tốt gì như Bộ Tiện Âm đã nói.

Nàng nhìn bộ dáng Bộ Tiện Âm, khó tránh khỏi có chút cảnh giác.

Bộ Tiện Âm bị bộ dáng cảnh giác của nàng chọc cho buồn cười, quay đầu nhìn Tô Mạc, hiểu rõ nói: "Các ngươi biết nhau". Dừng một chút, lại nở nụ cười ý vị thâm trường nói: "Đêm qua Thục cô nương về phòng sớm, chẳng lẽ không có hứng thú muốn biết ta cùng Lận Ảnh theo dõi tìm hiểu đến cùng gặp được chuyện gì sao?"

Hắn nói như thế làm Tô Thanh có chút ngứa tâm, do dự một lát vẫn không thắng nổi lòng hiếu kì, nói: "Hay là đi xem một chút đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi