NÔ GIA KHÔNG HOÀN LƯƠNG

Trong phòng cảnh xuân kiều diễm, quần áo hỗn độn, mặc dù hai người không có ý vượt rào nhưng trong không khí như vậy khó tránh khỏi có chút lúng túng, hai mặt nhìn nhau không nói gì. Đúng lúc này có tiếng bước chân đến gần, người bên ngoài sợ hãi rụt rè gõ cửa phòng, lúng ta lúng túng hỏi: " Xin hỏi Cố lão gia có trong phòng không?"

Cố Uyên tiện tay thắt lại dây lưng, đáp: "Chuyện gì?"

Người phía ngoài âm thầm nuốt nước miếng, trong lòng có chút bất ổn nhưng không thể không cả gan nói: "Vừa rồi Ngọc công tử có đi tìm Tuân công tử, hiện đang nháo, mọi người đều không can ngăn được. Trần đại nhân đặc biệt kêu ta đến thỉnh Cố lão gia đi xem một chút, cứ như vậy chỉ sợ sẽ có chuyện không may."

Tô Thanh nghe vậy trong lòng nhảy dựng, hỏi: "Nghe ý tứ của tiểu ca, hai người họ đánh nhau?"

Mọi người trong Trần phủ đều biết tây sương là nơi ở của nữ quyến, Thục cô nương vốn nên ở Thanh Hương viện lúc này lại ở cùng phòng với Cố Uyên, nhưng cũng không khiến người khác cảm thấy kì quái. Gã sai vặt ở ngoài nghe câu hỏi của nàng, không cần suy nghĩ có chút lo lắng đáp: "Lúc tiểu nhân đến còn chưa động thủ, chỉ là nhìn bộ dáng Ngọc công tử tựa như muốn phá hủy phòng quả thật rất dọa người. Từ bên đó chạy qua đây mất chút thời gian, hiện tại không biết có đánh hay không."

Tô Thanh đứng dậy luống cuống tay chân chỉnh trang quần áo, vừa ngẩng đầu thấy Cố Uyên vẫn ngồi như cũ nhìn nàng không chớp mắt, không khỏi thúc giục: "Lão gia, hai bọn họ đều muốn động thủ, chúng ta qua xem một chút?"

Cố Uyên lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, lạnh nhạt nói: "Nháo cũng không xảy ra án mạng."

Tô Thanh nhìn hắn lạnh nhạt như vậy tự nhiên có chút bội phục nhưng trong lòng hơi nóng nảy.

Nàng không lo Ngọc Phi Giác giận chó đánh mèo Tuân Nguyệt Lâu, dù sao hắn cũng bị thương chưa khỏi, coi như là khỏe mạnh, so thân thủ chỉ sợ cũng không làm gì được hoa thủy tiên. Người nàng lo lắng là Hoa Hồ Điệp hay sinh sự bừa bãi kia. Nàng không rõ Tuân Nguyệt Lâu có nổi giận với Ngọc Phi Giác hay không, cũng không dám đảm bảo vị thiếu chủ đại nhân kia có hạ thủ lưu tình không, không cẩn thận sẽ phế đi hắn.

Chính vì như vậy, Tô Thanh càng không chịu nổi sự lạnh nhạt của Cố Uyên, không khỏi thấm thía nói: "Lão gia, có lúc không sợ gây ra án mạng, cũng rất có thể phát sinh một số chuyện đáng sợ."

Cố Uyên nhướng mày nói: "Ví dụ?"

Tô Thanh sờ cằm suy nghĩ một lát, nói: "Ví dụ như... phòng ốc của Trần phủ sẽ thực sự bị hai người kia phá hủy. Dù sao đây cũng là sản nghiệp của Trần đại nhân, nếu truy cứu trách nhiệm đòi bồi thường chỉ sợ sẽ mang lại phiền toái không cần thiết."

Cố Uyên trầm mặc rất lâu khiến nàng không nhìn thấu hắn có nghiêm túc suy nghĩ những gì nàng nói không hay đang nghĩ đến những chuyện khác.

Qua hồi lâu, hắn chỉnh chỉnh quần áo, không nói một lời đẩy cửa ra ngoài.

Gã sai vặt đứng ngoài chờ nửa ngày không thấy động tĩnh gì phá lệ thấp thỏm bất an, lúc này thấy người đi ra, cuống quýt vui mừng, không nói hai lời liền đi trước dẫn đường.

Tô Thanh quan sát thần sắc gã sai vặt vui mừng như được tái sinh, trong lòng có chút cảm thán. Nhìn bộ dáng lo lắng khẩn trương của tiểu ca, lần này Ngọc Phi Giác làm ầm ĩ chỉ sợ hoàn toàn vượt qua phạm vi tiểu nháo rồi.

Nàng đi phía sau, thỉnh thoảng lại nhìn bóng lưng thon dài của Cố Uyên, không hiểu sao lại nhớ tới tình cảnh hai người ái muội trêu chọc lẫn nhau trong viện, trong lòng cảm thấy có chút không bình tĩnh. Nhịn không được hung hăng lắc đầu muốn xua những hình ảnh kia đi, vừa ngẩng đầu bắt gặp Cố Uyên quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, động tác của nàng cứng đờ.

Cố Uyên nhíu mi nói: "Đau đầu?"

"..." Tô Thanh không biết nên nói gì.

Cũng không thể nói mình mình là vì trêu chọc hắn, hiện tại sợ chịu trách nhiệm nên thấy hối hận đi?

Một bàn tay đưa qua thăm dò trán nàng, nhíu mày, lời nói của Cố Uyên vẫn nhàn nhạt: "Đại phu Trần Hữu Vi mời đến vẫn còn trong phủ, lát nữa gọi tới xem cho ngươi."

Tô Thanh vốn muốn từ chối nhưng gặp ánh mắt hắn nhìn qua, không khỏi trầm mặc.

Nhìn về phía người dẫn đường đã thấy gã sai vặt thủy chung mắt điếc tai ngơ, mắt nhìn thẳng, một bộ đánh chết không quay đầu. Nàng nhịn không được thầm tán thưởng, cảm thấy tiểu tử này về sau tiền đồ vô lượng.

Lúc này đột nhiên một trận gió thổi qua, mấy sợi tóc rơi bên tai có vẻ hơi hỗn độn, Cố Uyên dừng chân cởi áo khoác lên người nàng, liền tiếp tục đi về phía trước. Tô Thanh cảm giác được một tầng ấm áp trên người, đột nhiên không dám lại có vẻ mặt dư thừa gì.

Gần đến Hạ Vân hiên, xa xa có thể thấy không ít người vây quanh dáo dác xem náo nhiệt.

Tuy nói cách một khoảng nhưng vẫn có thể nghe được bên trong tiếng đập tường phá ngói hỗn loạn. Thỉnh thoảng có bàn ghế trong nội viện bay qua tường cao ra ngoài, đám người vây xem vô tội bị nện trúng lập tức ồn ào sợ hãi, sau đó liền tản đi, tìm một chỗ khác tiếp tục xem.

Tình cảnh này có chút buồn cười.

Gã sai vặt không dám nhìn sắc mặt Cố Uyên, chạy tới dụ đám người tham gia náo nhiệt tản đi. Đứng ở cửa cuối đầu khom lưng dẫn hai người vào, còn mình phi thường đúng mực đứng bên ngoài.

Còn chưa kịp nhìn thấy hai người gây chuyện trong truyền thuyết, Tô Thanh vừa vào cửa lại thấy hai bóng dáng quen thuộc, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.

Tô Mạc cũng coi như xong, mặc dù trên danh nghĩa là người hầu Tuân Nguyệt Lâu mang từ Cô Xạ Thành đến, nhưng dù sao vẫn là bộ dáng cẩn thận an phận, tùy tiện ra tay sợ khiến người khác chú ý, khoanh tay đứng nhìn thì còn có thể hiểu. Nhưng mà lúc này nhìn Bộ Tiện Âm đứng bên cạnh, vẻ mặt tràn trề hứng thú là cái quỷ gì.

Tô Thanh tức giận nói: "Nghe nói trong này tranh cãi ầm ĩ, Bộ công tử còn hào hứng ở đây xem náo nhiệt, thật đúng là không chê chuyện lớn."

Bộ Tiện Âm nghe vậy quay đầu thấy rõ người tới, liếc qua cái áo của Cố Uyên khoác trên người nàng, coi như không thấy nhẹ giọng cười cười, không hề xấu hổ nói: "Tính tình Ngọc Phi Giác thích lăn qua lăn lại như thế, nếu không tháo gỡ khúc mắc, sau này chỉ sợ còn dây dưa không ngừng, dứt khoát nháo luôn một lần, dù sao có chúng ta ở bên cạnh xem cũng không để xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, cũng có thể giảm bớt phiền toái sau này."

Tô Thanh bị bộ dáng ngụy biện này của hắn làm cho á khẩu không trả lời được, một hồi mới nghẹn ra bốn chữ: "Quả nhiên sâu sắc."

Lúc này không biết có vật gì lướt thẳng đến, Cố Uyên nhanh tay kéo nàng sang bên cạnh, quay lại liền thấy một cánh cửa cắm sâu vào chỗ nàng vừa đứng.

Hắn cau mày có chút không vui, ngước mắt nhìn về hướng bóng người trong nội viện, trầm giọng nói: "Khi nào mới nháo đủ?"

Tô Thanh cũng bị dọa cho hoảng sợ, nhìn rõ tình hình trong viện mới hiểu được vì sao Bộ Tiện Âm lại ung dung đứng ngoài xem cuộc vui. Nếu nói hai người động thủ đánh nhau, chi bằng nói Ngọc Phi Giác một mình tự biên tự diễn, hơn nữa còn diễn được... tương đối mệt mỏi.

Tuy trong viện là một mảnh hỗn loạn nhưng trừ đổ vài cây đại thụ, hư vài cánh cửa sổ, vứt mấy cái bàn ghế ra ngoài, cũng là đầu sỏ Ngọc Phi Giác này cực kì chật vật.

Quần áo trên người rách lả tả, sợi tóc dài che vết sẹo dữ tợn trên mặt không lấn át được nồng nặc lệ khí. Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm Tuân Nguyệt Lâu, bụi bặm đầy người, trong hơi thở lộ ra sự không cam lòng, mệt lả ngã ngồi dưới đất. Mà cái nam nhân hắn canh cánh trong lòng kia lại im lặng nhàn nhạt đứng trên cây cổ thụ trăm năm.

Bạch y theo gió, đôi mắt không có chút tâm tình, đối với hành động của Ngọc Phi Giác chỉ có chút hoang mang không hiểu, vẫn như cũ không nhiễm trần thế, siêu phàm thoát tục như một bức họa.

Ngọc Phi Giác gây phiền toái mà đụng trúng người có đức hạnh này, cũng thật không có ai.

Tô Thanh không khỏi sinh ra vài phần đồng tình với Ngọc Phi Giác, ngẩng đầu nhìn bộ dáng Tuân Nguyệt Lâu, hiển nhiên lần này hắn nghe lời, cũng không tùy tiện ra tay, trong lòng nàng có chút vui mừng.

Cố Uyên xuất hiện hiển nhiên cũng khiến Hoa Hồ Điệp khắc chế tâm tình một chút, Tô Thanh đi đến vỗ nhẹ bả vai hắn, nửa thở dài nửa trách cứ: "Ta nói Ngọc công tử, không phải lúc trước đã nói với ngươi Tuân Nguyệt Lâu là một thiếu chủ thiếu trách nhiệm sao, ngươi có hỏi hắn cũng không thể hỏi ra chuyện gì. Huống chi trên người ngươi còn có vết thương, thật sự đánh nhau cũng chỉ thêm thua thiệt chính mình."

Ngọc Phi Giác trầm trầm thở hổn hển, quay đầu nhìn nàng một cái, khóe môi lạnh lùng "a" một tiếng, nói: "Bách Dư đại điển ở Cô Xạ Thành sắp cử hành, vì thánh phẩm lần này, người của Bách Điểu Môn cùng người của Cô Xạ Thành có lén lút qua lại. Nếu hắn là thiếu chủ Cô Xạ Thành lại nói không biết chút gì, ai tin?"

Thì ra là có hứng thú với thánh phẩm của Bách Dư đại điển? Khó trách Diêm Hồng Loan sẽ nói Ngọc Phi Giác đi Cô Xạ Thành tìm người.

Tô Thanh nghe vậy cảm thấy kinh ngạc, nhưng cẩn thận nghĩ lại, tạm thời không nhớ được thánh phẩm lần này là thần vật phương nào, muốn mở miệng hỏi Tuân Nguyệt Lâu. Nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy bóng dáng trên cành cây cổ thụ xa xa thần sắc vẫn như cũ không có chút rung động nào, khóe miệng nhếch lên, cao giọng nói: "Ngươi xuống đây trước đi!"

Bên cạnh có tiếng gió xẹt qua, Tuân Nguyệt Lâu tựa như thần tiên nhẹ nhàng bay xuống cạnh nàng.

Tô Thanh không có tâm tư châm chọc cách xuất hiện của hắn, hỏi thẳng vào vấn đề: "Ngươi cũng biết Bách Điểu Môn có hứng thú với thánh phẩm?"

Tuân Nguyệt Lâu bình tĩnh đáp: "Biết rõ."

Tô Thanh đỡ trán, nói: "Bách Dư điển lần này các ngươi rốt cuộc chuẩn bị cái vật ly kỳ cổ quái gì?"

Tuân Nguyệt Lâu lắc đầu: "Cầm Tâm chuẩn bị, ta không rõ lắm."

Vẻ mặt Tô Thanh "ta cũng biết sẽ như vậy", hướng Ngọc Phi Giác nhún vai, nói: "Nói thật, thay vì dây dưa với đóa hoa thủy tiên này, không bằng ngươi đi Cô Xạ Thành tìm Lục hồ ly kia. Hơn nữa, đừng nói Tuân Nguyệt Lâu thật sự không rõ, tính là hắn biết, liền so trình độ, Ngọc công tử, ngươi đánh không lại hắn."

Ngọc Phi Giác rơi vào trầm mặc.

Đúng lúc này đột nhiên có một thanh âm khàn khàn chen vào: "Thánh phẩm lần này là thiên tuyết tơ tằm."

Tô Thanh vừa ngẩng đầu nhìn thấy một bóng dáng quỷ mị hư vô bay vào, mặc dù đã hết sức quen thuộc nhưng vẫn không nhịn được nổi da gà. Vô thức xoa xoa cánh tay mình, lại suy nghĩ cẩn thận, Đàm cô sao có thể biết loại chuyện ở Cô Xạ Thành vốn rất ít người biết này.

Liễu Phương Hoa theo Đàm cô đi vào, im lặng đứng bên cạnh, chắc là vì nghe được lời Ngọc Phi Giác nói lúc trước, ánh mắt rơi vào người Tuân Nguyệt Lâu mang theo chút thâm ý.

Bộ Tiện Âm ung dung nở nụ cười: "Thật không nghĩ tới, đánh nhau một trận, thế nhưng làm kinh động tất cả mọi người." Quay đầu nhìn thấy đáy mắt Tô Mạc có chút sợ hãi, nhịn không được duỗi tay vuốt đầu hắn, ấm giọng nói: "Thiếu chủ ngươi không có chuyện gì, hiện tại có thể an tâm? Ta dẫn ngươi đi dạo được không?"

Tô Mạc nghe vậy, vô thức ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng Tô Thanh, thấy Tô Thanh âm thầm gật đầu, mới ôn nhuận gật đầu để Bộ Tiện Âm dắt hắn ra ngoài.

Tô Thanh nhìn hết thảy, vụng trộm nhếch môi cười.

Nàng không tiện chạm mặt A Mạc nhưng nhìn ra được mấy ngày nay hắn rất tốt, nói hắn sắm vai người hầu của Tuân Nguyệt Lâu, chi bằng nói hắn nghiễm nhiên trở thành người hầu của Bộ Tiện Âm. Mặc dù không có chứng cớ chứng minh quan hệ giữa hai người nhưng phàm là người gặp qua gương mặt thật của bọn họ cũng sẽ không hoài nghi huyết thống rõ ràng như vậy.

Bộ Tiện Âm cũng không biết thân phận thật của Tô Mạc nhưng giữa hai người phảng phất như có một sự ràng buộc vô hình, làm hai người tâm ý tương liên.

Có đôi khi ngẫm lại, sự ràng buộc của vận mệnh có lẽ có tồn tại.

Ánh mắt Đàm cô trầm thấp nhìn quanh đám đông một vòng, cuối cùng rơi trên người Cố Uyên, nói: "Ngươi xác định muốn tiếp tục điều tra sao?"

Đôi mắt Cố Uyên thâm trầm thêm vài phần, cũng không trả lời.

Thần sắc trong mắt Đàm cô sắc bén như dao, càng tức giận nếp nhăn trên mặt càng vặn vẹo dồn lại một chỗ, khiến người khác có chút không dám nhìn. Nàng liếc qua Liễu Phương Hoa bên cạnh vẫn im lặng không lên tiếng, giọng điệu lạnh băng, lại là nói với Cố Uyên: "Mười lăm năm trước ta đã cứu ngươi một lần, hiện tại ngươi lại vì thương hoa tiếc ngọc mà một lần nữa bước vào cái địa ngục kia, cũng đừng trông cậy ta sẽ cứu ngươi lần nữa."

Nghe lời nàng nói, Liễu Phương Hoa hơi cắn môi, vì dùng quá sức nên mơ hồ rỉ máu.

Xung quanh một mảnh yên lặng, chỉ có thanh âm phập phồng của Đàm cô: "Hoặc là nói, ngươi rất hi vọng gặp "Hắn" lần nữa?"

Mặc dù Tô Thanh không hiểu hàm nghĩa trong lời nói nhưng không hiểu sao trong lòng có chút bất an.

Cố Uyên thoáng rũ mi, đôi mắt như một đầm nước không gợn sóng, toàn thân lại như rớt vào hầm băng, lạnh thấu xương.

Hồi ức phảng phất như một vòng xoáy màu đen, đổ ập đến cuốn lấy tất cả. Trong đầu tựa như thành một chỗ lao tù, nơi hắc ám sâu nhất trong đầu tựa như có cái gì đó hỗn độn gào thét. Một bóng dáng chợt lóe lên trong đầu, lông mày bỗng cau chặt, vì trong nội tâm kháng cự mà miễn cưỡng bài trừ hình ảnh mơ hồ kia.

Mười ngón tay trong tay áo âm thầm nắm chặt, gió phất qua làm rối sợi tóc, thần sắc trầm thấp làm người ta hít thở không thông.

Đột nhiên đầu ngón tay lạnh buốt chợt phủ thêm một tầng ấm áp, khiến hắn đang hãm sâu trong hồi ức từ từ thoát ra.

Cúi đầu nhìn lại, chẳng biết lúc nào có một bàn tay từ sau lưng duỗi ra nhẹ nhàng cầm tay hắn làm cảm giác lạnh lùng tiêu tán không ít.

Trong nháy mắt khi Cố Uyên hoàn hồn, Tô Thanh nắm tay hắn chặt thêm một chút, nhíu mày nhìn hắn nhưng lại không biết phải nói gì.

Trong một khắc nhìn vẻ mặt hắn như vậy, làm cho người khác có chút không muốn chứng kiến, ít nhất trong nháy mắt kia Cố Uyên khiến người ta cảm giác phá lệ xa lạ xa xôi, khiến nàng vô thức đưa tay ra, có loại ảo giác nếu không giữ chặt hắn sẽ triệt để biến mất.

Ánh mắt Cố Uyên rơi vào chỗ hai bàn tay giao nhau, thoáng ngẩn ra, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Đàm cô, thần sắc trong mắt khẽ nhoáng một cái, thanh âm trầm thấp: "Yên tâm ta sẽ không để hắn có cơ hội xuất hiện lần nữa."

"Gian ngoan mất linh!", trong mắt Đàm cô chợt lóe tia tức giận, giơ cao quải trượng hung hăng đánh qua.

Này, ra tay rất nặng.

Tô Thanh từng nếm qua cảm giác đau khổ bị trượng đánh đương nhiên biết đau cỡ nào, huống chi lúc này Đàm cô đang tức giận, nàng vô thức muốn kéo Cố Uyên lui về sau.

Vốn tưởng rằng đối với kiểu công khai đánh bất ngờ này hắn có thể dễ dàng duỗi tay ngăn lại, nhưng khiến người khác không nghĩ tới là Cố Uyên lại đứng tại chỗ không nhúc nhích, cam chịu một trượng không chút lưu tình này.

Tô Thanh thế nào cũng chưa từng nghĩ thiên hạ này còn có người không nể mặt Nhiếp Chính Vương như thế, cả người đều cương tại chỗ.

Nhưng sau đó Đàm cô còn chưa có ý tứ thu tay, tiếp tục đánh liên tục vào người và cánh tay Cố Uyên. Hắn chỉ hơi nhíu mi, vẫn như cũ đứng không nhúc nhích. Mơ hồ có chất lỏng rỉ ra từ cánh tay hắn, nhiễm lên ống tay áo, dần dần dính vào một chỗ.

"Đàm cô, muốn trách thì hãy trách ta, không cần trách sư huynh". Liễu Phương Hoa rốt cuộc không kìm nén được tiến lên cầu tình, muốn dùng vỏ kiếm cản mộc trượng, vốn ra tay lưu loát nhưng không hiểu sao trước mặt Đàm cô lại có vẻ phá lệ vụng về.

Quải trượng miễn cưỡng chuyển một cái, vỏ kiếm cứ như vậy bị đánh rơi bên cạnh, Đàm cô lạnh lùng liếc nàng một cái: "Nếu không phải đời này ta không muốn liên quan đến chuyện của Liễu gia, ngươi cho rằng ta thật không dám động tới ngươi sao? Nếu muốn nhúng tay quản ta, cứ coi như có cha ngươi ở đây, chỉ sợ cũng phải nghĩ kĩ phân lượng của mình."

Sắc mặt Liễu Phương Hoa đột nhiên trắng bệch, sít sao mím môi.

Tô Thanh thấy Đàm cô thực không dừng tay, Cố Uyên bên cạnh kéo không nhúc nhích, dứt khoát hạ quyết tâm bước ra ngăn cản chịu một trượng này.

Một trượng này đánh xuống, cảm giác da thịt đau đến tê liệt, vành mắt ửng đỏ, hít một ngụm khí lạnh, đột nhiên rơi vài giọt nước mắt, thanh sắc thống khổ vừa khóc vừa kể lể: "Đàm cô tốt của ta, ngươi còn đánh nữa sẽ đánh chết người a! Ta da dày thịt béo còn không chịu nổi một cái huống chi là lão gia. Ngươi hạ thủ không nặng không nhẹ vậy, vạn nhất khiến lão gia lưu lại bệnh căn gì thì phải làm sao đây!"

Lúc nói chuyện, nàng cố ý kéo tay áo lên lộ ra vết máu ứ đọng trên cánh tay, nàng nhìn còn thấy đau.

Một bóng trắng đột nhiên lướt đến trực tiếp ngăn giữa mấy người, ân cần nhẹ nhàng chạm vào vết thương, Tô Thanh lập tức đau đến nhe răng trợn mắt, liền không dám chạm vào nữa, quay đầu lại, thần sắc trong mắt có chút bất thiện. Cũng may hắn còn nhớ lời Tô Thanh dặn, nhịn không trực tiếp động thủ.

Sắc mặt Đàm cô thoáng động, trầm mặt nói: "Tuân thiếu chủ phải không? Còn thỉnh tránh ra."

Tuân Nguyệt Lâu không hề suy nghĩ liền trả lời: "Không được."

Tô Thanh sợ hắn làm căng quá, nhịn đau muốn khuyên can, lại bị người cầm tà áo kéo ra sau lưng.

Vừa ngẩng đầu đã thấy khuôn mặt Cố Uyên vẫn như cũ không có chút tâm tình, nhưng trong mắt hắn sự mờ mịt đã rút đi thay vào đó là sự sắc bén, lời nói cực kì bình tĩnh tựa như trần thuật, nói với Đàm cô: "Xin hãy tin tưởng ta."

Trong một chớp mắt này, vẻ mặt Đàm cô trở nên phức tạp.

Nước mắt trong mắt Tô Thanh quay vòng vòng, rớt xuống đất, chỉ là lúc này phần lớn nguyên nhân là vì đau dữ dội chứ không phải là cố làm ra vẻ cho người ta đồng tình.

Trong lòng nàng có chút bực bội, yên lặng nâng mắt nhìn thấy bộ dáng không thay đổi sắc mặt của Cố Uyên, lại nhìn vết máu dính trên ống tay áo hắn, buồn bực chép miệng.

Nàng mới đỡ cho hắn một cái đã đau đến mức muốn chửi má nó, người này bị đánh hơn 10 trượng mà bộ dáng lại như không hề có cảm giác gì vậy?

Cố Uyên nói xong cũng không có ý tứ tiếp tục ở lại, đang lúc nàng còn suy nghĩ miên man đã bị hắn ôm ngang bế lên, không quay đầu lại đi ra ngoài trong tầm mắt mọi người.

Tuân Nguyệt Lâu vốn định đuổi theo nhưng bị Liễu Phương Hoa dùng ánh mắt phức tạp ngăn lại.

Xa xa, Ngọc Phi Giác giận quá hóa cười: "Quả nhiên là hảo nói chuyện đến mức gà bay chó sủa."

Mặt Tô Thanh nóng lên, vốn định giãy ra nhưng ở tư thế này chỉ cần vừa động sẽ chạm vào miệng vết thương của Cố Uyên, lập tức để yên không động đậy, hỏi: "Lão gia, đây là muốn đi đâu?"

Sắc mặt Cố Uyên thâm trầm, không trả lời.

Cho đến khi vào phòng đặt nàng lên giường, hắn tựa như không thấy sắc mặt sợ hãi của Tô Thanh, khoát tay xé nửa ống tay áo xuống lộ ra một khối máu ứ đọng lớn trên da thịt.

Đôi mắt hắn trở nên thâm thúy, ngữ điệu dọa người trước nay chưa từng có: "Đừng để ta thấy có lần sau."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi