NÔ GIA KHÔNG HOÀN LƯƠNG

Vì chờ thánh chỉ tứ hôn đến, Cố Uyên cố ý sai người ở tiệm tơ lụa chọn loại gấm vóc tốt nhất để người có tay nghề giỏi nhất trong cung may y phục rồi đưa tới phủ, còn đòi hỏi một vị ma ma chuyên môn hầu hạ phi tần trong cung đến bên người hầu hạ.

Từ trước đến nay Tô Thanh đều quen nhìn sắc mặt người khác, bây giờ ngược lại người khác nhìn sắc mặt nàng làm việc, quả thật làm cho nàng nhất thời khó thích ứng. Ngồi không nhúc nhích để người bên cạnh dè dặt khoa tay múa chân trên đầu nàng, vốn tưởng rằng đang yên đang lành đem người trong cung ra ngoài là chặt đứt đường tài phú của người ta, nhưng nhìn vẻ mặt ma ma tràn đầy vinh quang, mới phản ứng tới tuy nói người ta tranh sứt đầu mẻ trán mới được làm người hầu trong cung nhưng Cố Uyên là nhân vật cỡ nào, về phương diện nào đó mà nói muốn vào được Nhiếp Chính Vương phủ sợ còn khó hơn vào cung.

Nghĩ như thế, nàng không khỏi nhớ tới mình ngày đó tâm tư đơn thuần, thiên chân hồn nhiên cho rằng dễ dàng lừa dối để vào vương phủ, so với Cố Uyên đa mưu túc trí, nàng quả thật quá mức ngây thơ rồi.

"Người dựa vào y trang, phật dựa vào kim trang, cách ăn mặc này vẫn còn là bộ dáng con người." Một tiếng cười khẽ, người trong phòng trang điểm xong lập tức hoàn toàn yên tĩnh, mắt nhìn thẳng lui ra ngoài.

Tô Thanh nhìn một đầu toàn vàng bạc châu báu của mình, lại nhìn thần sắc của Cố Uyên, chỉ cảm thấy đau đầu: "Ta nói "vị Vương gia này", ngươi đã chiếm cái thân thể này hai ngày, chẳng lẽ còn chưa mệt mỏi sao?"

"Không phiền." Cố Uyên cong môi cười một tiếng, nâng cằm nàng lên tỉ mỉ quan sát một phen, có vẻ hài lòng gật đầu: "Tuy nói là đầu gỗ nhưng ánh mắt Cố Uyên xác thực rất tốt, thật sự là xem ngươi như bảo bối, ta nhìn cũng thấy ghen."

Tô Thanh bày ra vẻ mặt không còn gì để nói: "Rốt cuộc ngươi khi nào thì trở về?"

"Đêm nay trở về đi, gấp cái gì?" Cố Uyên bị lời nàng nói chọc cho có chút không vui, buông lỏng đầu ngón tay, cúi đầu nhìn nàng, "Ta không có hứng thú với mấy ngày tháng an bình nhàn nhã này của các ngươi, thời điểm duy nhất thú vị cũng chỉ có lúc thẩm vấn ở Tông nhân phủ, còn có thể có vài việc vui."

Mấy ngày gần đây có phải Nhiếp Chính Vương hay chạy đến Tông nhân phủ không, tiếng kêu rên không ngớt, rất nhiều tội phạm quan trọng thậm chí không chịu nổi hình pháp bị tươi sống đùa bỡn đến chết, tử trạng thảm thiết đến cực điểm. Hết lần này tới lần khác không ai dám lên án, trên triều đình đối với chuyện này cũng bảo trì im lặng không nói, chỉ có trong dân gian có chút tiếng gió, nhiều phiên bản khác nhau.

Tô Thanh nghĩ tới những sự kiện gần đây không khỏi có chút nhức đầu: "Ngươi là sợ hiện tại địa vị Nhiếp Chính Vương quá yên ổn, muốn vô cớ sinh sự sao? Có một số việc, tương đối là được rồi, tốt không?"

Cố Uyên mím môi cười một tiếng: "Vậy thì phải xem tâm tình của ta."

Tô Thanh vừa muốn nói gì, ngẩng đầu liền thấy một tỳ nữ vội vã chạy vào, chưa kịp hỏi có chuyện gì đã thấy nàng thở hồng hộc, hai chân khẽ run rẩy suýt chút nữa quỳ xuống đất: "Vương gia, Tô cô nương, hoàng... hoàng thượng đến đây!"

Tô Thanh chỉ biết là muốn tiếp chỉ, lại không ngờ sẽ nghênh đón đương kim hoàng thượng đích thân đến đây.

Tuy nói thân phận Cố Uyên là hoàng thúc của tiểu hoàng đế, sau khi thành hôn, dù nói thế nào nàng cũng coi là hoàng thẩm, nhưng hiện tại dù sao cũng chưa trao đổi bát tự, lấy thân phận ngôi cửu ngũ đột nhiên đến thăm Nhiếp Chính Vương phủ, hiển nhiên không phải chuyện đơn giản.

Chẳng lẽ là vì nghe nói nàng thân phận hèn mọn cho nên đặc biệt đến ngăn cản hôn sự này? Vừa nghĩ tới ý niệm này, Tô Thanh như lọt vào sương mù, thất thần theo sau Cố Uyên đi ra, lúc đi qua ngưỡng cửa vấp một cái, nếu không phải Cố Uyên nhanh tay đỡ kịp, suýt nữa ngã cắm đầu xuống đất.

Đuôi lông mày Cố Uyên hơi nhếch lên, hỏi: "Sao vậy, căng thẳng?"

Tô Thanh tức giận trừng mắt hắn, khóe miệng khẽ run rẩy, lại khẩn trương nói không ra lời.

Lúc này cửa chính đột nhiên mở ra, chỉ thấy một bóng dáng vàng chói sáng ngời rơi vào mắt, còn chưa thấy rõ, nàng vô thức chuẩn bị quỳ xuống hành lễ, nhưng bỗng nhiên cái bóng dáng nhỏ bé vốn đang hết nhìn đông tới nhìn tây kia con mắt sáng ngời trực tiếp chạy vụt về phía nàng: "Hoàng thẩm...!"

Một tiếng hô nũng nịu còn chưa dứt, Tô Thanh đã cảm thấy có cái gì thẳng tắp lao vào trong ngực, lảo đảo lui về phía sau hai bước mới miễn cưỡng đứng vững, đợi đến khi thấy rõ người nọ, hai tay liền run lên, thiếu chút nữa theo phản xạ trực tiếp ném ra ngoài. Nhưng một tia lý trí khiến nàng nhịn xuống, sít sao ôm bóng dáng nhỏ bé không để hắn té, Tô Thanh chỉ cảm thấy sắc mặt của mình cuộc đời này chưa từng đặc sắc như thế: "Hoàng... hoàng thượng?"

"Là trẫm!" Khi nói lời này vẫn mang một đôi mắt sáng ngời nhìn Tô Thanh không chớp mắt, phảng phất như muốn khắc sâu vào đầu, mở miệng chậc chậc tán thưởng, "Thì ra hoàng thẩm lớn lên là bộ dáng này! Quả nhiên đẹp mắt, trẫm quả thật có con mắt tinh đời!"

Tô Thanh bị phương thức xuất hiện của hắn làm cho mê mang không hiểu.

Nàng lớn lên có đẹp hay không, hình như cũng là vấn đề ánh mắt Cố Uyên, có liên quan gì tới vị tiểu hoàng đế này đâu?

Cố Uyên vốn lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn, mắt thấy hắn mè nheo chuẩn bị chen vào ngực Tô Thanh, duỗi tay kéo hắn từ trên người nàng xuống, ngữ điệu nhàn nhạt: "Là con mắt tinh đời, còn việc học quá nhàn?"

Tiểu hoàng đế nghe vậy mới phản ứng mình vừa rồi quá mức hưng phấn mà nhất thời lỡ miệng, lúc này chỉ có thể bĩu môi bày ra vẻ mặt nịnh nọt, thưa dạ nói: "Hôm nay trẫm tới chủ yếu là đem cái này trả lại cho hoàng thẩm, nhân tiện đến xem hoàng thẩm xinh đẹp một chút."

Nói, tư thế đường đường chính chính, phủi tay mười phần.

Tô Thanh vừa nghe xong, bọn cung nữ đã sớm đợi phía sau nâng khay đi vào, từng món trân bảo xa xỉ rơi vào mắt, xung quanh lập tức châu quang lóa mắt.

Tô Thanh nhìn nhiều vàng bạc châu báu như vậy cố nén lắm mới kiềm chế chưa động, chậm rãi nghĩ lại những lời tiểu hoàng đế vừa nói, trong lòng nàng nghi hoặc. Đồ vật đương kim hoàng thượng thiếu nàng? Chuyện khi nào, quả thực nghĩ cũng không dám nghĩ!

Tiểu hoàng đế thấy trong mắt nàng hoang mang, bàn tay nhỏ bé chắp lại sau lưng giả vờ giả vịt thành cái tư thế đại nhân đi đến trước mặt nàng, hai mắt khẽ nheo lại: "Hoàng thẩm hoàn thành nhiệm vụ lúc trước trẫm ủy thác, thành công quyến rũ được hoàng thúc, hiện tại chút tài vật này đương nhiên là của hoàng thẩm."

Giống như sấm sét giữa trời quang, Tô Thanh đứng thẳng tại chỗ bất động, những lời nói phía sau một câu cũng không nghe lọt.

Tin tức đương kim hoàng thượng đích thân tới Nhiếp Chính Vương phủ tuyên chỉ tứ hôn sôi sục truyền khắp kinh thành, đầu đường cuối ngõ nhắm vào suy đoán thân phận Nhiếp Chính Vương, thuyết pháp cũng không giống nhau.

Mà nhân vật phong vân số một kinh thành hiện nay, Tô Thanh đang chống cằm ngồi bên cửa sổ ngẩn người, bởi vì chuyện ban ngày quá mức rung động, trong đầu một mảnh hỗn độn, đến bây giờ bóng đêm đã khuya vẫn như cũ chưa kịp hồi phục tinh thần.

Cho nên, người lúc trước ủy thác nàng đi quyến rũ Cố Uyên là cái tiểu hoàng đế này? Tuy nói chuyện Cố Uyên không gần nữ sắc dễ bị người ta nói ra nói vào, nhưng mà cái tiểu hoàng đế này hình như cũng quá nhàn rỗi đi, "tri kỉ" vì chung thân đại sự của hoàng thúc nhà mình như thế thật có thể nói là trước nay chưa từng có a.

Cuối cùng nàng cũng hiểu được vì sao khi đó Cố Uyên lại nói vì "Sợ phiền toái" mà lựa chọn lưu nàng lại, có một vị chất tử (cháu) khiến người ta quan tâm như thế, đổi lại là nàng nàng cũng thấy phiền...

Cửa phòng bị người đứng ngoài nhẹ nhàng đẩy ra, lấy một cái áo choàng khoác lên người nàng, mà Tô Thanh cũng chỉ lười biếng nhướng mi, uể oải nói: "Trở về?"

Cố Uyên nhìn nàng, không nói gì, đưa tay ôm nàng nằm sấp vào lòng hắn, chậm chạp ngồi xuống giường mềm, hỏi: "Còn đang suy nghĩ?"

Hắn hỏi rất hời hợt, Tô Thanh lại bị nghẹn, sắc mặt trầm xuống: "Có thể không nghĩ sao? Vốn tưởng rằng Vương gia giữ ta lại là vì sắc đẹp của ta, ai ngờ thế nhưng... thế nhưng... thế nhưng là vì sợ hoàng thượng lạm quyền?"

Ngữ điệu của nàng nồng đậm ai oán khiến động tác ngón tay Cố Uyên mơn trớn trên trán nàng hơi khựng lại, nhếch môi cười: "Ta không sợ hắn, chỉ là..."

Tô Thanh không khỏi hiếu kì: "Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là, sợ phiền toái."

Sắc mặt Tô Thanh quẫn bách, vốn có chút ai oán lại thêm một chút tức giận, tức giận muốn chui ra khỏi lồng ngực cái người này.

Cố Uyên bị bộ dáng oán phụ yêu kiều phiền muộn này của nàng chọc cho buồn cười, đột nhiên tăng lực đạo trên tay trực tiếp nâng nàng lên, răng môi vững vàng khóa lại.

Nụ hôn thâm thúy kịch liệt khiến thần trí Tô Thanh nháy mắt tản ra, trong lúc ý loạn tình mê đầu ngón tay hắn phủ lên da thịt nàng, ngâm khẽ một tiếng, chỉ cảm thấy tư thế ôm nàng đột nhiên hơi khựng lại, cả người bị nam nhân ôm lên, rơi vào trên đệm chăn, gần trong gang tấc là hơi thở nam tính quen thuộc khiến nàng trầm luân.

Tô Thanh cảm nhận được bàn tay rộng lớn của nam tử chậm rãi phủ lên sống lưng nàng, toàn thân mềm mại tùy ý hắn vuốt ve, ánh mắt mê ly, đầu lưỡi liếm qua, từng chút từng chút dè dặt đáp lại, trong lời nói có vài phần trêu chọc, lại có chút ái muội: "Bất kể như thế nào, hiện tại lão gia... nhất định là người của ta, hiện tại đã không thể đổi ý..."

Không gian yên tĩnh một lát, đáp lại nàng là hắn càng tùy ý xâm chiếm, kích thích mỗi một tấc da thịt nàng, hơi thở trầm thấp mang theo chút giọng mũi ở bên tai nàng, từng chữ rõ ràng: "Ngươi chính là, Vương phi của ta."

Trong không khí ái muội như vậy, Tô Thanh chậm chạp hé mắt, cắn một ngụm lên môi hắn.

Lưu luyến triền miên, nhớ tới bộ dáng lúc hai người mới gặp gỡ, nàng ở trong lòng hắn nhịn không được nở nụ cười, đột nhiên Cố Uyên ngăn nàng lại, tùy ý nghiêng người đè lên nàng, trong mắt lộ vẻ mê ly, cười nhẹ: "Ta sinh là người của Vương gia, chết là quỷ của Vương gia! Chỉ cần có thể ở bên cạnh Vương gia, bảo ta lên núi đao xuống biển lửa đều muôn lần không chối từ..."

"Nghe ý tứ vị cô nương này, giống như là muốn bán mình cho bản vương?"

"Vương gia yêu dân như con, sao nỡ trơ mắt nhìn một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt bơ vơ giữa cuộc đời này..."

"Xác thực, có chút ý tứ."

Một câu cuối cùng vừa dứt, rèm buông xuống, những lời còn lại liền dừng ở đoạn này.

...

Một tháng sau, Nhiếp Chính Vương đại hôn, hoàng thượng hạ chỉ đại xá thiên hạ, cả nước cùng chúc mừng.

Dân chúng trong kinh thành trông mong ngóng chờ đến ngày đại hôn để được nhìn thấy Nhiếp Chính Vương phi trong truyền thuyết, xa xa nhìn lại chỉ cảm thấy hồng y mênh mông, nhã nhặn lịch sự đứng bên cạnh Nhiếp Chính Vương như một đóa hồng mai nở rộ, tỏa hương thơm ngát.

Một đoạn giai thoại, cử án tề mi, tương kính như tân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi