NỢ TÌNH CỦA ẢNH ĐẾ

Tiêu Đằng mãi vẫn chưa dành ra được thời gian để dạy dỗ Diệp Minh Xuyên, công ty hắn ta bận đến mức chẳng biết hết năm từ lúc nào. Cũng không biết vì sao, gần đây hình như có người cố tình nhắm vào tập đoàn nhà họ Tiêu, dẫn đến khoảng thời gian này, đã có mấy công ty dưới trướng nhà họ Tiêu gặp phải nguy cơ phá sản, nhưng nhà họ Tiêu dẫu sao cũng đã kinh doanh nhiều năm, trong gia tộc có mấy người là nhân vật tầm cỡ trong thương giới, thậm chí chính giới, thế nên chuyện này trước mắt vẫn chưa tạo thành ảnh hưởng gì tới họ.

Tiêu Đằng đã rất lâu không xuất hiện trên mạng, Đình Vũ cũng đã trở thành lịch sử trong giới giải trí rồi, các minh tinh dưới trướng Đình Vũ, có chút thực lực thì đều chuyển sang công ty khác, còn mấy người mãi vẫn loanh quanh ở tuyến 18, hay mấy người mới còn chưa ra mắt đều nhân dịp này rời khỏi giới giải trí.

Mấy tháng trôi qua, netizen phần lớn đều đã quên vị tổng giám đốc từng chơi 4p này, chỉ là lúc bàn luận về Diệp An, thi thoảng vẫn sẽ nhắc đến cái tên bạn trai cũ lắm chuyện xấu của cô ta, nhân tiện cảm thán cô gái này thật xui xẻo.

Đợi Tiêu Đằng xử lý hòm hòm công việc trên tay, nhớ đến Diệp Minh Xuyên, lên mạng xem đã phát hiện Diệp Minh Xuyên come out rồi, mà chuyện này hắn ta căn bản không có lấy một chút tin tức nào.

Có điều khoảng thời gian này Diệp An vẫn lăn lộn trong giới giải trí, hẳn sẽ biết, Tiêu Đằng liền quay đầu hỏi Diệp An bên cạnh, "Em có biết Diệp Minh Xuyên và Đường Dật come out không?"

Diệp An gật đầu, ôm cánh tay Tiêu Đằng, trả lời hắn ta, "Em sợ nhắc đến anh ta trước mặt anh anh sẽ không vui, thế nên mới không nói cho anh biết."

Lúc này biểu hiện của Tiêu Đằng lại rất rộng lượng, hắn ta vươn tay xoa đầu Diệp An, "Không sao, anh không phải người hẹp hòi như vậy."

Bây giờ Diệp Minh Xuyên đã come out rồi, cho dù trong lòng Diệp An còn có ý với hắn đi nữa, hai người họ cũng không còn bất cứ khả năng nào, Tiêu Đằng đương nhiên hoàn toàn yên tâm.

Hôm giao thừa, Tiêu Đằng cũng đã dẫn Diệp An về nhà mình, nói thật, người nhà họ Tiêu đúng là không quá để tâm tới Diệp An, trong mắt bọn họ, Diệp An cùng lắm cũng chỉ là một con hát thôi, sao xứng được với cậu chủ nhà họ Tiêu cơ chứ? Có điều năm hết Tết đến, các trưởng bối trong nhà không muốn đầu năm đã không vui, nên ngoài mặt đều không nói gì.

Nhưng sau lưng, mẹ Tiêu Đằng vẫn gọi hắn ta đến trước mặt mình, uyển chuyển nhắc nhở Diệp An này không xứng trở thành vợ Tiêu Đằng, tùy tiện chơi đùa chút còn được, chứ đừng nghĩ cưới cô ta vào nhà.

Tiêu Đằng chẳng biết có nghe vào tai lời mẹ mình nói không, chờ bà nói xong, hắn ta tùy tiện gật gật đầu, đáp một câu đã biết.

Tiêu Đằng không biết là, lúc này Diệp An đang cầm trong tay ly rượu, đứng ngay ngoài cửa, khi nghe được lời đáp của Tiêu Đằng, sắc mặt Diệp An nháy mắt trắng bệch, ngay sau đó, Tiêu Đằng nghe thấy ngoài cửa có tiếng đồ vật rơi vỡ.

Như dự cảm được điều gì đó, hắn ta bước những bước dài vọt tới cửa, mở ra, liền lãnh trọn một cái bạt tai của Diệp An. Tiêu Đằng bị đánh đến ngu người, mà Diệp An trước mặt hai mắt lại đỏ hoe, mắng một câu "Đồ đểu cáng!", sau đó xoay người chạy ra khỏi nhà họ Tiêu.

Tiêu Đằng biết Diệp An đã nghe được cuộc đối thoại của mình và mẹ, lúc đó hắn ta chỉ muốn đáp cho có lệ với mẹ mình thôi, không ngờ lại trùng hợp bị Diệp An nghe được. Hắn ta nghĩ cũng không nghĩ, lập tức nhấc chân đuổi theo Diệp An, vừa đuổi còn vừa gọi, "Không phải như em nghĩ đâu, Diệp An, đợi anh với!"

Hôm nay là ngày nhà họ Tiêu tụ họp, có không ít người trong gia tộc đến, người đứng đầy đại sảnh dưới lầu đều trông thấy được một màn này, cảm thấy hết sức vi diệu, mẹ Tiêu Đằng thầm mắng một tiếng "xui xẻo", nhưng bên ngoài vẫn duy trì bộ dáng quý phu nhân, thong thả đi xuống lầu, mỉm cười giải thích với mọi người, "Mọi người đừng lo, đôi tình nhân trẻ náo loạn chút ấy mà, nói vài câu là ổn thôi."

Có ông lão tuổi tác đã rất lớn hung hăng gõ mạnh quải trượng trong tay xuống sàn, tức giận nói, "Như vậy còn ra thể thống gì nữa, ta thấy cô gái kia cũng chẳng phải hạng đứng đắn gì, mau kêu Tiêu Đằng chia tay với cô ta đi!"

"Đúng đó đúng đó, mau mau chia tay đi." Mọi người cũng đều hưởng ứng.

Mẹ Tiêu Đằng gật đầu, một bộ tất cả đều nắm trong tay, thản nhiên nói, "Rồi sẽ chia tay thôi."

Tiêu Đằng cùng Diệp An không giận dỗi bao lâu đã hòa hợp trở lại. Chẳng biết Tiêu Đằng học được mấy câu tỏ tình ở đâu, chép lên một tấm thiệp, trộm nhét dưới gối Diệp An, trên tấm thiệp kia viết, "Thế giới này tựa như máy gắp thú bông khổng lồ, còn anh đứng bên ngoài lớp kính mong ước có được em."

Thế nhưng Tiêu Đằng cùng Diệp An đều không biết là, trên mạng thường xuyên có người tiếp thêm một câu vào phía sau câu nói này, "Người có tiền, sẽ mua cả cái máy gắp thú bông."

Tóm lại, những ngày đầu năm, Tiêu Đằng vẫn cùng một chỗ với Diệp An, mà không hay trong nhà đã coi Diệp An như yêu tinh, hận đến thấu xương.

- ---

"Ngàn dặm tuyết trắng" rốt cuộc cũng định ngày công chiếu, là vào hai bảy tháng ba, nói thật thời điểm đó không phải là quá tốt, học sinh đều đã trở lại trường, mà đề tài của "Ngàn dặm tuyết trắng" lại không quá hợp để các bà nội trợ xem giải trí, vậy nên ratings chỉ sợ sẽ sụt giảm không ít, thế nhưng Phùng Chính Luân cũng không để ý, lần này anh không nhắm vào độ nội tiếng, ratings nếu lọt được vào top đầu thì tốt, còn không cũng không sao. Nếu lần này chuyển hình không thành công, thì cùng lắm anh lại quay về phong cách Mary Sue thiên lôi cẩu huyết thôi.

Có điều người ủng hộ bộ phim "Ngàn dặm tuyết trắng" này vẫn rất nhiều, dẫu sao đây có thể sẽ là bộ phim truyền hình cuối cùng của Diệp Minh Xuyên mà. Có fan từ ngày đầu "Ngàn dặm tuyết trắng" bắt đầu chiếu đã cut nối biên tập những phân đoạn của Diệp Minh Xuyên và Đường Dật, đăng lên trang web chuyên đăng video, lượt truy cập thế mà không hề kém trang web đăng phim chính thống.

Đợi bước sang tháng tư, thời tiết rốt cuộc ấm lên, vạn vật cũng đâm chồi nảy lộc được hơn nửa tháng, "Luồng gió ấm" lại tiếp tục công đoạn quay chụp. Fan của Diệp Minh Xuyên và Đường Dật biết được tin này, trong lòng rối rắm vô cùng, nửa hy vọng "Luồng gió ấm" mau mau quay xong, mau mau công chiếu, nửa lại hy vọng "Luồng gió ấm" vĩnh viễn cũng không quay xong, như vậy Diệp Minh Xuyên cũng có thể vĩnh viễn ở lại giới giải trí.

Cổ thụ đâm chồi, gió xuân phất quá đỉnh núi, đông lạnh qua đi nhường chỗ cho mùa xuân ấm áp tươi đẹp, bốn mùa vẫn luôn không ngừng luân chuyển.

Dương Cẩn ngồi trên băng ghế dưới tán cây bên đường, trong tay là cuốn "Người đuổi theo con diều", kể từ lần trước đưa Trịnh Liêm vào bệnh viện đến giờ, y đã thật lâu không gặp Trịnh Liêm, y muốn gặp hắn, nhưng lại sợ nhìn thấy hắn. Dương Cẩn cúi đầu cười khổ một tiếng, y vẫn luôn là một người rối rắm như vậy.

Y biết với thân phận hiện giờ của mình, không nên dính líu gì tới Trịnh Liêm nữa, trừ phi y có thể hoàn toàn dứt ra khỏi bang phái, nhưng đây căn bản là chuyện không thể, kỳ thực y đã muốn rút khỏi từ lâu rồi, có điều y đã hãm quá sâu vào trong đầm lầy, không cách nào thoát thân.

Trong "Người đuổi theo con diều" có một câu: "Rất nhiều năm trôi qua, người ta nói chuyện cũ năm xưa có thể bị chôn vùi, nhưng mà tôi rốt cuộc cũng hiểu lời này là sai, bởi lẽ chuyện cũ sẽ tự trồi lên."

Bị chôn vùi cũng được, tự trồi lên cũng thế, chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi, viên kẹo mang tên hồi ức kia, trải qua thời gian bào mòn, khó mà còn giữ được mùi vị vốn có, chỉ là Dương Cẩn vẫn không thể buông xuống được, thế nên trong miệng vẫn ngậm viên kẹo ấy, hy vọng một ngày sẽ có người có thể khiến nó trở về bộ dạng ban đầu.

Sau khi tiễn Trịnh Liêm đi, thế giới của y chỉ còn là một mảnh hoang tàn, bây giờ gặp lại được Trịnh Liêm, viên kẹo hồi ức lại như được phủ thêm một lớp vỏ ngọt ngào mỏng manh, trong sa mạc hoang tàn như cũng có một chồi xanh nảy mầm. Nhưng Dương Cẩn biết, chút ngọt ngào ấy rồi cũng sẽ tan hết, chút màu xanh kia cũng sẽ không trụ được bao lâu.

Dương Cẩn lật một trang quyển sách trong tay, đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một giọng nam, nói với y, "Chào cậu, tôi là Trịnh Liêm, tôi đã tìm cậu rất lâu."

Dương Cẩn ngẩng đầu, y làm sao cũng không ngờ lúc này Trịnh Liêm lại đi tới trước mặt mình, còn nói với mình hắn đã tìm mình thật lâu.

Sau đó Trịnh Liêm tận mắt chứng kiến cậu thanh niên đối diện khóe mắt ầng ậc nước, tiếp đó từng giọt từng giọt rơi xuống, hắn có chút luống cuống tay chân, không biết mình phải làm gì, hay liệu vừa rồi mình có làm gì sai không, chỉ có thể đứng trước mặt cậu thanh niên, nhỏ giọng hỏi y, "Sao cậu lại khóc?"

Dương Cẩn vội vàng cúi đầu, khép quyển sách trong tay lại, tùy tiện lau lau nước mắt, trả lời Trịnh Liêm, "Không phải tại anh đâu, do tôi đọc sách nhập tâm quá thôi."

Trịnh Liêm nhìn lướt qua quyển sách trên tay Dương Cẩn, là "Người đuổi theo con diều", quyển sách này hắn cũng đã từng đọc, có điều thần kinh hắn hơi thô, đọc xong thì thôi, không có cảm tưởng gì quá đặc biệt, cậu thanh niên trước mặt này có lẽ tâm tư khá mẫn cảm, nên mới đau lòng thành như vậy.

Thấy cảm xúc của Dương Cẩn đã ổn định trở lại, Trịnh Liêm mới nói với y, "Cảm ơn cậu lần trước đã cứu tôi, tên cậu là gì?"

"Hả?" Dương Cẩn nhất thời còn chưa phản ứng kịp, không biết Trịnh Liêm đang nói đến chuyện gì.

Trịnh Liêm lại nói tiếp, "Tôi tra được lần trước người đưa tôi tới cổng bệnh viện là cậu, rất cám ơn cậu."

Dương Cẩn lắc lắc đầu, cười đáp lại hắn, "Không có gì, anh cũng đừng đứng mãi như vậy, ngồi xuống nói chuyện đi."

"Cái đó......" Trịnh Liêm ngồi xuống cạnh Dương Cẩn, nghiêng đầu nhìn y, có chút câu nệ hỏi, "Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau rồi à? Tôi cứ cảm thấy cậu rất quen, không phải vì cậu cứu tôi đâu, mà từ lần chúng ta gặp nhau trước khi cậu cứu tôi cơ, từ lúc đó tôi đã cảm thấy như mình từng gặp cậu ở đâu rồi ấy."

Dương Cẩn chỉ cười cười, đặt quyển sách trên tay xuống kế bên, "Vậy à? Có điều chắc không có đâu."

Cảnh này đến đây là hết, Tiết Phong vừa hô cắt, Diệp Minh Xuyên đã vội vàng rút khăn tay trong túi ra lau mặt cho Đường Dật, vừa lau vừa nói, "Vừa nãy em khóc làm anh sợ muốn chết."

Đường Dật không hiểu được cảm xúc lúc này của hắn, hỏi, "Sợ cái gì cơ? Không phải trong kịch bản viết như vậy à?"

Diệp Minh Xuyên lắc đầu, "Chẳng biết nữa, vừa thấy em khóc là anh lại hoảng sợ, đau lòng."

Tiết Phong ở bên cạnh nhìn bộ dạng ngọt ngấy của hai người, nhịn không được cảm thán, "Chậc chậc, ban ngày ban mặt mà hai người cũng không tém tém lại được một chút!"

Diệp Minh Xuyên không thèm để ý, quay đầu chớp mắt mấy cái với Tiết Phong, hỏi ông, "Có phải ngài nhớ chị dâu không? Tôi gọi điện mời chị dâu tới đây tham ban nhé?"

Tiết Phong trừng Diệp Minh Xuyên, "Cút cút cút! Mắt đều bị hai người chói mù rồi này."

Diệp Minh Xuyên thỏa mãn dẫn Đường Dật về phòng nghỉ, vừa đi còn vừa nói với Đường Dật, "Chúng ta cứ kệ ổng đi, sáng nay anh mang theo canh đấy, bây giờ em uống một chút đi, buổi trưa anh dẫn em tới quán lẩu mới mở ở phố tây ăn nhé."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi