NỢ TÌNH CỦA ẢNH ĐẾ

"Ngày nào?" Đợi Tiểu Vương nói xong, Diệp Minh Xuyên mới mở miệng hỏi.

"Để em xem thử." Không bao lâu sau đầu kia điện thoại vang lên tiếng gõ bàn phím lạch cạch, qua thêm một lát, Tiểu Vương nói cho Diệp Minh Xuyên đáp án, "Là ngày bốn tháng bốn, hình như là sau hôm bộ phim "Từ kính" của anh khởi động máy một ngày."

Ngày bốn tháng bốn à.... Ngày đó với hắn mà nói chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác thôi.

Qua hơn nửa ngày, Diệp Minh Xuyên mới thấp giọng đáp lại, "Tôi biết rồi."

Tiểu Vương ở đầu dây bên kia nghe ra giọng Diệp Minh Xuyên không quá thích hợp, liền quan tâm hỏi một câu, "Anh Diệp, anh không sao chứ?"

Không có ai đáp lại y.

Diệp Minh Xuyên để điện thoại từ bên tai trượt xuống ghế sô pha, ngày bốn tháng bốn, Đường Dật bị lừa đến Hội quán Bách Thế, chờ đợi y ở đó là mặt đen tối nhất của cái giới này, vết sẹo trên cổ tay y có lẽ cũng có vào ngày hôm ấy, Diệp Minh Xuyên thật không dám nghĩ hôm ấy Đường Dật đã gặp phải chuyện gì, làm những gì mới có thể thoát khỏi đó.

Mà hôm ấy hắn đang làm gì? Hắn quay phim xong, thấy đã tối muộn, còn ra vẻ tri kỷ đưa Diệp An về nhà, tạo thành scandal ầm ĩ trên mạng ngày hôm sau, thậm chí sau đó lúc Diệp An tát Đường Dật một cái trong đoàn làm phim, hắn còn tiến lên túm cổ tay y, mà không hỏi y một câu xem y có làm sao không.

Lúc đó Đường Dật nghĩ thế nào? Có phải chính ngày hôm ấy đã khiến y triệt để thất vọng với mình không? Hay là.... còn sớm hơn thế?

Trách không được đến bây giờ y chẳng còn cần hắn nữa, Diệp Minh Xuyên ngửa đầu, nhìn trần nhà trắng đến có chút chói mắt.

Bây giờ ngay đến hít thở hắn cũng cảm thấy khó khăn, trái tim như bị người đào rỗng, lại cắm thêm một đoạn nhũ băng, hắn trượt xuống khỏi sô pha, ngồi trên nền đất, cơ thể cuộn lại thành một đoàn. Hắn muốn tìm một góc tối hẻo lánh, yên lặng liếm láp vết thương máu chảy đầm đìa của mình, nhưng bốn phía xung quanh ánh đèn sáng trưng lại không cho hắn chỗ nào để ẩn nấp, đồng thời phóng đại thống khổ trong hắn lên gấp nhiều lần.

Hắn ngồi dưới đất hồi lâu, cuồi cùng thống khổ nhắm mắt lại, hoảng hốt như trở về góc phố ngày xưa, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, thấy được người mình nhớ mãi không quên.

Hắn từng vô số lần nhìn thấy cảnh tượng này, chẳng qua trước đây, bóng người mơ hồ ấy luôn cười nói với hắn, "Chờ tôi về nhé."

Mà lần này, những đường nét trên mặt người ấy đã rõ ràng hơn, y mặt mày thanh tú, mang theo vẻ tao nhã lịch sự cổ điển, rất dễ nhìn, hắn nghe thấy người ấy nói với mình, "Tôi phải đi rồi, Tiểu Xuyên."

Diệp Minh Xuyên sững sờ tại chỗ.

"Anh Diệp? Anh Diệp?" Tiểu Vương nghe thấy đầu kia điện thoại vang lên tiếng động có chút không đúng, lại không biết đến cùng xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nôn nóng hô, "Anh Diệp, anh làm sao thế? Anh Diệp?"

Diệp Minh Xuyên như đã hoàn toàn bị ngăn cách khỏi hiện thực, chỉ trông thấy Diệp An quay đầu, rời khỏi mình, hắn vươn tay, muốn kéo người kia lại, "Tiểu An, Tiểu An...."

Nhưng đối phương lại như không nghe thấy gì, vẫn nhẫn tâm biến mất khỏi thế giới của hắn, đến đầu cũng không quay lại lấy một lần.

Rốt cuộc không còn ai đáp lại hắn nữa.

Qua thật lâu sau, Diệp Minh Xuyên mới lấy lại được thần trí, chậm rãi bò dậy khỏi mặt đất, cầm di động trên sô pha lên, đầu dây bên kia Tiểu Vương vẫn còn đang gọi hắn, hơn nữa tiếng gọi còn càng lúc càng lớn. Diệp Minh Xuyên đặt điện thoại lên tai, cố ra vẻ bình tĩnh trả lời Tiểu Vương, "Tôi không sao, vừa rồi ra ngoài lấy chút đồ."

Tiểu Vương không phải đồ ngốc, lý do thoái thác này của Diệp Minh Xuyên vừa nghe đã biết không phải là thật, nhưng Tiểu Vương thân là cấp dưới cũng biết cái gì mình nên hỏi, cái gì không, vì thế giả vở thở phào nhẹ nhõm, khoa trương nói, "Anh dọa em sợ chết khiếp, anh mà còn không trả lời nữa có khi em báo cảnh sát rồi đấy."

"Xin lỗi cậu." Diệp Minh Xuyên sợ Tiểu Vương quên chuyện lúc nãy mình căn dặn, vì thế nhắc lại một lần, "Nhớ giúp tôi tra xem Đường Dật đã đi đâu, nhanh một chút nhé, cảm ơn cậu."

"Em biết rồi, anh Diệp!"

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Minh Xuyên ngồi cứng ngắc trên ghế sô pha, nghe kim đồng hồ tích tắc kêu. Đột nhiên Diệp Minh Xuyên đứng dậy, người như không còn linh hồn vô thức bước đến phòng bếp, đứng trước bệ bếp, lấy con dao gọt hoa quả trên giá bên tay trái xuống. Tay trái nâng lên, nhìn đoạn cổ tay lộ ra bên ngoài, Diệp Minh Xuyên si ngốc cười, sau đó giơ dao, không chút lưu tình đâm xuống, đau đớn khiến hắn nháy mắt thanh tỉnh, máu từ cổ tay trào ra, rơi trên gạch men trắng, rực rõ lóa mắt, tựa như những đóa hồng mai nở rộ trong ngày đông khắc nghiệt.

Nhưng hắn cảm thấy như vậy vẫn không đủ, hắn còn muốn đau thêm chút nữa, đau đến khiến hắn vĩnh viễn nhớ kỹ Diệp An, vĩnh viễn cũng sẽ không quên y. Rút con dao đang cắm trong da thịt ra, cổ tay vừa chuyển, mũi dao liền hướng thẳng vào ngực, chỉ cần đâm xuống, thứ bên trong kia có phải sẽ càng đau hơn một chút không?

Tiểu An của hắn, có phải cũng từng chịu đựng đau đớn như vậy tiến về phía trước không? Vừa nghĩ như thế, tay cầm dao của hắn thoáng dùng lực, phần da trước ngực lập tức bị đâm rách, máu thấm lên lớp áo sơ mi trắng trên người hắn, không bao lâu sau đã nhiễm thành một mảnh đỏ rực.

Diệp Minh Xuyên rốt cuộc buông lỏng tay, con dao trong tay rơi xuống đất, mà hắn thì vẫn duy trì động tác nâng dao vừa rồi, như bị đóng băng vậy. Thật lâu thật lâu sau, hắn nghe được di động bị mình vứt trong phòng khách đổ chuông, thần tình hắn hơi hơi hoảng hốt, lát sau mới chậm rì rì xoay người, không để ý cổ tay trái còn đang chảy máu, cứ thế bước ra phòng khách nhận điện thoại.

Người gọi đến vẫn là Tiểu Vương, y ở đầu dây bên kia nói với Diệp Minh Xuyên, "Cái kia, anh Diệp, em tra ra được Đường Dật lên xe đi thành phố H, trước đó y có mua một căn nhà ở thôn Thanh Chuy, thuộc thành phố H, bây giờ chắc hẳn đang ở đó."

Sau khi nghe xong, trên mặt Diệp Minh Xuyên cũng không lộ ra vẻ vui sướng gì, chỉ thản nhiên nói với Tiểu Vương, "Biết rồi, cảm ơn cậu, tháng sau sẽ tăng tiền lương cho cậu."

Bình thường lúc Diệp Minh Xuyên nhắc đến chuyện tăng tiền lương, giọng nói đều mang theo ý cười, nhưng hôm nay, Tiểu Vương chỉ nghe ra được nồng đậm uể oải, liền hỏi thêm một câu, "Anh Diệp, hôm nay tâm trạng anh có phải không được tốt không?"

"Không có việc gì, chỉ hơi mệt thôi, hôm nay làm phiền cậu quá."

"Không phiền không phiền." Tiểu Vương nói, "Vậy anh nghỉ ngơi đi nhé, bye bye."

Biết được Đường Dật đi đâu rồi, Diệp Minh Xuyên vội vàng chạy vào phòng ngủ, lấy ra một tấm lệnh bài màu đồng. Hắn để máu trên cổ tay mình chảy xuống tấm lệnh bài, sau đó bước ra phòng khách, lẳng lặng chờ trưởng lão đến.

Bây giờ hắn không còn yêu lực, muốn liên hệ với Yêu giới chỉ có thể sử dụng biện pháp này thôi.

Đây là lần đầu tiên Diệp Minh Xuyên dùng cách này gọi trưởng lão từ Yêu giới đến, mới đầu trưởng lão còn có chút kích động, tưởng Diệp Minh Xuyên xảy ra chuyện gì ghê gớm lắm, kết quả lại thấy hắn vẫn khỏe khoắn đứng trong phòng khách.

Trưởng lão gần như thở phào nhẹ nhõm một tiếng, y đứng trước Diệp Minh Xuyên, hơi cúi người, hỏi, "Không biết bệ hạ triệu ta đến vì chuyện gì?"

"Ta muốn trưởng lão giúp ta tìm một người." Diệp Minh Xuyên nói chuyện Đường Dật rời đi cùng nơi y đang ở cho trưởng lão.

Trưởng lão chăm chú nghe Diệp Minh Xuyên nói xong, chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, nếu Diệp Minh Xuyên đã biết Đường Dật đang ở đâu, vì sao không tới dẫn y về chứ, "Sao bệ hạ không tự mình tới tìm y?"

"Cậu ấy có lẽ không muốn trông thấy ta." Diệp Minh Xuyên cúi đầu, ánh mắt mất đi tiêu cự, cười khổ một tiếng, "Còn muốn nhờ trưởng lão thay ta chăm sóc cho cậu ấy."

Trên thế gian này, tình cảm vẫn là thứ đả thương người nhất, trưởng lão không rõ hắn cùng Đường Dật rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nên cũng không biết phải khuyên Diệp Minh Xuyên thế nào, chỉ có thể đáp ứng, "Ta biết rồi, bệ hạ."

"Làm phiền trưởng lão."

Trưởng lão cau mày nhìn mảng màu đỏ trên ngực áo sơ mi của Diệp Minh Xuyên, cùng với vết thương huyết nhục mơ hồ trên cổ tay hắn, dời tầm mắt, không đành lòng nhìn tiếp, nhưng vẫn hỏi Diệp Minh Xuyên, "Bệ hạ, yêu châu của ngài...."

"Ta cho cậu ấy rồi." Diệp Minh Xuyên cũng không giấu diếm, nói thẳng tình hình thực tế cho trưởng lão.

Trưởng lão thầm thở dài một tiếng, không nói gì nữa, chỉ hỏi, "Bệ hạ sau này có tính toán gì không?"

Diệp Minh Xuyên quay đầu nhìn gian phòng Đường Dật từng ở trước khi rời đi, trả lời, "Ta muốn thử một lần, xem có thể tìm về những ký ức đã mất không."

Trưởng lão trừng mắt nhìn Diệp Minh Xuyên, trong mắt đều là không tán thành.

Diệp Minh Xuyên quay đầu, thấy bộ dạng y như vậy liền cảm thấy có vẻ y biết gì đó, mở miệng hỏi, "Trưởng lão biết cái gì sao?"

Trưởng lão lắc đầu, không nói.

Lúc sắp đi, trưởng lão không yên tâm về Diệp Minh Xuyên, đề nghị với hắn, "Bệ hạ, ngài bây giờ không có yêu châu, vẫn nên có người bên cạnh thì hơn, hay là ta để Tiêu Phù ở lại đây với ngài nhé."

"Không cần." Diệp Minh Xuyên lắc đầu, nếu để Tiêu Phù đến đây thật, thì rất nhiều chuyện hắn muốn làm sẽ bị ngăn trở.

Trưởng lão thấy không khuyên được Diệp Minh Xuyên, chỉ có thể lắc đầu, đi tìm Đường Dật.

Đường Dật rốt cuộc muốn gì? Diệp Minh Xuyên ẩn ẩn có thể hiểu được đôi chút.

Người y tìm kiếm, vốn không phải Diệp Minh Xuyên hiện tại, mà là người trong trí nhớ của y, thế thì hắn sẽ trả lại cho y Tiểu Xuyên trong trí nhớ.

Chỉ có tìm lại mình trước đây, hắn mới có thể giữ lại Tiểu An của hắn.

Đây là đạo lý mà Diệp Minh Xuyên suy nghĩ rất lâu mới ra được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi