NỢ TÌNH CỦA ẢNH ĐẾ

Lại một buổi chạng vạng, Tiêu Phù ngồi đối diện Đường Dật. Bây giờ hai người họ đã quen thân hơn nhiều, thường thường có thể tìm được đề tài chung nói chuyện một lúc lâu, về phần trưởng lão lại có chút không dám nói chuyện, tuy bề ngoài y non nớt, nhưng bên trong kì thực đã là một người mấy trăm tuổi rồi, hơn nữa y đã một thời gian dài không tiếp xúc với con nít, nên không biết một đứa nhỏ mười hai tuổi bình thường sẽ làm gì, nói gì, chỉ có thể trang một bộ mặt mờ mịt ngồi giữa hai người họ, thưởng thức cái gương trong tay, thoạt nhìn hơi có vẻ ngờ nghệch.

Bây giờ Đường Dật thấy trưởng lão đến, còn đem bánh quy quả hạch vân vân trong nhà ra, bày trong một cái đĩa nhỏ, đẩy đến trước mặt y, để y không đến mức vì có mỗi cái gương để chơi mà buồn chán.

Tiêu Phù cũng càng ngày càng thích Đường Dật. Nhưng thích của hắn, nói là "thưởng thức" càng chính xác hơn. Đường Dật người này, chỉ cần kiên nhẫn tiếp xúc với y một thời gian, sẽ phát hiện kỳ thực vẻ nặng nề u ám của y chỉ là bề ngoài thôi, chứ nội tâm y lại đặc biệt thuần khiết, dễ gần, đáng tiếc người có thể thấy được điểm này thật sự quá ít.

Cũng không biết bệ hạ nhà họ đến cùng là muốn làm gì, hắn cảm thấy chỉ có tìm lại được ký ức mới có thể đến gặp Đường Dật, nhưng muốn tìm được ký ức cũng không phải chuyện dễ dàng.

Ngàn vạn năm qua, Yêu giới đã xuất hiện rất nhiều Yêu vương, nhưng cho tới giờ cũng không có vị nào giống như Diệp Minh Xuyên nhớ mãi không quên chuyện quá khứ, thế nên cũng không có Yêu vương nào nỗ lực muốn tìm về ký ức, phương thức ghi lại trên sách cổ cũng liền không có người chứng thật.

Hơn nữa phương thức này rất nguy hiểm, mà Diệp Minh Xuyên bây giờ lại đã đưa yêu châu của mình cho Đường Dật, hơi sơ sẩy một chút thôi thì đến mạng cũng chẳng còn, ai còn dám nói cho hắn nghe mấy thứ trên sách cổ nữa chứ. Hai người họ sau này thế nào, cũng chỉ đành xem duyên phận thôi.

Thực ra hắn nói Diệp Minh Xuyên nhớ mãi không quên quá khứ, nhưng người trước mặt hắn lúc này chẳng phải cũng vậy sao? Chẳng qua bây giờ y đã quyết định buông tay, vẫn chìm mãi trong đau khổ chỉ còn mình Diệp Minh Xuyên thôi.

Thế sự vô thường, tạo hóa trêu ngươi, chuyện trên thế gian này đều là như vậy cả.

Đường Dật hơi cúi đầu nhìn ấm trà trên bàn, y không phải không nhận ra hai anh em trước mặt có chút quái lạ, nhìn quần áo phục sức của họ không giống như xuất thân từ tầng lớp phổ thông, trước chưa nói hai người vô duyên vô cớ đột nhiên chuyển tới thôn nhỏ này, còn cả ngày chạy sang nhà y, hơn nữa cái gương mà đứa nhỏ kia cầm dường như cũng không bình thường. Mỗi lần nó chiếu tới chỗ y, Đường Dật lại cảm thấy như mình bị người rình coi. Y đại khái có thể đoán được họ tới làm gì.

Y tự nói với mình không nên nghĩ nhiều, qua được ngày nào liền hay ngày đó, những thứ khác đừng nghĩ nữa thì hơn.

Nếu như ngay sau khi Diệp An chết, y xuyên vào thân thể này, có lẽ y có thể mềm lòng với Diệp Minh Xuyên hơn một chút, cũng có lẽ sẽ đồng ý ở bên chờ hắn khôi phục ký ức, nhớ ra chính mình. Nhưng y còn trải qua thêm ba năm nữa, trong ba năm y trở thành du hồn ấy, đã phải nếm trải quá nhiều tuyệt vọng rồi.

Y đã thấy hắn thích một người con gái khác, hơn nữa còn vì người con gái ấy mà rời khỏi đất nước này, có lẽ mấy tin tức đó cũng không phải là thật, nhưng vậy thì sao chứ, Diệp Minh Xuyên từ đầu tới cuối vẫn không nhớ một chút gì tới mình. Y cố gắng lâu như vậy, kết quả tìm được lại là một người căn bản không còn nhớ đến mình, bảo y có thể không hận được sao?

Chính bản thân Đường Dật cũng không rõ, nhưng dù thế nào, y vẫn hy vọng Diệp Minh Xuyên có thể được hạnh phúc, một ngày nào đó, cho dù không có y, hắn cũng sẽ tìm được một người để yêu, còn y, sẽ mang theo phần ký ức về Tiểu Xuyên cùng Tiểu An, chờ ngày được mai táng.

Chí ít lần này y chết, cũng sẽ có người giúp y nhặt xác, lập bia mộ đi, sẽ không đến mức thê thảm giống như đời trước.

Chẳng qua chết rồi sẽ thế nào nhỉ, sao cũng được, chỉ là hy vọng lần này y có thể triệt để rời đi, đừng xuất hiện thêm cái gì ngoài ý muốn nữa.

"Sao chỉ có một mình cậu ở đây?" Thấy Đường Dật thất thần, Tiêu Phù uống một ngụm trà, đợi một lát, mới làm như lơ đãng hỏi, "Bạn bè người thân của cậu đâu?"

Đường Dật chớp mắt mấy cái, ném mấy suy nghĩ lung tung trong đầu đi, cười với Tiêu Phù, đáp, "Tôi một mình chuyển tới đây, họ còn chưa biết."

Tiêu Phù dường như kinh hoảng, lắp bắp truy hỏi, "Cậu không nói với họ à?"

"Bạn bè của tôi không nhiều, tôi chỉ nói với họ muốn ra ngoài một thời gian thôi." Người có thể xưng là bạn của Đường Dật quả thực không nhiều, Chu Dao là một, Phùng Chính Luân miễn cưỡng cũng có thể tính là một, về phần Diệp Minh Xuyên, y không biết nên hình dung quan hệ của hai người họ là gì, liền trực tiếp loại trừ.

Tiêu Phù nửa đùa nửa thật nói với y, "Cậu vẫn nên thường xuyên liên lạc với họ đi, chứ không họ lại quên mất cậu đấy."

"Tôi biết." Đường Dật tuy ngoài miệng nói như thế, nhưng y nguyên bản vốn định để mình dần dần biến mất khỏi cuộc sống của những người đó, nếu họ có thể quên y đi, cũng là một chuyện tốt.

Tiêu Phù thực ra muốn hỏi cảm xúc của Đường Dật với Diệp Minh Xuyên bây giờ thế nào, nhưng thân phận của hắn trước mặt Đường Dật chỉ là một thanh niên bình thường vô tình gặp gỡ, cho dù muốn hỏi cũng không biết phải hỏi thế nào, còn có thể khiến Đường Dật sinh lòng cảnh giác với mình nữa.

Tiêu Phù lại cùng Đường Dật tùy tiện hàn huyên vài câu, hắn khen ngợi dung mạo Đường Dật, sau đó liền thuận miệng hỏi, "Cậu có bạn gái chưa?"

Đường Dật lắc đầu, không nói.

Tiêu Phù lại hỏi tiếp, "Thế có đang thích ai không?"

Cơn gió nhẹ phất qua ngọn cây, để lại vài tiếng xào xạc nho nhỏ, xung quanh là khói bếp từ bốn phương tám hướng bao phủ, ánh mặt trời cuối chiều nhuộm chân trời thành màu đỏ cam, Đường Dật dường như thở dài một tiếng, nhưng lại không phát ra chút tiếng động nào.

Phải nửa ngày sau, y mới đáp lại Tiêu Phù, "Hồi trước thì có."

"Hồi trước?" Tiêu Phù hỏi lại, trưởng lão ngồi bên cạnh hắn xoay cái gương hai vòng, sau đó dùng ngón tay đỡ nó đứng trên mặt bàn, để người bên kia có thể nhìn được càng rõ ràng hơn một chút, lỗ tai cũng vểnh lên, muốn nghe xem Đường Dật sẽ nói cái gì.

Kết quả bọn họ nín thở chờ đợi hồi lâu, lại chỉ nghe được Đường Dật nói một câu, "Kỳ thực cũng chẳng có gì đáng nói, đều đã qua cả rồi."

Đây tuy không phải đáp án Tiêu Phù cùng trưởng lão muốn nghe, nhưng đối với họ cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng, chỉ có Diệp Minh Xuyên ở đầu bên kia là khó chịu không thôi. "Hồi trước" mà Đường Dật nói, hắn so với bất kỳ ai đều hiểu thâm ý trong đó hơn.

Hồi trước có.... Nhưng cũng chỉ là hồi trước mà thôi.

Đường Dật xoay xoay tách trà trong tay, buông mi mắt, khóe miệng khẽ cong lên, hỏi Tiêu Phù, "Vậy Tiêu tiên sinh có bạn gái không?"

Tiêu Phù ngược lại không giấu giếm gì, cười ha hả đáp, "Tôi không thích phụ nữ."

Đường Dật cũng rất tự nhiên hỏi, "Thế bạn trai thì sao?"

Tiêu Phù nhìn lướt qua trưởng lão bên cạnh, ánh mắt dường như chất chứa muôn vàn tia sáng. Trưởng lão lại không để ý đến hắn, hơi nghiêng đầu đi, nhìn con chim sẻ đậu trên đầu tường phía tây.

Đường Dật ngẩng đầu vừa vặn thấy được ánh mắt Tiêu Phù, khiến y thiếu chút nữa đã cho rằng trưởng lão chính là người mà Tiêu Phù thích.

Nhưng sao có thể chứ? Đây rõ ràng chỉ là một đứa nhóc thôi mà.

Chẳng qua nếu Tiêu Phù thật sự có quan hệ với Diệp Minh Xuyên, thì cũng không phải không có khả năng.

Ngay sau đó, y lại nghe được Tiêu Phù nói với mình, "Bây giờ y có chút việc, một thời gian nữa mới có thể trở lại."

Đường Dật hỏi, "Anh có thích người đó không?"

"Đương nhiên." Tiêu Phù cười ngoác miệng đến tận mang tai.

Trưởng lão nhìn hắn một cái, sau đó một bộ ghét bỏ nghiêng đầu sang bên, khóe miệng nhưng lại vụng trộm giương lên.

Đường Dật như không thấy được biến hóa trên mặt hai người, tò mò hỏi, "Thích đến thế nào?"

"Thích đến...." Nếu thật sự muốn tìm một từ để hình dung yêu thích của Tiêu Phù với người bên cạnh, hắn nhất thời không thể nói rõ ràng ra được, liền đùa cợt nói, "Thích đến cho dù biết nhẹ nhất ba năm, nặng nhất tử hình*, tôi cũng không hối hận."

*Nhẹ nhất ba năm, nặng nhất tử hình: ý chỉ mức hình phạt dành cho tội cưỡng bức, ấu dâm.

Nói xong mấy lời này, Tiêu Phù cũng cảm thấy không hay cho lắm, dù sao bên cạnh hắn lúc này cũng có một đứa nhỏ, nếu như bị Đường Dật báo cảnh sát thì sẽ rất phiền phức, vì thế liền bổ sung thêm một câu, "Chỉ đùa chút thôi, đừng xem là thật."

Đường Dật cười cười, kín đáo liếc nhìn trưởng lão vẻ mặt ngây ngốc bên cạnh một cái, thoáng yên lòng.

Thời gian đã không còn sớm, Tiêu Phù dắt trưởng lão đứng đậy, muốn rời đi. Đường Dật đưa họ đến cổng, nhìn họ trở về nhà mình, lúc này mới quay người đi vào trong nhà.

Tối hôm ấy y không ăn cơm, mấy câu hỏi của Tiêu Phù, cùng với câu Tiêu Phù nói, khiến trong lòng y nặng nề vô cùng.

......

Đường Dật một lần nữa bừng tỉnh từ trong giấc mộng. Trong mơ vẫn là buổi tối tuyệt vọng ấy, nói đến cũng buồn cười, không hiểu sao lần nào y cũng mơ thấy một cảnh không thật như thế, cảnh về Diệp Minh Xuyên.

Y thấy hắn đứng bên kia đường, sau đó bỗng nhiên quay đầu, chạy về phía mình, đúng lúc này một chiếc ô tô lao về phía hắn.

Đường Dật nghĩ, Tiểu Xuyên của mình có lẽ đã sớm chết rồi, chết vào buổi tối giữa dòng xe cộ ngược xuôi ấy. Con quái vật bốn bánh vô tình nghiền qua thân thể hắn, máu của hắn nhuộm cả thế giới xung quanh thành một màu đỏ thẫm, mà y lại giống như bị đóng băng, vĩnh viễn chỉ có thể đứng tại chỗ, chứng kiến hết thảy.

Ánh trăng trắng bạc rơi rớt trên cửa sổ. Đường Dật ngồi dậy, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, chỗ đó trống không, cái gì cũng không có, nhưng nếu như trong giấc mộng ấy, mình có thể túm được hắn, hoặc cùng hắn ngã xuống dưới những bánh xe kia.

Thì tốt biết bao....

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi