NỢ TÌNH: TRAO NHẦM TÌNH YÊU

\(1\)



"Ly hôn đi!"



"Tại sao chứ?"



"Anh mệt rồi. Không muốn tiếp tục nữa."



"Không muốn tiếp tục, hay là anh vẫn còn yêu cô ấy?"



Vũ Hàm im lặng không nói lời nào, chân mày anh nhíu chặt, bộ dạng cực kỳ khó coi. Nhưng rất nhanh sau đó, anh cũng đã bình tâm trở lại.



Anh nhẹ nhàng gật đầu:



"Phải. Anh vẫn còn yêu Ái Vy. Trong đầu của anh lúc nào cũng có hình bóng của cô ấy. Với lại, cô ấy, sắp trở về rồi."



Cô nhắm chặt hai mắt, nước mắt từ trên khoé mi cứ chảy ra:



"Anh thật sự không yêu em, dù chỉ một chút nào? Hay sao?"



"Xin lỗi em, Cố Mạt."



Vũ Hàm cúi mặt xuống đất, anh không muốn để cô nhìn thấy cái bộ dạng này của mình.



Cô liên tục gật gật đầu, nước mắt liên tục trào ra.



Hai năm, hai năm vợ chồng, mà giờ anh lại nói không một chút tình cảm nào.



Trong lòng anh, có vị trí nào cho cô không?



"Hai chúng ta đừng giày vò nhau nữa, ly hôn đi. Hãy giải thoát cho nhau."






Anh mấp máy môi, đôi mắt đen trở nên sâu thẳm.



Cô bật cười, nhưng nước mắt cứ rơi ra:



"Giày vò nhau? Thì ra đối với anh, cuộc hôn nhân này lại mang ý nghĩa như vậy. Vũ Hàm, anh, còn có lương tâm hay không?"



"Xin lỗi."



Xin lỗi?



Chỉ một câu xin lỗi là xong sao?



Mấy năm thanh xuân cô theo đuổi anh, chỉ một câu xin lỗi của anh có thể lấy lại cả tuổi thanh xuân của cô ư?



Không.



Thời gian vốn không thể quay lại.



Anh yêu Ái Vy, cô biết.



Nhưng cô yêu anh.



Cô âm thầm ở bên cạnh anh, giúp đỡ anh.



Liệu anh có biết không?



Khi Ái Vy bỏ đi, anh đau khổ, cô là người ở bên cạnh anh, chăm sóc anh, giúp anh vực dậy.



Cái ngày anh cầu hôn cô, cô vui lắm, cuối cùng thì cũng có cơ hội được ở bên cạnh anh.



Nhưng, cuộc sống của cô không hạnh phúc.



Tim anh, luôn mang hình bóng của một người con gái khác, người con gái anh thật sự yêu.



Lúc thân mật, anh luôn gọi tên cô ấy:



"Ái Vy, Ái Vy... "



Luôn vang vọng bên tai cô.



Nó như con dao cứa mạnh vào tim cô, làm nó không ngừng rỉ máu.



Đau!



Em thật sự, rất đau!



Cô cố kìm nén những giọt nước mắt, khó khăn mở miệng:



"Vậy đối với anh, hai năm qua, anh coi em là cái gì?"



Anh nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo nhưng mang ngập nỗi buồn của cô:



"Xin lỗi. Hai năm qua, anh chỉ coi em là Ái Vy. Bởi vì, hai người có khuôn mặt quá giống nhau."



Cô đột nhiên cười lớn.



Ha.



Haha.



Hahaha.






Thế thân?



Thì ra hai năm qua cô chỉ là người thay thế.



Khuôn mặt cô có tám phần giống với Ái Vy, hóa ra đây chính là mục đích anh muốn cưới cô.



Ha.



Haha.



Đau quá!



Tim cô đau quá!



Bây giờ người thật trở về, anh liền vứt bỏ kẻ thay thế này.



Cô cảm thấy mình thật ngu ngốc, vì yêu một cách mù quáng, cho nên mới có ngày hôm nay.



Nếu đã không yêu, thì đừng níu kéo nữa, cả hai sẽ đau khổ mà thôi!



Cô, chấp nhận, từ bỏ.



Cô không muốn làm một kẻ thay thế nữa.



Cô muốn sống, muốn làm chính bản thân mình.



Cô đưa tay lau nước mắt:



"Được, em đồng ý ly hôn."



"Cảm ơn em."



Anh rút ra một tờ giấy, in trên đó là ba chữ "đơn ly hôn" to đùng đập thẳng vào mắt cô.



Anh đưa tờ đơn đến trước mặt cô:



"Đơn ly hôn, anh đã ký rồi. Chỉ cần chữ ký của em mà thôi."



Cô gật đầu cầm lấy bút và giấy.



Tay cô run run, nước mắt rơi xuống làm ướt nhoè chữ trên đó.



Cô khó khăn ký tên mình lên đó.



Vậy là, kết thúc rồi.



Tất cả đã kết thúc.



"Anh sẽ chia cho em một nửa tài sản, coi như là bù đắp."



Cô lắc đầu từ chối:



"Không cần. Em không muốn nhận sự thương hại của anh."



Lời nói ra đầy tuyệt tình.



Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi đây, cô thật sự không muốn ở nơi này thêm một phút giây nào nữa.



Nhìn bóng lưng cô rời đi, một giọt nước mắt rơi ra từ mắt anh:



"Cố Mạt, xin lỗi em. Chỉ có như vậy, em mới có thể được an toàn."



\#còn



Tên truyện: Theo Đuổi Vợ Cũ: Tổng Tài Độc Sủng Vợ Yêu.



\(đã ra đến chương 9, ai muốn đọc thì tìm tên truyện trên noveltoon nha.\)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi