NỢ TÌNH: TRAO NHẦM TÌNH YÊU

"Đám cưới hôm nay xin phép được hủy bỏ không thể diễn ra. Cảm ơn mọi người vì đã bỏ chút thời gian đến đây tham dự. Chân thành xin lỗi mọi người."



"Chồng à, anh nói cái gì vậy chứ? Chuyện này đùa không có vui đâu!"



Cố Tư Uyển nắm chặt tay áo của người đàn ông, vẻ mặt của cô hiện rõ lên sự không tài nào tin được. Hủy hôn ư? Không thể nào? Cô là đang nghe nhầm đúng hay không?"



Người đàn ông đang khoác trên mình bộ âu phục sang trọng kia chẳng thèm liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng hất mạnh tay ra khiến cho cả người của Cố Tư Uyển ngã xuống sàn nhà một cách đau đớn. Cũng may, còn có tấm thảm làm giá đỡ, nếu không thì cô gặp nguy rồi.



"Mạch Phàm, tại sao anh lại làm như vậy chứ?"






Cố Tư Uyển mở to hai mắt nhìn người đàn ông cao cao tại thượng kia, ẩn sâu trong đôi mắt kia chính là sự đau đớn đến tột cùng. Tại sao lại làm như vậy với cô? Cô đã làm gì sai chứ?



Khách khứa ở trong hội trường xa hoa rộng lớn này không biết đã ra về từ lúc nào không hay biết. Ở đây hiện giờ chỉ còn mỗi gia đình của Mạch Phàm cùng Cố Tư Uyển mà thôi! Cha mẹ của Mạch Phàm cũng chỉ liếc mắt nhìn Cố Tư Uyển một cái khinh bỉ, chẳng thèm chạy lại giúp đỡ cô.



Mạch Phàm xoay người lại, khuôn mặt hắn ta lạnh nhạt, liếc nhìn người con gái đang đau đớn nằm dưới đất kia một cái nhìn đầy khinh bỉ. Giọng nói của Mạch Phàm khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương tuỷ.



"Tại sao ư? Loại phụ nữ không còn trong sạch như cô, nếu tôi cưới cô về để cho người ta cười vào mặt tôi à?"



Cố Tư Uyển trợn to mắt nhìn người đàn ông này. Mạch Phàm nói, cô không còn trong sạch nữa hay sao?



Khoé mi của cô hơi run run, khuôn mặt của người con gái bỗng dưng trắng bệch lại, không còn một giọt máu nào cả. Cố Tư Uyển hơi mấp máy môi, cô thấy cổ họng của mình đau rát, không nói được thành lời, y như có một thứ gì đó chặn ngang cổ họng của cô vậy. Khó khăn lắm, Cố Tư Uyển mới bật ra được thành tiếng.



"Không còn trong sạch? Anh nói như vậy là sao?"



Mạch Phàm hừ lạnh một tiếng, khoé môi của hắn hơi nhếch lên, lộ rõ vẻ khinh bỉ.






"Cố Tư Uyển, cô là ngu ngốc không hiểu hay là cô đang giả vờ không hiểu vậy? Được, nếu cô không nhớ, vậy để tôi nhắc lại cho cô nhớ."



"..."



"Cố Tư Uyển, loại phụ nữ lăng loàng chẳng khác gì một con điếm ngoài kia dám ăn nằm với người đàn ông khác rồi quay lại bắt tôi chịu trách nhiệm à. Nói cho cô biết, Mạch Phàm tôi tuyệt đối không chấp nhận một người phụ nữ đã không còn trinh tiết về làm vợ đâu."



Cố Tư Uyển cảm thấy hốc mắt của mình bỗng dưng cay xè, một giọt nước mắt rơi từ trên khoé mi của cô rơi xuống, lăn dài trên gương mặt của cô. Ăn nằm với người đàn ông khác? Không khác gì một con điếm?



Cố Tư Uyển đau đớn nhìn người đàn ông đang đứng ở trước mặt mình đây. Tại sao Mạch Phàm lại có thể tàn nhẫn nói ra những lời đó? Hắn nói cô không còn trinh tiết, không khác gì một con điếm.



Nhưng không phải lần đầu của cô là dành cho Mạch Phàm hắn hay sao? Tối hôm đó, hắn bị hạ thuốc, dở trò đồi bại với cô. Chẳng lẽ hắn không hề nhớ một chút gì hay sao?



Cố Tư Uyển đau đớn phát ra tiếng.



"Mạch Phàm, lần đầu tiên của em là cho anh, không lẽ anh không nhớ gì hay sao?"



"Cố Tư Uyển, đừng có tưởng nói như vậy là tôi sẽ tin. Cô ăn nằm với thằng khác mà định bắt tôi chịu trách nhiệm à? Đừng có mơ! Tôi sẽ không ngu mà đi giúp kẻ khác đổ vỏ đâu."



"..."



"Hơn nữa, không phải là hiện giờ trong bụng của cô đang mang thai đứa con của thằng đó hay sao?"



\#còn

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi