Trương Giai Giai chống cằm, nhìn ra bên ngoài, nơi xe cộ đang tấp nập qua lại.
“Tối hôm đó, tớ gọi điện cho cậu cùng đi tìm Trương Duy với tớ, Kiều Kiều cũng ở đó. Cậu ấy và Trương Duy đã xô xát với nhau, chính anh chàng kia đã giúp bọn tớ, còn bắt taxi cho tớ và Kiều Kiều nữa….”
“Tớ nghĩ anh ấy thích Kiều Kiều, có lẽ cũng là một người tốt.”
“Được rồi, cậu đừng áp đặt suy nghĩ của mình lên Lâm Kiều!”
Trần Thừa dần siết chặt tay lái.
Trương Giai Giai lạnh nhạt “hừ” một tiếng.
“Thành thật mà nói, Trần Thừa, cậu thích Kiều Kiều, tớ đã sớm nhận ra rồi. Lúc Lâm Kiều và Tiêu Duệ bên nhau, cậu đã rất thích cậu ấy, chỉ là không nói ra mà thôi. Nhìn họ ngọt ngào nhiều năm như vậy mà cậu vẫn xem như không có yeutruyen.net chuyện gì xảy ra. Giờ Tiêu Duệ và Lâm Kiều chia tay rồi, cậu lại ngăn cản cậu ấy tìm đối tượng mới, thật đúng là một người bạn tốt. Còn nói gì mà trong lòng Lâm Kiều vẫn còn hình bóng Tiêu Duệ nên vẫn cố mỉm cười, không muốn cô ấy khó xử, sự thật thì không phải như vậy, cậu cho rằng tớ không nhìn ra sao?”
“Tớ thừa nhận chuyện tình cảm của mình rất thất bại, tớ thật ngu ngốc khi đã dành nhiều năm như vậy để yêu tên khốn Trương Duy kia. Nhưng “trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường”, câu này quả không sai. Lâm Kiều có thể không nhận ra, Tiêu Duệ và cậu cũng là anh em, hai người họ bên nhau vốn không phải tình yêu, không có thời gian để nghĩ đến người khác. Cậu không biết rằng mỗi lần cậu nhìn Lâm Kiều là ánh mắt cậu không giấu nổi được cảm xúc. Tớ là đang muốn nhắc nhở cậu một chút…”
Chiếc xe đột ngột phanh gấp, theo quán tính, Trương Giai Giai suýt thì đập đầu vào ghế trước.
“Này!!!”
“Cậu có thấy vui không khi nói những lời này?”
Cô nghe thấy giọng Trần Thừa trở nên u ám một cách đáng sợ.