Giang Trạm cau mày nhìn hai người đứng đối diện, nửa ngày sau anh mới mở miệng nói: “Được, anh nghe em.”
Không chút do dự nào, anh càng cố tình làm lơ ánh mắt châm chọc của Trần Thừa rồi xoay người bỏ đi, sự tức giận trong mắt vẫn mãi không thể tan.
Lâm Kiều dõi theo Giang Trạm, nhìn anh lái xe đi rồi mới xoay người lại.
“Cậu cũng trở về đi Trần Thừa, khuya rồi.” Cô nói.
Trần Thừa nhìn bóng lưng thanh cao của cô, dường như người trước mắt anh đây chính là Lâm Kiều hồi mới lên cấp ba. Lúc Trương Giai Giai chưa xuất hiện thì cô vẫn chỉ yeutruyen.net đơn độc có một mình, một mình đến nhà ăn, một mình đọc sách trong phòng học, một mình…..
Cho đến khi Tiếu Duệ xuất hiện.
Ánh mắt của anh ấy dần phức tạp. Anh cảm thấy khó thở, muốn mở miệng gọi tên cô nhưng không tài nào lên tiếng được. Giống như trước đây anh cũng đã từng rất muốn nói với cô: Hãy cùng nhau làm đi, nhưng đến cuối cùng lời nói ra đến đầu môi cũng chỉ đành nuốt xuống….
Mấy ngày gần đây Lâm Kiều vì tránh mặt Giang Trạm nên quyết định nghỉ ở nhà vài hôm, nhưng đến tối vẫn nhận yeutruyen.net được điện thoại và tin nhắn của anh.
“Sao điện thoại con cứ kêu suốt thế, là ai đó?” Mẹ Lâm đang ăn cơm, ngước mắt lên nhìn Lâm Kiều một cái.
“Không có gì, mấy người giới thiệu bảo hiểm thôi.” Lâm Kiều đứng dậy, lấy di động bật chế độ im lặng, đúng lúc Giang Trạm lại gửi tin nhắn tới: “Còn không bắt máy nữa hả? Anh không ngại đến tìm em đâu.”
Lâm Kiều nghiến răng.
“Con ăn xong rồi, về phòng trước đây ạ.”
Ở trong phòng, Lâm Kiều gọi lại cho Giang Trạm. đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy.
“Rốt cuộc anh muốn cái gì hả?!”
Nghe thấy giọng nói tức giận của Lâm Kiều, Giang Trạm dập đầu thuốc lá trong tay. Anh đáp: “Em đang trốn anh, anh không còn cách nào khác.”
Anh thản nhiên nói, hợp tình hợp lí, giống như người sai là Lâm Kiều, không phải anh.
“Tôi không có lý do gì để gặp anh hết.”
“Anh có.”
“Nhưng tôi không! Anh có để ý tới cảm nhận của tôi không? Anh nói thích tôi chính là thích như vậy sao, Giang Trạm?! “
Cô không muốn bàn thêm vấn đề này với anh nữa.
“Thích của anh ở đâu chứ? Tôi không nhìn thấy, cũng sờ không tới!”
Đầu dây bên kia yên ắng không một âm thanh.
Lâm Kiều nhìn bầu trời âm u bên ngoài cửa sổ, bức bối đưa tay cào tóc.
“Cứ như vậy đi Giang Trạm. Tôi nghĩ…..”
Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe cô nói.
“….. Có lẽ chúng ta có thể trở thành bạn tốt, nhưng người yêu thì không.”
Sự tĩnh lặng từ đầu bên kia khiến Lâm Kiều càng thêm bực bội. Cô đứng dậy hé mở cửa sổ để cho gió lạnh ùa vào, xua tan bớt đi cảm giác ngột ngạt này.
“Là vì tên đó nên mới muốn trở thành bạn?”
“Ai cơ? Trần Thừa?” Lâm Kiều chau mày: “Không liên quan gì đến cậu ta.”
“Chúng ta sẽ không trở thành bạn.”
Không kịp để cho cô trả lời, anh nói tiếp: “Nếu, anh nói là nếu như có một ngày như vậy, chúng ta cũng tuyệt đối sẽ không trở thành bạn bè. Anh không làm được. Làm bạn sao? Việc đó còn hơn là tra tấn anh nữa. Em thật tàn nhẫn, Lâm Kiều.”
Anh cười cười, giống như vừa rồi anh chỉ là đang nói đùa cùng cô.
Lâm Kiều không nói nữa, lẳng lặng cúp máy. Cô lấy ra một cái bật lửa trong tủ đầu giường, rồi đi ra ngoài cửa sổ.
Gió lạnh tràn vào thổi tan hơi ấm trên người, nhưng không thể thổi tan đi được phiền muộn trong lòng cô.