NƠI ANH ĐỨNG NGƯỢC CHIỀU ÁNH SÁNG

Bây giờ đã ra giữa tháng giêng, Tết Âm lịch sắp đến rồi.

Lâm Kiều mặc áo khoác lông đi ra ngoài, thở ra từng hơi khí lạnh. 

Rõ ràng mấy ngày trời còn hửng nắng khá ấm áp, không ngờ mới được mấy hôm nay đã lạnh trở lại rồi. 

Vừa ra khỏi cổng tiểu khu đã thấy một chiếc xe quen thuộc đậu ở đó. 

Người đàn ông trong xe nhìn thấy cô liền nhanh chóng mở cửa xe xuống đón. 

Đôi mắt đào hoa đa tình nhìn về phía cô, nét dịu dàng trong mắt như hòa tan mọi giá lạnh. 

“Chào buổi sáng.” 

Anh đưa tay mình ra ủ ấm, xoa xoa bàn tay lạnh lẽo của cô. 

Lâm Kiều theo anh yeutruyen.net lên xe, thắt dây an toàn. 

“Nụ hôn chào buổi sáng.” 

Giang Trạm sáp tới chạm nhẹ lên khóe môi cô. 

Lâm Kiều nhướng mày, khoảng thời gian gần đây anh rất thích làm mấy hành động thân mật như vậy, cô cũng đã quen rồi.

Hai người cùng đi ăn sáng, sữa bò nóng chỉ là lót bụng tạm thôi, dù Lâm Kiều đã nói mình không thích lắm, nhưng Giang Trạm vẫn nằng nặc bảo uống tốt cho tiêu hóa, giúp phục hồi xương khớp sau thời gian dài ngồi vẽ tranh. 

“Đúng là những người yêu nhau có khác, tháng này sáng nào tôi cũng thấy có đôi có cặp đi ăn sáng với nhau nha.” 

Vẫn là cậu nhân viên hay trêu hai người. 

Còn cô nhân viên kia thì chỉ chẹp chẹp miệng, không nói gì nữa. 

Trở về tiệm, Giang Trạm như thường lệ ngồi cạnh cô. 

“Bức tranh của anh em gác lại trước nhé, anh cần gấp không?” 

“Không gấp, em cứ vẽ từ từ, lúc nào xong cũng được, đừng để mệt.” 

Anh đưa tay ra nhéo nhéo bả vai cô. 

Không dám dùng sức sợ bóp gãy khung xương nhỏ nhắn của cô. 

“Sao vẫn ốm như vậy chứ.” 

Anh rướn người tới hôn vùng cổ trắng nõn của cô. 

Lâm Kiều liếc mắt nhìn anh, gần đây ăn cơm cùng Giang Trạm lúc nào phải ăn hết đồ ăn, thịt đều gắp hết cho cô, nói cô ốm như một đống xương, bế lên không thoải mái. 

“Sáng nay ăn ít, trưa phải ăn nhiều một chút.” 

“Anh đi mau đi.” 

Lâm Kiều vỗ vỗ tay anh thúc giục.

“Nếu không sau này anh ở đây với em luôn?” 



“Anh có thời gian sao?” 

Một ngày từ sáng đến tối, trừ lúc ngủ còn lại đều muốn tới tìm cô. 

Giang Trạm nhìn cô nhíu mày, cũng không nói gì thêm nữa. 

“Muốn hôn.” 

Anh tiến tới nhìn cô. 

Lâm Kiều quay đầu đối diện với đôi mắt nóng bỏng chân thành của anh. 

Cô buông cọ trong tay xuống, quay đầu nhìn anh. 

Giang Trạm cười cười hôn lên cánh môi cô, cô cũng ôm lấy anh hôn đáp lại. 

“Chiều anh đi đón Tiêu Tiêu nên có thể sẽ đến trễ một chút, nhớ chờ anh đấy biết không.” 

Duỗi tay lau đi vết nước trong suốt trên khóe môi cô. 

“Đi nhanh đi.”

Lâm Kiều nhìn anh gật đầu. 

Giang Trạm dịu dàng hôn lên mắt cô rồi mới đứng dậy rời đi. 

Lâm Kiều cũng bắt đầu bận rộn với công việc của mình. 

Chiều hôm đó trong tiệm đột nhiên náo nhiệt hẳn lên. 

Trương Giai Giai trở về mang theo một đống bao lớn bao nhỏ. 

“Kiều Kiều! Mệt chết mình mất thôi!”

Lâm Kiều chạy đến giúp đõ, bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng cô ấy.

“Tớ mua cho cậu nhiều thứ lắm đây này.” 

“Nhanh lên Trần Thừa! Lề ma lề mề!” 

Ngoài cửa, Trần Thừa chuyển từng thùng xuống xe. 

Đúng là cái gì cũng có, nào trái cây, chocolate đến mặt nạ, đồ trang điểm……

“Cho cậu hết đấy, lát nữa Trần Thừa lái xe đưa chúng ta về, không sợ mang không hết đâu.” 

Lâm Kiều rót hai ly nước ấm cho hai người, ngồi cạnh bọn họ nghe Trương Giai Giai kể chuyện mình ở nước ngoài.

Bên kia Giang Trạm ở sân bay chờ Giang Tiêu Tiêu, anh đã quen cảm giác những người xung quanh thường liếc mắt nhìn sang.

“Anh ——”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Giang Trạm ngẩng đầu lên, đi qua giúp cô ấy đẩy hành lý. 

“A…… Không khí quê nhà thật tốt!” 



Giang Tiêu Tiêu lôi kéo cánh tay Giang Trạm cảm thán. 

Giang Trạm chụp bàn tay lên đầu cô.

“Mặc ít như vậy, lát nữa lạnh chết em cho xem.”

Tuy là nói như vậy nhưng lúc đi ra ngoài vẫn kéo em gái lại gần mình. 

Hai người lên xe, Giang Tiêu Tiêu ngồi ở ghế sau cười hỏi Giang Trạm.

“Em có mua quà cho chị dâu đấy, anh có muốn mở trước không?” 

Giang Trạm yeutruyen.net nhướng mày hỏi cô mua gì.

“Hừ, mua nhiều lắm, một đôi giày cao gót, còn có son môi, mỹ phẩm dưỡng da, khi nào hẹn chị dâu ra đi ăn em sẽ đưa cho chị ấy luôn.”

“Xem ý em ấy đã, anh sẽ hỏi thử xem sao.”

“Ai u, anh trai em nghe lời vậy sao, không tệ không tệ.” 

Giang Tiêu Tiêu chồm qua cười vỗ vỗ vai Giang Trạm. 

“Sắp tới sinh nhật Lâm Kiều rồi, cho anh vài ý tưởng đi.” 

Giang Trạm vẫn nhớ rõ lúc trước hỏi sinh nhật Lâm Kiều. 

“Em phải về suy nghĩ kĩ lại đã.” 

Đưa Giang Tiêu Tiêu về nhà xong Giang Trạm đi thẳng đến chỗ Lâm Kiều. 

Đi tới cửa thì thấy có chiếc xe đậu bên ngoài, anh nhớ rõ đây là xe của cái người tên Trần Thừa kia. 

Cách một lớp cửa kính trong suốt, anh nhìn thấy mấy người Lâm Kiều vẫn ở bên trong. 

Anh mở cửa đi vào, cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ. 

“Hôm nay tiệm đông người nhỉ.” Anh cười cười đi tới. 

Trương Giai Giai nhìn Giang Trạm liền quay mặt lại nhìn Lâm Kiều, lại liếc qua vẻ mặt của Trần Thừa bỗng suy sụp hẳn đi thì gần như đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Xin chào, tôi tên Trương Giai Giai, là bạn Lâm Kiều, đây là Trần Thừa.” 

Cô ấy mở lời trước, phá vỡ bầu không khí đột ngột im ắng kỳ dị.

“Xin chào, tôi là Giang Trạm, chúng ta đã gặp nhau rồi.” 

Giang Trạm lịch sự bắt tay một cái rồi buông ra ngay. 

Anh rất tự nhiên lấy một chiếc ghế dựa đến ngồi cạnh Lâm Kiều. 

“Đương nhiên là tôi nhớ rồi, lần đó cảm ơn anh. Vậy, hai ngươi là……”

Trương Giai Giai nhìn Lâm Kiều vẫn ngồi đó không định giải thích gì, mới từ từ hỏi ra thắc mắc trong lòng.

“Tôi là bạn trai của Lâm Kiều.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi