-Em đã yêu người khác rồi sao-
“Đã qua cả rồi.” Nuốt xuống chua xót trong miệng, cô nói với anh.
Bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa gì nữa chứ.
Đi đến đầu cầu, Tiêu Duệ dừng lại nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô.
“Kiều Kiều, anh phải rời đi bởi không còn cách nào khác.”
Lâm Kiều ngừng lại, cúi đầu nhìn mũi chân mình, cô vốn không nên ngây ngốc ở đây thêm một giây nào nữa, nhưng chân lại giống như bị chôn chặt xuống đất.
Cô cũng không yeutruyen.net nên nghe những lời giải thích vô nghĩa kia của anh ta nữa, nhưng lỗ tai lại vô cùng mẫn cảm không bỏ sót một chữ nào.
“Tình trạng nhà anh em cũng biết đấy.”
“Mẹ anh, nếu anh không cố gắng hơn, bà ấy sẽ thất vọng biết bao nhiêu……”
Cha không hề yêu mẹ anh ta, mà yêu một ả đàn bà khác, cùng yeutruyen.net với ả sinh một đứa con trai, tuy trên danh nghĩa là em trai mình, nhưng anh lại không thể quên được khúc mắc kia, anh ta vẫn không quên được tối hôm đó mẹ khóc đến khàn giọng, nắm vai anh ta nói con không được thua bất kỳ ai khác.
Anh phải nỗ lực, phải nỗ lực hơn nữa, để khi những người đó nhìn anh, công nhận anh mới là đứa con xuất sắc nhất của nhà họ Tiêu, thằng em hoang kia dù có cha yêu thương thì sao, chỉ cần anh ta đủ ưu tú thì cuối cùng Tiêu gia vẫn là của anh, mẹ cũng không cần khổ sở nữa.
Lúc đó khi quyết định chuyện này sao anh có thể không đau lòng, tình cảm bao nhiêu năm đột nhiên nói bỏ là bỏ, nhìn vẻ mặt lúc đó của Lâm Kiều anh đã từng muốn hỏi cô có đi cùng với anh không, hay thậm chí cầu xin cô đi cùng với mình.
Lúc ở sân bay anh vừa đi vừa nuốt nước mắt, rất nhiều lần suýt nữa đã quay lại tìm cô, nhưng nhớ tới mẹ cuối cùng vẫn nhịn xuống.
“Anh vẫn luôn muốn liên lạc với em, nói cho em biết là, anh vẫn còn yêu em.”
“Anh nên trở về sớm hơn mới đúng, nhưng anh sợ, anh không dám, không phải em không quan trọng, mà anh đã sợ……”
“Đối với em, anh không còn quan trọng nữa.”
Anh giơ tay xoa xoa thái dương, khóe miệng hơi cong cong.
Lâm Kiều vẫn luôn tỉnh táo, cho nên ở trước mặt cô anh ta càng lúc càng hoảng.
Có lẽ do gió lớn thổi vào mắt, cô chỉ đành ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt hơi chua xót, hít nhẹ một hơi.
Khẽ mở miệng, có rất nhiều lời muốn nói nhưng đến bên miệng chỉ còn lại một chữ.
“Ừm.”
Nện bước chân nặng nề không biết ngừng bước tới phía trước.
Tiêu Duệ đuổi theo cô, lẳng lặng đi bên cạnh.
Không ai nói lời nào nữa, lại hơn hẳn thiên ngôn vạn ngữ, chuyện cũ chua xót cũng dần dần trở nên đạm bạc.
Trong lúc không hề hay biết, họ đã đi tới đường phố quen thuộc.
“Thật may, nó vẫn còn tốt hơn anh tưởng nhiều.”
Tiêu Duệ nhìn một vòng xung quanh, trước kia anh ta và Lâm Kiều thường xuyên gặp nhau ở chỗ này.
“Tạm biệt.”
Lâm Kiều quay đầu lại, thản nhiên nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia.
Tiêu Duệ không nói gì, nhìn cô nửa ngày mới mở miệng nói được một câu.
“…… Anh vẫn luôn rất yêu em.”
Lâm Kiều không nói gì, tránh ánh mắt của anh ta đi.
“Em yêu người khác rồi sao……” Anh nhìn cô.
“Đừng nói mấy câu nhàm chán đó.” Cô cắt ngang lời anh.
“Lâm Kiều, bao nhiêu năm nay lòng anh chưa bao giờ đổi yêu một ai khác, em có thể cho anh một cơ hội nữa không?”
Lần này sẽ không có trở ngại gì nữa, anh tuyệt đối sẽ……
Lâm Kiều xoay người đi không trả lời, từng lời tường lời anh ta nói truyền thẳng vào tai cô.
“Nếu có cơ hội, anh muốn cùng em đi ăn, sau đó đi dạo, ý anh là, chỉ có anh và em!”
Bước chân cô không hề ngừng lại, mãi cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Tiêu Duệ nhìn bóng người đã biến mất, bàn tay buông xuôi bên hông dần nắm chặt thành quyền.