NƠI ANH ĐỨNG NGƯỢC CHIỀU ÁNH SÁNG

Giang Trạm ngồi ở trên ghế sofa nhìn bóng dáng Lâm Kiều bận rộn trong phòng bếp.

Anh hơi hoảng hốt, cảnh tượng này tựa hồ đã từng được phác hoạ vô số lần ở trong giấc mơ của anh, thế nhưng anh có chút không phân biệt được đây là hiện thực hay là cảnh trong mơ.

Tình yêu không phải cho đi, mà là nhận được, nhận được tình yêu và hi vọng từ đối phương.

Giờ phút này, không thể nghi ngờ là anh rất kích động, nhưng cũng cảm thấy buồn bực.

Hết lần này đến lần khác đi đến tình trạng này, tiến không được lùi không xong.

“Giang Trạm?”

Anh mất tập trung, cho đến khi Lâm Kiều đứng ở trước bàn ăn gọi tên anh, lúc này anh mới hoàn hồn.

Đây là lần đầu tiên anh ăn cơm Lâm Kiều nấu, anh đã từng mong mỏi, chỉ có điều hiện tại ăn lại có chút hụt hẫng.

“Thế nào, thật sự rất rất lâu rồi em chưa nấu cơm, so ra thì không ngon bằng mẹ nấu.”

Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn anh, cô không hay nói chuyện khi ăn cơm, nhưng tình huống trước mắt này, lát nữa phải đi rồi, còn chưa nói được mấy câu, trong lòng cô có chút không thoải mái.

Giang Trạm không nói gì, Lâm Kiều thấy thế thì cũng không lắm miệng nữa, mãi cho đến khi người đối diện buông bát đũa trong tay xuống, Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn anh, đối diện với ánh mắt của anh.

Lâm Kiều chưa từng nghiêm túc nhìn kĩ ánh mắt của Giang Trạm, cô sợ mình sẽ không thể thẳng thắn được, tựa như giờ khắc này.

“Anh có ý gì?”

Lâm Kiều nhìn ánh mắt ảm đạm của anh, tay cầm đũa không khỏi nắm chặt lại.

“… Trước kia, anh vẫn luôn đắm chìm trong chuyện tình cảm trước mắt, bỏ qua cách em đối xử với tình cảm của anh.”

“Là lỗi của em, em vẫn luôn lừa gạt chính mình, em không muốn thừa nhận mình có tình cảm với anh.”

Lâm Kiều cúi đầu nhìn cơm trắng trong bát, siết chặt đôi đũa trong tay.

Một lúc lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Giang Trạm, nhìn anh.

“Em thật sự không muốn cãi nhau, em không muốn, chỉ có điều em luôn không nhịn được nói ra mấy lời kia, em không muốn làm tổn thương anh, nhưng mà…”

Miệng của cô chính là loại như vậy, cay nghiệt lạnh lùng.

Giống như con người của cô vậy.

Giang Trạm không nói, chỉ yên lặng lắng nghe.

“Có lẽ khi chúng ta đồng ý thỏa thuận đó với nhau, cảm giác của em đối với anh đã khác...”

Cũng có lẽ là sớm hơn, chỉ có điều cô vẫn luôn lấp liếm phần tình cảm này ở bên ngoài nhận thức của mình.



Nói cho cùng là vì cô sợ, bởi vì đoạn tình cảm với Tiêu Duệ khiến cô bị tổn thương rất lâu cho nên cô vẫn luôn ở trạng thái bị động trong chuyện tình cảm, cho dù có một vết nứt nho nhỏ xuất hiện thì cô vẫn muốn ra sức trốn tránh, vì thế mới nhiều lần nói ra lời chia tay như vậy.

Trên thực tế, vịt chết đến nơi còn mạnh miệng chính là cô.

Giang Trạm vẫn giữ im lặng, tim Lâm Kiều không khỏi đập nhanh hơn, hai tay gắt gao nắm chặt, cô nhìn anh muốn từ trên vẻ mặt anh nắm bắt được chút cảm xúc.

“Trước đây vẫn luôn là anh nhường nhịn em, lúc này đây, em muốn vì anh làm chút gì đó.”

“Cho dù… sau này chúng ta có thể ở bên nhau hay không cũng không sao.”

Nếu sau này Giang Trạm yêu người khác thì có lẽ cô sẽ buông tay, nhưng cô biết sau này cô thật sự sẽ rất khó để lại chấp nhận thêm tình cảm của ai đó.

Bầu không khí có chút áp lực, Giang Trạm hít sâu một hơi, nhìn cô né tránh ánh mắt của mình, lạnh giọng nói.

“Ăn cơm đi, ăn xong anh sẽ đưa em về.”

Lâm Kiều nhìn ánh mắt của anh nhưng lại không thể hiểu ý tứ trong đó, trong lòng cô có chút bất an thức ăn trong miệng cũng chẳng có mùi vị gì.

Tuy cô nói như vậy nhưng trong lòng lại có chút phiền muộn mất mát.

Hai người lần lượt không nói gì, ăn xong cơm thu dọn chén đũa xong, Lâm Kiều đứng ở sau lưng Giang Trạm nhìn anh hút thuốc, nhìn một lúc lâu cô mới đi đến một bên cầm lấy áo khoác rồi mặc vào.

Giang Trạm nhìn động tác mặc quần áo của cô, hơi cúi đầu nói bằng giọng trầm thấp.

“Em muốn ở lại không?”

Lâm Kiều kinh ngạc, cô nhìn Giang Trạm nhịp tim đập bất thường, miệng đắng lưỡi khô liếm môi.

“Anh có muốn em ở lại không?”

Giang Trạm hít sâu một hơi, dập tắt mẩu thuốc lá trong tay cầm lấy chìa khóa xe rồi đứng dậy.

Lâm Kiều nhìn bóng dáng anh lướt ngang qua người mình rồi mím môi, đi theo anh ra ngoài.

Đáng lẽ vừa rồi cô phải nói là cô muốn ở lại, chỉ có điều như vậy thì không khỏi có chút không biết xấu hổ…

Trên xe Lâm Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ xe nghĩ lại xem hôm nay cô có nói điều gì khiến cho anh mất hứng hay không.

Anh hình như không hề vui mừng làm cho cô có chút mất mát.

Trong lúc vô thức hai người đã tới đích đến, xe dừng lại.

Giang Trạm thấy người bên cạnh không có động tĩnh gì, tựa đầu vào trên cửa sổ xe cho rằng cô ngủ rồi.

Anh cúi người tiến lên muốn tháo dây an toàn cho cô, nhưng Lâm Kiều lại đột nhiên quay đầu sang, hai người cách nhau gần trong gang tấc.

Sự thất thố xẹt qua trong mắt Giang Trạm, ngay lúc anh muốn lùi người lại thì đột nhiên Lâm Kiều duỗi tay ôm lấy anh.



Cơ thể cô mềm mại lại có mùi thơm nhàn nhạt trên người, anh nhịn không được muốn duỗi tay ôm cô vào trong lồng ngực.

Hình như đã lâu rồi anh chưa ôm cô.

Giang Trạm không nhịn được nghĩ.

Nhưng giờ phút này, anh buông thõng hai tay ở hai bên sườn kiềm chế xúc động muốn ôm cô của mình.

Mặt của Lâm Kiều dán vào mạch máu ở cổ anh, bởi vì gần sát nên cô dường như có thể cảm nhận được trái tim đang đập thình thịch dữ dội của anh, nhưng dường như lại là của chính cô.

Giang Trạm không đẩy cô ra, cô lại không dám luyến tiếc.

“Đi nha.”

Lâm Kiều buông anh ra, cười cười nhìn thẳng vào mắt anh rồi xoay người xuống xe.

Giang Trạm nhìn theo bóng lưng cô, khi đang chuẩn bị rời đi thì thấy cô đi rồi lại quay lại.

Cô ghé sát mặt vào cửa sổ xe, Giang Trạm sửng sốt một lát rồi ấn hạ cửa sổ xe xuống nhìn cô.

“Sao vậy?”

“Mai có tiện để đi tìm anh không, anh muốn ăn gì không?”

Cô hơi cúi người nhìn thẳng vào mặt anh.

“Tùy em.”

Anh vốn muốn nói không cần, nhưng lời đến bên miệng lại vẫn nuốt xuống.

Lâm Kiều như vậy anh không nỡ từ chối.

Lâm Kiều thấy anh không nói chuyện, đột nhiên tiến lên dùng môi hôn nhẹ lên trán anh.

Anh còn chưa kịp cảm nhận cảm giác mềm mại ấy thì cô đã lùi lại, Giang Trạm kinh ngạc nhìn cô, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.

“Ngủ ngon.”

Lâm Kiều vẫy tay với anh, xoay người rời đi.

Tay cầm túi xách có chút căng thẳng, cô cảm thấy tim mình như sắp nổ tung rồi.

Không thể tưởng tượng nổi.

Cảm giác này, vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn.

Cô bắt đầu vô cùng mong chờ đến ngày mai...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi