NƠI ANH ĐỨNG NGƯỢC CHIỀU ÁNH SÁNG

Lâm Kiều thật sự không ngờ đến việc Trương Giai Giai sẽ đính hôn.

Điều này so với chuyện mấy ngày trước Giang Trạm đột nhiên dẫn cô về nhà ra mắt bố mẹ còn hết hồn hơn.

Khi nhận được thiệp mời của Trương Giai Giai, phải mất nửa tiếng sau cô mới gọi điện cho Trần Thừa để xác nhận rằng đây không phải là đang đùa mình.

“Là thật đó, cậu còn nhớ cái vị bán thịt lợn cạnh nhà cô ấy không?”

Người bán thịt lợn à…

Lâm Kiều không nghĩ ra.

“Cậu với anh ta ở cùng nhau à?”

“Không, tớ ở một mình.”

“OK, tới lúc đón cậu không để ý chứ, tớ là nói anh ta.”

“Cảm ơn.”

Lâm Kiều cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm.

Cô nghĩ xem nên tặng gì…

Đang lúc do dự thì cuộc gọi video trên điện thoại di động sáng lên.

Đưa tay chỉnh chỉnh lại tóc một chút, Lâm Kiều ấn trả lời.

Trong video là người đã một tuần rồi không được gặp.

“Chuẩn bị ngủ rồi à?”

Giang Trạm nhìn qua màn hình video call thấy cô đang mặc đồ ngủ dựa vào giường.

Khoảng thời gian này anh vẫn luôn đi công tác bên ngoài, chỉ có buổi tối sau khi kết thúc công việc mới có thể gọi điện cho cô.

“Không có, anh thì sao, đã ăn cơm chưa?”

Người này lúc ở bên cạnh thì cô lại chẳng hề nhận ra, nhưng khi thật sự xa cách một khoảng thời gian, mới chỉ sau một tuần thôi mà đã thật sự có chút nhớ anh.

“Rồi, nhưng vẫn muốn ăn món em làm.”

Lâm Kiều cười cười nhìn anh.

“Giai Giai sắp đính hôn với hàng xóm của cô ấy đấy, đã gửi thiệp mời đến đây rồi.”

“Thật không, vậy thay anh chúc mừng cô ấy.”

“Em đang nghĩ nên tặng cô ấy cái gì.”

Ngồi lâu có chút oải, Lâm Kiều nằm xuống ngắm anh.

“Ngày mai để Giang Tiêu Tiêu đi xem cùng em một chút.”

“Ừm.”

“Đến lúc đó, Trần Thừa sẽ qua đón em, bọn em sẽ cùng nhau đi.”

Giang Trạm nhìn khuôn mặt có có phần rũ xuống của cô ở bên kia màn hình, bất lực mỉm cười.

“Sao thế, anh nhỏ nhen vậy à?”

“Không phải, em chỉ muốn kể anh nghe một chút thôi.”

Người ấy mỉm cười, đôi mắt cong thành vầng trăng, nốt ruồi ở khóe mắt được ánh sáng chiếu vào như những viên kim cương lấp lánh.

“Anh hiểu rồi, Kiều Kiều ngoan quá.”

Lâm Kiều liếc xéo anh một cái rồi chợt thấy khuôn mặt anh mang chút mệt mỏi, dưới mắt còn có quầng thâm, dường như chưa hề được ngủ ngon.

“Đừng nói nữa, nhanh đi ngủ đi, anh cần phải nghỉ ngơi sớm.”

“Được, chờ anh trở về, ngủ ngon nhé.”

Người đàn ông này trước khi cúp máy còn chu mỏ vào màn hình hôn chụt một cái.

Lâm Kiều nhìn điện thoại mà bất đắc dĩ bật cười.

Ấu trĩ.

Ngày hôm sau Giang Tiêu Tiêu thật sự đến để đi mua sắm cùng cô cả ngày, cuối cùng tiền cũng bị người ta giành trả nốt.



Không phải cô không muốn trả mà là chưa kịp phản ứng thì em gái này đã nhanh tay nhanh chân trực tiếp bê đồ đến quầy lễ tân quẹt thẻ cái rụp, không cho cô một chút cơ hội nào.

“Chị dâu đừng lo lắng, đây không phải tiền của em đâu mà là của anh họ em đó, chúng ta đều là một gia đình nên chị đừng khách sáo nha.”

Sau đó, cả hai đều không xách nổi, Giang Tiêu Tiêu quyết định gọi cho Tiêu Bân.

“Đến đây nè chị dâu!”

Lâm Kiều tuyệt đối không ngờ theo sau còn có Trương Vỹ, người bạn trai cặn bã mà Trương Giai Giai nhớ mãi không quên.

“Khụ khụ, Lâm Kiều, đã lâu không gặp.”

Không muốn nói chuyện với anh ta, Lâm Kiều chỉ nhàn nhạt gật đầu.

Trương Vĩ có chút xấu hổ, chỉ có thể mở cửa cho bọn họ, sau đó lên ghế lái khởi động xe.

“Mua nhiều thứ như vậy, cậu muốn xây nhà thành lâu đài Barbie à!”

“Nhà của tớ vốn vậy rồi!”

… Không thể tranh luận với phụ nữ, không thể tranh luận với phụ nữ.

Tiêu Bân đã phải nhẩm nó không biết bao nhiêu lần trong lòng rồi mới đành cun cút theo cô ấy lên xe.

“Bạn của chị Lâm sắp đính hôn. Tớ đến để đi chọn quà mừng cùng chị ấy nên là cả đống đó không phải là đồ của tớ đâu nhá, tớ còn mua cho anh họ tớ nữa và cho cả mấy bà cô bà dì của tớ!”

“Đính hôn? Ai cơ?”

Tiêu Bân hóng hớt quay đầu nhìn Lâm Kiều.

“Khuê mật của tôi.”

“Ồ ~ người đó à…”

“Giai Giai đã đính hôn…”

Trương Vỹ và Tiêu Bân đồng thời lên tiếng.

Tiêu Bân nhổm người lên cốc vào đầu anh ta một cái.

“Hóng hớt ít thôi!”

“Tớ chỉ là cảm khái…”

“Cảm khái cái bi–p! Người ta đã đính hôn thì cậu mới bắt đầu nhớ về thanh xuân đã mất?! Đồ khốn nạn! Nếu bây giờ dám đối xử không tốt với Trương Mạn Mạn, tớ sẽ tháo đầu chó của cậu xuống ném đi!! Mau lái xe!”

“Gì?!! Cậu đang nói ai cơ? Trương Mạn Mạn?!”

“Thôi đi!”

Những tiếng ồn ào giữa Tiêu Bân và Giang Tiêu Tiêu dường như càng lúc càng xa.

Lâm Kiều nhìn những chiếc lá mùa thu úa vàng từ từ rơi xuống.

Xuân đi thu đến, nhanh quá.

Đã nhiều năm như vậy…

Khi đó họ vẫn còn là những cô cậu học sinh mặc đồng phục đi học.

Mười bảy tuổi, ở tuổi này cả thế giới dường như là của bạn, chẳng cần do dự, chẳng cần cân đo đong đếm, bất khả chiến bại, không gì không thể.

Có vẻ như họ chỉ ở trong ánh hoàng hôn đứng một chút, đã đi tới hiện tại.

[Các bạn sinh viên, chúng ta sẽ tách nhau mà hành động, nguyện gặp nhau ở đỉnh cao.] 

[Gươm chưa đeo đàng hoàng, trong chớp mắt đã đi khắp bốn phương. Mong sau bao ngàn sóng gió, lúc trở về vẫn tung hoành ngang dọc.]

Năm cô tốt nghiệp không biết là ai nói như thế, đến bây giờ còn nhớ rõ.



Buổi chiều, Trần Thừa đúng giờ đến đón cô, hắn mặc một bộ vest xám khói, trông nghiêm túc hơn bình thường rất nhiều.

“Thế nào, không tệ chứ.”

“Rất đẹp.”

Lâm Kiều lên xe rồi khen một câu.

Trần Thừa nhìn khuôn mặt mềm mại của cô qua gương chiếu hậu, thấy cô đang nghiêng đầu dõi mắt ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời dịu dàng hắt lên khiến gương mặt của cô càng thêm tỏa sáng.



“……Cậu cũng vậy.”

Hắn nuốt xuống một tia nghẹn ngào, chỉ đành quay mặt đi chỗ khác.

Bữa tiệc đính hôn tới rất nhiều người, chưa kể mấy bà cô bà dì hai bên còn có bạn bè riêng, thậm chí còn có một số bạn học cấp ba cũng được mời đến.

Đây là lần đầu tiên Lâm Kiều gặp hàng xóm của Trương Giai Giai, chỉ nghe nói bọn họ bàn nhau mở một cửa hàng bán thịt, còn thường xuyên tặng sườn heo cho Trương Giai Giai.

Dáng người cao gầy, nhã nhặn lịch sự.

Có một số người trong bữa tiệc, thậm chí Lâm Kiều đã quên tên của họ là gì, Trương Giai Giai vẫn còn liên lạc với họ.

“Lâm Kiều, Trần Thừa! Ngồi ở chỗ này!”

Những người đó gọi tên cô, Lâm Kiều có chút ngượng ngùng, Trần Thừa bước ngang qua cô, cô chỉ có thể mỉm cười bước tới.

“Thật sự là Lâm Kiều, cũng đã nhiều năm không gặp rồi.”

“Ừ, mọi người đều không có cách liên lạc, hôm nay lưu lại số đi.”

“Đúng đó, lần trước chúng ta cùng nhau ăn cơm cũng không có lưu lại cách liên lạc!”

Một số người đàn ông đã nhường chỗ cho Lâm Kiều, ý bảo cô ngồi xuống.

Trần Thừa nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng chen vào.

“Kiều Kiều đi đến đối diện đi, ngồi cùng các cậu làm cái gì, cậu ấy cũng không uống rượu.”

Bạn học nữ ở phía đối diện đem cái ghế chỗ trống bên cạnh cho cô.

“Lại đây ngồi nè Lâm Kiều.”

Lâm Kiều đi tới, có phần thận trọng, ánh mắt có chút băn khoăn không biết nên đặt ở đâu.

Mặc dù là bạn cùng lớp, nhưng cô không hề quen thuộc với những người này, thậm chí có người còn không biết…

“Được rồi, Trần Thừa, nói đi, nhiều năm như vậy vẫn không bắt được nữ thần?”

“Đừng nói nhảm ở đây.”

Trần Thừa cau mày đấm người bên cạnh.

“Thôi đi, đều đã từng này tuổi rồi mà còn không biết xấu hổ à haha.”

“Đúng vậy, tớ nói cho cậu biết Lâm Kiều, tên này hồi đó luôn nhìn cậu từ phía sau, tớ đã nhìn thấy hết.”

“Đừng nói chuyện người ta, cậu còn không phải thích lớp trưởng mà không dám nói!”

“… Cậu, cậu thối lắm!”

Nhắc đến quá khứ, mọi người bắt đầu nhiệt tình hẳn lên.

“Các cậu nhiều bí mật thật đấy.”

“Chúng tớ làm gì có bí mật gì, các cậu không phải không có sao, nghĩ xem, gọi là cái gì ấy nhỉ, Tiêu Duệ?”

“Làm gì thế, đó đã là chuyện rất lâu rồi được không?”

“Được rồi được rồi.”

Bạn học nữ ở một bên liếc mắt nhìn Lâm Kiều cắt ngang lời họ nói.

Mọi người không hẹn mà đồng loạt hướng ánh mắt về phía Lâm Kiều.

Trần Thừa cũng nhìn qua.

Khuôn mặt người phụ nữ vẫn phẳng lặng bình tĩnh, coi như những chuyện này không liên quan gì đến cô, cô chỉ yên lặng ngồi đó, thỉnh thoảng cúi đầu nhấp hai ngụm nước trái cây.

“Ai ya, tại sao lại uống nước trái cây thế Lâm Kiều, hôm nay nếu không uống hai ly thì chúng ta không biết bao giờ mới có thể gặp mặt…”

“Tớ không thể uống.”

“Không sao, nồng độ này rất thấp.”

“Đi nào, Lâm Kiều, ở chỗ Giai Giai cậu sợ gì, chúng tớ còn có thể bắt cóc cậu sao haha, còn về Trần Thừa thì nói sau.”

Lâm Kiều đẩy không được, một số người ở xung quanh cô nâng ly, những người đàn ông ở đối diện cũng hét lên.

Lâm Kiều cau mày, miễn cưỡng nhận lấy.

Quả thật, đây là địa bàn của Trương Giai Giai, không phải sợ bất cứ điều gì…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi