NƠI ẤY CÓ ANH


- Được rồi. Trong buổi đấu thầu này, công ty chúng ta nhất định phải giành được công trình này. Đây là công trình được đầu tư và có sự quan tâm lớn. Nếu như chúng ta có thể giành được nó về ình, chắc chắn sẽ có nhiều người tìm đến công ty của chúng ta hơn – Quang Khải nghiêm nghị nói lớn trong buổi họp.

Tất cả mọi thành viên đều gật đầu tán đồng, họ đã bỏ công sức rất nhiều để hoàn thành dự án lần này, với quyết tâm giành được bản hợp đồng của công trình xây dựng bênh viện lớn lần này. Hiện nay có rất nhiều công ty xây dựng đều nhắm đến công trình xây dựng này. Đây là cơ hội lớn, dù là công ty nhỏ, nhưng chỉ cần vé mời tham gia đấu thầu lần này cũng đã có thể ngẩng cao đầu. Huống hồ việc giành được nó, chắc chắn danh tiếng công ty sẽ vang xa. Công ty của họ là công ty lớn, không cần phải tạo thêm tiếng tăm, nhưng lợi nhuận từ công trình lần này hoàn toàn không nhỏ, vì lợi ích của bản thân, họ quyết giành cho bằng được.

- Tất cả mọi người đã nghe rõ chưa – Quang Khải quét mắt tất cả lớn tiếng hô. – Rõ – Tất cả đồng loạt hô lớn.

- Được rồi, tan họp – Quang Khải gật đầu hài lòng hô lớn lần nữa,.

Tất cả mọi người đều lục đục đứng lên trở về phòng tiếp tục công việc của mình. Đợi mọi người ra ngoài hết, Quang Khải mới nhìn Ngân Hằng hỏi:

- Trưa nay ăn cơm trưa cùng với anh được không?

Ngân Hằng nghe hỏi thì dừng tay thu xếp tài liệu mà quay đầu nhìn Quang Khải đáp:

- Không được. Em đã bảo Ngọc Liên mua dùm cơm hộp rồi. Hôm nay em muốn xem xét kỹ lại bản vẽ lần nữa xem có vấn đề gì hay không. Ngày mai đã đến buổi đấu thầu rồi, em muốn chuẩn bị thật kỹ, không muốn có chút sơ xuất nào.

Chưa từng có người nào từ chồi bất cứ lời mời nào của Quang Khải, nhưng từ khi anh gặp Ngân Hằng, không biết đã bao nhiêu lần cô từ anh ta, nhưng chẳng có lần nào, Quang Khải có thể giận cô được hết. Quang Khải chỉ lo lắng cô cứ mải miết với công việc mà làm ảnh hưởng đến sức khỏe, nhưng nói thế nào, Ngân Hằng vẫn cứ cố chấp không chịu nghe, đôi khi Quang Khải cũng phải chịu thua, đành để mặc cô như thế.

- Vậy bảo Ngọc Liên mua giúp anh một phần luôn, anh cũng sẽ ở trong phòng làm việc vậy – Quang Khải bèn đề nghị. Ngân Hằng nghe Quang Khải nói thì dừng tay thở dài:
- Đợi em hết công việc, chúng ta cùng đi.

Quang Khải khẽ cười hài lòng gật đầu rồi mới đứng dậy bước ra ngoài. Anh ta bị đau dạ dày nên cần những thức ăn dễ tiêu hóa, cơm hộp thường khô khốc, lại chẳng ngon miệng, cái dạ dày của anh ta thường xuyên biểu tình chống đối, cho nên Ngân hằng không nỡ để Quang Khải bị đau. Biết điều này, Quang Khải mới cố tình yêu cầu như thế, quả nhiên Ngân Hằng bị anh ta cho vào bẫy, đành ngoan ngoãn theo anh ta đi ăn cơm.

Ngân Hằng nhìn vẻ đắc ý của Quang Khải đi ra ngoài khẽ cười, cô biết Quang Khải muốn tốt cho cô nên mới như thế. Cô về phòng căn dặn Ngọc Liên không cần mua cơm giúp cô rồi mãi miết làm việc, cho đến khi Quang Khải đến gõ cửa thúc giục, cô mới nhìn đồng hồ và phát hiện là đã quá 12 giờ rồi.

Trong nhà hàng , Ngân Hằng chọn ra những món dễ ăn cho Quang Khải, rồi nhẹ nhàng gấp bỏ vào chén giúp anh ta. Quang Khải cười cười hạnh phúc nhìn cô, hưởng thụ sự chăm sóc của ngân Hằng. Đối với đàn ông mà nói, họ chỉ cần một người phụ nữ dịu dàng biết quan tâm lo lắng chăm sóc ình mà thôi.

Tuy Quang Khải biết thái độ của ngân Hằng với anh ta chỉ là hàm ơn mà thôi, nhưng anh ta không quan tâm điều đó. Đôi khi trong tình cảm vợ chồng, không cần phải có tình yêu, chỉ cần có sự nhường nhịn, hòa hợp, và sự thoải mái là được. Cho nên Quang Khải quyết định buông đũa nói khẽ.


- Hay là chúng ta kết hôn đi.

Ngân Hằng đang gấp đồ ăn bỏ vào bát Quang Khải nghe vậy bỗng khựng lại, cô đưa đôi mắt có chút bối rối nhìn anh ta. Cắn nhẹ môi một chút rồi chậm rãi buông đũa trả lời:

- Em nghĩ là nên chờ thêm một khoảng thời gian nữa. Hiện nay Gia Bảo vẫn còn cần em, hơn nữa mẹ anh…. Ngân Hằng bỏ lỡ câu nói của mình, rồi cúi gầm mặt xuống. Cô không được tiếp xúc nhiều với mẹ của Quang Khải, nhưng gia đình Quang Khải là một gia đình có truyền thống bảo thủ, đối với việc cô từng là ca sĩ quán bar thì khó bằng lòng, dù rằng thời gian cô hát ở đó chưa đầy một tháng. Lại còn nổi giận vì việc cô đến với Quang Khải qua việc ra giá chẳng khác nào gái điếm làm tiền.

Những điều này dù Quang Khải không để tâm, nhưng đối với gia đình Quang Khải, cô không thể bước chân đến gần được. Và mặc dù vị trí hiện nay của cô trong công ty có thể nói là khá vững chắc, được sự kính trọng của mọi người trong công ty, nhưng trong mắt của người nhà Quang Khải, cô được lên vị trí nàyđều là do Quang Khải mà thôi. Cho nên từ trước đến nay vẫn là không ưa cô.

Quang Khải nghe Ngân Hằng nói thì trầm mặt xuống, chớp mắt một cái rồi khàn giọng đáp:

- Thôi được. Có lẽ là cần chút thời gian, anh nhất định sẽ bàn vấn đề này lại với người nhà của anh.
- Cám ơn anh – Ngân Hằng khẽ thở phào nhẹ nhỏm cười nhẹ nói.

Mặc dù Ngân Hằng biết Quang Khải nhìn hình ảnh của cô gái khác thông qua cô. Cũng chính vì cô và cô gái đó có nét giống nhau, cho nên anh ta mới để ý và thu nhận cô khi cô đang bơ vơ giữa dòng đời như thế. Nhưng trong 6 năm qua, Quang Khải luôn đối tốt với cô, ơn sâu nghĩa nặng của anh ta, Ngân Hằng có lẽ khó lòng trả hết.

Nếu như Quang Khải muốn cô trở thành vợ của anh ta, cô cũng không có gì để từ chối được, chỉ là trong lòng cô vẫn mang nặng một bóng hình. Dù hận, dù đau, dù oán trách đến thế nào đi nữa, vẫn là khắc ở trong tim, không sao xóa được.

Ngày hôm sau, Ngân Hằng và một vài người cùng đi đến buổi đấu thầu kia. Quả nhiên như dự kiến của bọn họ, có rất nhiều công ty lớn cũng lao vào tranh giành công trình này. Người trong sảnh đường đông nghẹt, còn có đầy rẫy báo chí phóng viên đến buổi đấu thầu ghi lại hình ảnh này. Bởi vì công trình xây bệnh viện lần này rất lớn, được đầu tư kỹ càng, dùng toàn bộ trang thiết bị hiện đại.
Buổi đầu thầu diễn ra khá căng thẳng và kịch liệt, các bên phải trình bày bản thiết kế và những vật liệu mình sẽ sử dụng ….Và cuối cùng, Ngân Hằng tự tin ngẩng cao đầu trình bày thiết kế của mình trước mọi người, trước ánh mắt thán phục của mọi người. Và công ty cô đã xuất sắc giành được toàn bộ công trình đó.

Tiếng reo mừng từ nhân viên công ty vang dội, tiếng chúc mừng của một vài công ty với Ngân Hằng. Nhưng cô lại chú tâm đến một người duy nhất đang tiến về phía cô. Đã lâu rồi họ không gặp nhau, cũng là khoảng thời gian 6 năm trời dài đằng đẵng. Thời gian dài thật dài, có quá nhiều thứ thay đổi.

Tiếng reo mừng từ nhân viên công ty vang dội, tiếng chúc mừng của một vài công ty với Ngân Hằng. Nhưng cô lại chú tâm đến một người duy nhất đang tiến về phía cô. Đã lâu rồi họ không gặp nhau, cũng là khoảng thời gian 6 năm trời dài đằng đẵng. Thời gian dài thật dài, có quá nhiều thứ thay đổi.

- Chúc mừng chị.

Ngân Hằng nhìn bàn tay trắng nõn chìa ra trước mặt mình, nhìn gương mặt quen thuộc đã có chút thay đổi của Ngân Quỳnh, trong lòng bỗng xúc động biết bao nhiêu. Đã 6 năm trời dài đằng đẳng.

- Cám ơn em – Ngân Hằng khẽ đáp.


- Lâu nay chị và Gia Bảo vẫn khỏe chứ?

- Vẫn khỏe.

- Vậy thì tốt. Lần nữa chúc mừng chị giành được thắng lợi. Em phải về báo cáo với công ty rồi, khi nào rảnh, chị em mình gặp nhau uống nước tâm sự tiếp nha – Ngân Quỳnh mĩm cười nói thêm vài lời rồi tạm biệt.

Ngân Hằng nhìn theo dáng Ngân Quỳnh rời đi, bỗng cảm giác hụt hẫng vô cùng. Giống như vừa đánh mất một cái gì đó thân thuộc. Từng lời nói của Ngân Hằng thật là khách sáo, giống như quan hệ giữa hai người chị là một mối quan hệ bình thường, chứ không phải mối quan hệ ruột rà máu mủ. Nhìn cách Ngân Quỳnh lạnh nhạt quay lưng bỏ đi, Ngân Hằng bỗng hồ nghi, có phải tình cảm chị em đã đứt đoạn rồi hay không?

Ngẫm nghĩ lại những ngày tháng trước khi cô rời khỏi nhà, Ngân Quỳnh đã trở nên xa cách. Cho dù khi cô và Gia Bảo ra đi, Ngân Quỳnh không hay biết, nhưng vì sao khi trở về không có lấy một lần hỏi thăm đến. Cô đã từng hỏi các bạn mình, Ngân Quỳnh có từng hỏi thăm tin tức của cô hay không? Nhưng tất cả đều lắc đầu trả lời rằng không có. Vì sao? Vì sao lại như thế.

Tình chị em của Ngân Quỳnh với cô chỉ là vì ba cô thôi sao, cho nên khi ba cô vừa mất, Ngân Quỳnh cũng trở nên xa cách với cô, bởi sợi dây duy nhất cũng đã đứt. Nhiều lúc Ngân Hằng đặt nhiều dấu chấm hỏi về Ngân Quỳnh, cô không nghĩ Ngân Quỳnh thay đổi, luôn cho rằng Ngân Quỳnh bị bà Kim Lương ngăn cấm nên mới không thể đi tìm họ, nhưng thái độ lạnh nhạt vừa rồi cho thấy rằng không phải.

- Chị – Ngọc Liên bỗng lay nhẹ cô một cái gọi.

Ngân Hằng thở dài rồi quay đầu nhìn Ngọc Liên dò hỏi. Ngọc Liên vừa giơ cao điện thoại lên hồ hỏi thông báo.

- Tổng giám đốc vì việc chúng ta đã giành được công trình nên đã đặt nhà hàng bảo chúng ta đến đó.

Ngân Hằng bèn quay đầu nói với tất cả mọi người đi cùng.

- Mọi người vất vả nhiều rồi, bây giờ chúng ta cùng đến nhà hàng thôi.

Mọi người vui vẻ tán thành rồi lục tục đi ra ngoài đến nhà hàng. Ngọc Liên bèn tòm mò nhìn Ngân Hằng hỏi.

- Chị! Chị quen với giám đốc bên công ty xây dựng Bảo Nam sao?


- Ừ ….

- Cô ta tài giỏi thật đó, còn trẻ mà đã lên được vị trí giám đốc rồi. Em có nghe nói phong phanh là hình như cô ta đi du học về là nhận vị trí giám đốc ngay. Mà chị ấy chỉ hơn em có một tuổi thôi. Đúng là con quan lại được làm quan, con sãi ở chùa phải quét lá đa. Con sãi như chúng ta phải bò từ từ lên mà thôi – Ngọc Liên nói một hơi rồi than dài.

Ngân Hằng phì cười lắc đầu.

- Mà chị với cô ấy quen nhau thế nào vậy?

- Cô ấy là em gái của chị.

- Em gái? Em họ à?

- Em ruột – Ngân Hằng đáp xong rồi đi thẳng ra ngoài bỏ lại Ngọc Liên với gương mặt kinh ngạc vô cùng, cái miệng há ra mãi mới khép lại được.

- Đi thôi – Ngân Hằng quay đầu thúc giục, Ngọc Liên mới hoàng hồn chạy theo cô, bắt đầu nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên lẫn tò mò, không hiểu vì sao Ngân hằng là chị em ruột với giám đốc công ty Bảo Nam mà lại đến đây làm như thế.

Ngân Hằng hiểu sự tò mò của Ngọc Liên, chính bản thân cô còn thấy buồn cười nữa là Ngọc Liên.

Vốn dĩ cô học ngành xây dựng, chính là vì muốn giúp đỡ cho công ty của ba cô. Không ngờ cuối cùng hiện tại cô lại là người tranh giành hợp đồng với công ty của ba mình. Sự đời quả thật là quá nực cười.

Nhưng năm đó, khi ra đi, trên người cô không có bất cứ giấy tờ gì cả, đều là nhờ Quang Khải vận dụng mối quan hệ giúp cô làm lại tất cả. Còn giúp cô thương lượng với trường đại học kiến trúc nơi cô đã dự thi bằng cách tài trợ một số tiền học bổng khá lớn, để cô có thể nhận giấy báo nhập học rồi vào học rồi bổ sung giấy tờ sau.

Khi Ngân Hằng cùng mọi người đang ăn uống vui vẻ, bỗng Ngân Hằng nhận được một cuộc gọi điện thoại , không rõ là ai, cô nói nhỏ trong điện thoại.

- A lô!

- Ngân hằng! Là dì đây. Chúng ta nói chuyện được hay không?

Là điện thoại của bà Kim Lương, bà ta muốn gặp cô chắc chắn là để thương lượng . Gương mặt của Ngân Hằng bỗng chốc đanh lại, tay cô siết chặt điện thoại hơn nữa. Tim cảm giác uất ghẹn muốn bùng nổ, cô khẽ nhắm mắt hít sâu, cố để bản thân không nổi giận.

- Bà muốn nói gì? Tôi nghĩ tôi không rảnh để nói chuyện với bà, hơn nữa giữa chúng ta cũng không có gì để nói hết – Cô lạnh lùng đáp.

- Ngân Hằng, dì biết, con vẫn còn rất giận dì, nhưng mà chuyện cũng đã qua lâu rồi. Mong con hãy bỏ qua cho dì. Huống hồ đây là công ty ba của con.


Ngân Hằng khẽ run lên, không ngờ bà ta có thể mặt dày nói đến chuyện này. Nhưng cô lại không thể không nghe. Ngân Hằng đứng dậy ra ngoài nói tiếp.

- Nói đi – Cô lạnh lùng ra lệnh.

- Dì nghe Ngân Quỳnh nói là công ty con làm việc đã trúng thầu công trình xây dựng bệnh viện lần này – Giọng bà Kim Lương nhỏ nhẹ nói.

- Vậy thì sao?

- Nghe nói con là người trực tiếp chỉ huy của công trình lần này có phải không?

- Phải – Ngân Hằng có chút không nhẫn nại gắt lên trước cái kiểu rào trước đón sau của bà ta – Bà có chuyện gì nói lẹ đi, nếu không tôi cúp máy.

- Con có thể san sẻ cho công ty nhà mình hay không? – Bà Kim Lương vội vã nói trước khi Ngân Hằng cúp máy.
- Ý bà là sao? – Dù hiểu bà Kim Lương muốn nói gì, nhưng Ngân Hằng vẫn giả vờ không hiểu.

- Những công trình như thế này thường cần rất nhiều công nhân lẫn vật liệu. Liệu con có thể chừa cho công ty mình một phần nào đó hay không?

- Rất tiếc. Tôi không phải là chủ công ty này nên không thể tùy ý quyết định được. Mà dù tôi có quyền hạn thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không giúp bà, bà đừng dùng từ công ty nhà ta nữa. Đã từ lâu nó và tôi không còn dính líu gì nữa rồi.

Cô nói xong lạnh lùng tắt máy, sau đó ngã lưng dựa vào bức tường thở dài. Cuối cùng quay trở vào quán.

- Ai vậy? – Quang Khải nhìn cô hỏi.

- Một kẻ đáng ghét thôi. Không có gì đâu.

Quang Khải thấy vậy cũng không hỏi nhiều, anh ta gấp thức ăn cho Ngân Hằng, cô mĩm cười nói:

- Cám ơn.

Ngay lúc đó, cánh cửa bỗng mở ra , một người bước vào, vừa nhìn thấy người đó, đôi đũa của Ngân Hằng rơi xuống.

Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 57


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi