NƠI CUỐI CON ĐƯỜNG ANH VÀ EM

Thành phố S.

Từ sân bay Lục Trình Dương đi thẳng đến phòng làm việc của nhà giam để làm thủ tục gặp mặt, sau khi làm xong thủ tục thì anh được quản ngục dẫn đến bệnh viện trong nhà giam.

Cha Lục đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh, trên đùi bó thạch cao, có thể nhìn thấy được trên làn da là các vết bầm tím, mái tóc hoa râm gương mặt tiều tụy, nhìn ông già hơn khoảng mười tuổi so với tuổi thật. Lục Trình Dương đứng ở cửa nắm chặt quả đấm, cổ họng như bị cái gì đó chặn lại thở không được, bước chân nặng nề đi tới, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Bố …”

Cơ hồ là vừa nghe thấy tiếng gọi thì hai mắt của cha Lục liền mở ra, đôi mắt vốn âm u chợt trở nên bừng sáng, khóe miệng tươi cười muốn ngồi dậy; Lục Trình dương vội vàng đi tới đè bả vai ông lại: “Bố, bố còn đang bị thương, đừng cử động.”

Cha Lục thở dài: “Đã nằm mấy tiếng rồi, đỡ bố ngồi dậy một chút.”

Lục Trình Dương nhét hai cái gối phía sau lưng ông rồi mới đỡ ông ngồi lên sau đó anh ngồi xuống ở một bên, quan sát cái đùi bị bó thạch cao cùng mấy vết thương trên người ông.

Người gọi điện báo tin cho anh là bạn học cấp ba của Lục Trình Uy, bốn năm trước đã thi đậu làm cảnh ngục. Thời gian thăm tù có hạn nên những năm này tình huống của cha Lục ở trong tù đều thông qua cậu ta Lục Trình Dương mới biết được. Hôm nay, trời vừa sáng đã có người cố ý đến khiêu khích, cha Lục không thèm để ý nhưng không ngờ vô duyên vô cớ lại bị đánh; hai kẻ ra tay mạnh nhất còn quay lại cắn ngược, bảo là do cha Lục động thủ trước.

Trừ năm đầu khi mới vào tù, mấy năm này cha Lục ở trong tù rất ít khi bị bắt nạt, lần này bị thương như thế này nhất định là có người cố ý gây nên.

Có thể tưởng tượng được ở nơi đen tối như nơi này, người tốt chỉ biết một mắt mở một mắt nhắm cho qua; so sánh với người chết thì quản ngục sợ nhất là những tù nhân muốn vượt ngục …

Lục Trình Dương nhíu mày nói: “Bố, con đi làm đơn xỉn thả bố ra.” Từ lúc lên máy bay anh đã bắt đầu suy tính đến chuyện này, còn mấy tháng nữa là cha Lục sẽ mãn hạn tù. Nếu như thành công xin được thả ra thì có thể cung cấp cho ông điều kiện điều dưỡng tốt hơn, cũng không cần phải ở trong tù nữa.

Cha Lục vỗ tay anh, lắc đầu nói: “Bây giờ bố cũng không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, mấy tháng nữa là đã có thể ra tù rồi, làm mấy cái thủ tục đó rất phiền toái; hơn nữa … người ta có để yên cho con làm chuyện này hay không. Bây giờ con đã thoát khỏi cái thành phố này trải qua cuộc sống yên bình là bố đã rất vui mừng rồi …”

Điều cha Lục nói là sự thật nên cánh môi của Lục Trình Dương khẽ mím lại. Giang gia có tiền có quyền, nơi này lại là thành phố S, nếu như ở thành phố B thì còn có thể.

Tuy biết là thế nhưng Lục Trình Dương vẫn muốn thử một lần nhưng anh sẽ không nói cho cha Lục biết, anh mỉm cười chuyển sang chuyện khác: “Bố, con có con trai rồi.” Vốn anh muốn tìm một cơ hội thích hợp nói cho ông biết hoặc là để cho ông tận mắt nhìn thấy Tô Tiểu Tông nhưng bây giờ anh muốn cho ông được vui vẻ.

Cha Lục nhìn anh thật lâu mới phản ứng lại được, ông hỏi: “Con … vừa nói cái gì?”

Lục Trình Dương nói lại một lần nữa: “Con nói là con có con trai, bố có cháu nội rồi.”

Lần này cha Lục ngây người thật lâu, dường như là cuối cùng cũng tiêu hóa được tin tức này thì trên mặt tươi cười như một đứa trẻ nhưng đôi mắt lại đỏ lên, kích động cầm chặt tay Lục Trình Dương, giọng nói khẽ run: “Con, con nói thật sao … lúc nào thì sinh? Lúc bố ra ngoài là có thể thấy được cháu nội phải không? Chao ôi … cuối cùng con cũng kết hôn với con gái nhà người ta sao? Con mới đi khỏi đây được mấy tháng thôi mà …” Cha Lục vì quá vui mừng nên nói năng có chút lộn xộn, ông cho rằng sau khi rời khỏi thành phố S thì Lục Trình Dương mới bắt đầu cuộc sống mới. Đối với người làm bố như ông mà nói thì con trai một lần nữa có thể trải qua cuộc sống bình thường là điều an ủi lớn nhất. Sai lầm của Lục Trình Uy là đả kích trí mạng với nhà bọn họ, cả gia đình đều phân ly, bây giờ cuối cùng cũng có cái để hy vọng …

Lục Trình Dương giữ chặt bàn tay đang run rẩy của cha Lục lại, đưa màn hình điện thoại đến trước mặt ông: “Bố, là Tầm Tầm sinh con trai cho con, đã được bốn tuổi rưỡi rồi.”

Mấy năm nay nhà bọn họ liên tục xảy ra chuyện không may, đầu tiên là Lục Trình Uy chết, bố lại vào tù, bản thân anh vừa thất nghiệp vừa nghiện hút mưu sinh trong bóng tối, còn mẹ anh không chấp nhận được đả kích trầm  trọng như vậy nên sức khỏe yếu dần, hai năm trước cũng qua đời.

Cha Lục nhìn Lục Trình Dương nhưng ánh mắt rất nhanh đã rơi vào màn hình điện thoại, hai mắt chăm chú nhìn ảnh chụp trong điện thoại, trong ảnh là một bé trai trắng trắng mềm mềm, đầu tóc xoăn tít, nhìn ống kính cười rất vui vẻ, cha Lục đưa tay sờ khuôn mặt bé trai trên màn hình điện thoại, khóe mắt từ từ trở nên ướt át: “Giống y như con lúc còn nhỏ …”

Lục Trình Dương ôm cha Lục một cái: “Vâng, Tầm Tầm cũng nói con trai giống con, lần sau con sẽ đưa cháu tới thăm bố.”

Cha Lục dùng vạt áo lau nước mắt, vội vàng nói: “Đừng … trẻ nhỏ không nên đến những chỗ như thế này, chờ bố ra ngoài là gặp được rồi...”

Lục Trình Dương không lên tiếng, mở từng ảnh chụp Tô Tiểu Tông trong điện thoại ra cho cha Lục xem, bên trong có một ít ảnh Tô Tầm và Tô Tiểu Tông chụp chung; cha Lục rất vui vẻ, sắc mặt cũng tốt lên vài phần, cuối cùng ông cảm khái nói: “Tầm Tầm là một cô gái tốt, lúc trước khi con dẫn con bé về nhà thì bố vừa nhìn đã biết; những năm này chắc con bé cũng chịu không ít khổ … con đó … phải đối xử tốt với con bé một chút …”

“Con biết rõ.” Lục Trình Dương gật đầu đáp lại.

Lục Trình Dương gọi điện cho Tô Tầm, nói với cô tình hình ở bên này cho cô yên tâm, sau đó nghe thấy Tô Tiểu Tông lớn tiếng gọi: “Bố ơi!”

Tô Tầm mở chế độ handsfree, đưa điện thoại cho Tô Tiểu Tông đang ngồi xổm ở một bên mỏi mắt trông chờ. Tô Tiểu Tông vui vẻ nhận lấy, hai tay cầm điện thoại nói với đầu bên kia: “Bố!”

Lục Trình Dương cười: “Ở nhà có nghe lời mẹ hay không?”

“Có ạ!” Tô Tiểu Tông lớn tiếng trả lời, còn gật đầu thật mạnh nữa chứ, Tô Tầm ở bên cạnh thấy vậy thì cảm thấy đau đầu, Lục Trình Dương cũng không có ở đây thì con trai gật đầu mạnh như vậy làm gì chứ …

Cha Lục biết Lục Trình Dương đang nói chuyện với cháu nội thì ánh mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại, trên khuôn mặt là vẻ hiền từ, giống như có thể nhìn thấu cháu nội qua cái điện thoại kia vậy. Lục Trình Dương thấy được sự mong đợi trong mắt của cha Lục liền nói với Tô Tiểu Tông: “Tiểu Tông, con nói vài lời với ông nội được không?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, cha Lục cũng có chút ngây ngẩn cả người, vừa khẩn trương lại vừa mong đợi.

Tô Tiểu Tông chưa từng nghe nói qua ông nội cũng chưa từng gặp mặt, cu cậu vẫn luôn cho rằng mình chỉ có ông ngoại cho nên cu cậu không biết phải nói với ông nội cái gì … Lục Trình Dương nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tô Tầm: “Con gọi ông nội đi, bảo ông giữ gìn sức khỏe, sau này con và bố mẹ sẽ đến thăm ông …”

Một phút sau, Lục Trình Dương đưa điện thoại cho cha Lục, cha Lục do dự cầm lấy để điện thoại bên tai, nghe thấy đứa nhỏ trong điện thoại rõ ràng gọi một tiếng ‘ông nội’. Mẹ đã bảo phải gọi mấy tiếng nên không nghe thấy bên kia nói gì thì cu cậu lại gọi thêm vài tiếng ‘ông nội’ nữa.

Nghe thấy Tô Tiểu Tông gọi liền mấy tiếng ‘ông nội’ thì tâm tình cha Lục kích động khó có thể hình dung được, một lúc sau mới nghẹn ngào đáp lại: “Chao ôi … ông nội nghe thấy rồi, cháu ngoan …”

Tô Tiểu Tông nhớ lời mẹ đã dặn nên nói thêm: “Ông nội, ông giữ sìn sức khỏe nha, lần sau bố đến thăm ông thì cháu cũng muốn đi theo, a … còn mẹ nữa, mẹ cũng muốn đi cùng, chúng cháu đến thăm ông …” Sau khi nói xong, cu cậu lại gọi thêm vài lần ‘ông nội’ nữa.

Lục Trình Dương nhìn dáng vẻ vui mừng của cha Lục thì nhẹ nhàng cong khóe miệng, lần này về nhà phải thưởng cho Tô Tiểu Tông thật tốt.

Lúc rời đi, ở cửa Lục Trình Dương nhìn thấy Trình Nhiễm đang đứng dựa vào gốc cây.

Lạnh lùng nhìn cô ta một cái rồi sải bước về chỗ đậu xe.

Trình Nhiễm đã đứng đợi ở bên ngoài rất lâu rồi. Lần trước cô ta dựng chuyện của Tô Tầm và Mục Viễn rồi tung lên mạng; mặc dù cuối cùng mũi nhọn cũng hoàn toàn chỉa vào Tô Tầm nhưng vẫn đắc tội với Mục gia, cộng thêm chuyện Lục Trình Dương dựa vào khả năng PR của Khải Sâm đã áp chế cô ta đến cùng, còn tung lên ảnh chụp thời kỳ yêu đương của anh và Tô Tầm. Những bức đó trước kia rõ ràng đã bị cô ta tiêu hủy, cô ta cho rằng mình đã xóa sạch hết rồi nhưng không ngờ Lục Trình Dương đã chuẩn bị từ trước, lúc thấy những tấm ảnh kia trên mạng thì cô ta đã tức giận đến ném cả máy tính đi …

Cô ta đã hoàn toàn thất bại trong chuyện này, còn vì chuyện này mà đắc tội với Mục gia. Mấy tháng nay Mục gia có quan hệ làm ăn với Giang gia mà từ trước đến giờ quan hệ giữa Giang gia và Trình gia rất mật thiết, Trình gia còn phải dựa vào Giang gia. Lúc Mục Viễn muốn ngưng hẳn việc làm ăn với Giang gia thì Giang gia muốn biết nguyên nhân, Mục Viễn mới mơ mơ hồ hồ đưa ra một cái đáp án. Đương nhiên Giang gia vẫn muốn tiếp tục hợp tác với Mục gia nên trực tiếp cho người điều tra; Giang gia vốn cho là thủ đoạn của đối thủ nhưng không ngờ người đứng phía sau lại là Trình Nhiễm. Người Giang gia rất tức giận, thiếu chút nữa là cắt đứt quan hệ với Trình gia, Trình Nhiễm liền bị anh trai cưỡng chế đưa về thành phố S, thu hết toàn bộ giấy tờ và đóng băng tất cả các thẻ ngân hàng của cô ta nên cô ta muốn đi đâu cũng không đi được.

Trình Nhiễm bị anh trai cấm túc hơn một tháng chỉ mới được tự do mấy ngày nay thôi nhưng tất cả giấy tờ của cô ta đều bị thu giữ nên cô ta chỉ đành nghĩ cách làm cho Lục Trình Dương đến thành phố S.

Lục Trình Dương vẫn giống như trước kia, ngay cả việc nhìn cô ta một cái cũng toàn là vẻ chán ghét, Trình Nhiễm chạy tới dang hai tay ngăn anh lại, gương mặt tràn đầy tức giận nhìn anh: “Lục Trình Dương, anh không được phép đi!”

“Tránh ra!” Môi mỏng của Lục Trình Dương bật ra hai chữ.

“Em không thể để cho anh đi được, thật vất vả em mới làm cho anh đến được đây …” Trình Nhiễm bị thái độ lạnh lùng của anh làm cho tức giận nên nhất thời lỡ miệng … Cô ta kinh hoảng khi nhìn thấy sắc mặt của Lục Trình Dương thay đổi trong nháy mắt.

“Cô nói cái gì?” Lục Trình Dương nhìn về phía cô ta, ánh mắt lạnh lùng từng bước ép sát, vốn anh cho rằng chuyện này là do Giang gia gây nên, không ngờ lại là cô ta.

Lục Trình Dương từ trên cao nhìn xuống cô ta, giọng nói lạnh như băng: “Là cô Trình Nhiễm, cô là một kẻ điên tâm địa độc ác, bố tôi bị các người hại phải ăn cơm tù mấy năm, cô cảm thấy cô làm tổn thương người bên cạnh tôi thì tôi sẽ không có lương tâm hay là không có đầu óc … sẽ thích cô?” Anh đi một bước nói một câu, ánh mắt lạnh như băng đến kinh người, anh tiến một bước thì Trình Nhiễm lại lùi một bước. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì cô ta đã chết mấy trăm lần rồi …

“Hay nói cách khác, cô có tâm lý biến thái, lấy việc giày vò người khác là thú vui của mình sao?” Lục Trình Dương đột nhiên đứng lại, Trình Nhiễm sợ hãi che ngực há miệng thở dốc, trước đây cô vẫn luôn cảm thấy anh trai mình là người đàn ông đáng sợ nhưng bây giờ cô mới biết Lục Trình Dương mới là người đáng sợ nhất.

Sở dĩ Trình Nhiễm bị Lục Trình Dương hấp dẫn là do thâm tình của anh đối với Tô Tầm, sau này lại nhìn anh giãy giụa muốn thoát ra khỏi bóng tối; một người đàn ông vừa có thâm tình lại kiên nghị như vậy vốn đã có lực hấp dẫn trí mạng rồi nên chuyện cô ta yêu anh không có gì bất ngờ cả.

Xe và người lui tới tương đối ít trên con đường này nên hai người đứng ở ven đường cũng không gây chú ý cho người khác. Cây đại thụ ở hai bên đường bị gió thổi vang lên xào xạc, lá cây vàng úa theo cơn gió bay xuống, Lục Trình Dương nói một câu cuối cùng rồi vòng qua Trình Nhiễm, sải bước rời đi.

Trình Nhiễm đứng yên tại chỗ, một chiếc lá cây vàng úa bay xuống trước mặt cô ta, Lục Trình Dương vừa nói là anh chán ghét cô ta đến nỗi muốn cô ta biến mất, biến mất sao? Biến mất đi đâu chứ? Anh nói là hận cô ta đến nỗi muốn cô ta chết đi sao?

“Nếu như cô dám đụng vào cô ấy thì tôi sẽ bóp chết cô.”

Đúng vậy, anh đã từng nói như thế. Nếu như giết người không phạm pháp thì anh đã sớm giết cô ta rồi, trước kia Trình Nhiễm chỉ cho là anh không thích cô ta nhưng không ngờ anh lại chán ghét cô ta đến thế. Dù sao thì có người đàn ông nào có thể chán ghét một người phụ nữ xinh đẹp được chứ? Lục Trình Dương có thể.

Trình Nhiễm xoay người, nhìn thấy Lục Trình Dương đóng cửa xe lại, chiếc xe nhanh chóng đi mất.

Hai mắt trống rỗng nhìn theo chiếc xe đã sớm không còn bóng dáng kia, một lúc sau, khóe miệng cô ta đột nhiên hiện ra một nụ cười vặn vẹo, cô ta đột nhiên muốn biết nếu như cô ta đụng đến người trong tim anh thì liệu anh có bóp chết cô ta hay không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi