NƠI ĐỂ CẤT LỜI


Tình huống này nên làm thế nào?
Tất nhiên là giúp đỡ đứa nhỏ giải quyết vấn đề khiến nó bối rối đến mức phát khóc rồi.
"A!"
Đứa nhỏ bất ngờ bị ôm lên phát ra một tiếng kinh hoảng dễ thương, người đã ngồi gọn trong lòng nam nhân.
"Khó chịu?"
Biết rõ mà cố hỏi.
Tô Niên xấu hổ muốn đào cái lỗ mà chui vào.
Nam nhân cũng không đợi cậu tỏ vẻ đã đưa bàn tay lớn bao trùm lên bàn tay nhỏ đang ôm lấy cậu bé của đứa nhỏ.
Vừa dùng sức đứa nhỏ đã căng cứng cả người, bối rối nhìn anh lắc đầu.
"Em không biết bản thân bị gì sao? Để tôi nói cho em..."
Nam nhân xấu xa ghé vào tai đứa nhỏ trầm thấp trêu.
Tô Niên mềm oặt dựa vào lòng nam nhân, bàn tay nhỏ bị bàn tay lớn nắm lấy nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống cậu bé của mình, kí.ch thích đến mức toàn thân tê dại nhưng bởi vì không hiểu mà cật lực kiềm chế sôi trào nên bụng nhỏ đáng thương.
"Đừng sợ, không cần đè nén, này cũng không phải là do em "buồn" nên muốn "đi" đâu."
Nam nhân khàn giọng giải thích với đứa nhỏ trong lòng đang nhịn đến khổ sở, d.ục vọng to lớn nơi hạ th.ân đang căng đau cũng phải đè xuống mà chăm sóc cho đứa nhỏ ngây ngô của mình.
Tô Niên ánh mắt mê ly nhìn anh, môi mím chặt đáng thương vô cùng.

Túc Thương dưới tay vẫn nhẹ nhàng mà chuyển động, tay còn lại giữ cằm đứa nhỏ hôn nhẹ xuống, dùng môi lưỡi tách ra cánh hoa xinh đẹp vẫn còn đỏ mọng vì bị anh yêu thương lúc nãy, để cho nó mở ra, đồng thời kích phát những âm thanh mê người.
"Ư..."
Tô Niên cảm thấy mình sắp chịu không nổi nữa rồi.
"Bắn ra đi."
"A..."
Anh vừa nói xong đứa nhỏ đã hơi hơi ưỡn mông nhỏ, ngón chân trắng nõn hồng hào cuộn lại, bắn ra.
Tô Niên ngã vào lòng nam nhân thở hổn hển.
"Này là d.ục vọng của em, là vì tôi mà nổi lên, hiểu không?"
Nam nhân dùng cái khăn mặt trên giá giúp cậu lau sạch cậu bé cùng bàn tay bị mật ngọt làm bẩn vừa thủ thỉ bên tai cậu.
Tô Niên mặt đã đỏ nay còn đỏ hơn, sắp bốc cháy đến nơi rồi.
Cậu cũng chưa yêu đương cùng ai bao giờ, làm sao biết cái gì gọi là dụ.c vọng, nhưng câu nói "vì tôi mà nổi lên" của anh khiến cậu ngượng ngùng muốn chết.
Quan trọng nhất là...!Dưới mông tròn nữa hở bởi vì ngồi mà càng trần tr/ụi đang có thứ to lớn cách một lớp quần không ngừng...!Thể hiện sự tồn tại của nó...
Tô Niên xấu hổ đến mức phải đưa hai tay lên che mặt, đôi mắt còn lén lút thông qua khe hở giữa kẻ tay mà nhìn trộm nam nhân, khoé môi lại không tự chủ được cong lên.
Anh ấy...!Cũng giống mình...!Là vì mình đúng không...
Túc Thương nhìn đứa nhỏ như vậy vừa buồn bực lại vừa bất đắc dĩ.
Lâu ngày không gặp anh cũng không muốn doạ đứa nhỏ hoảng sợ, chưa kể cậu còn ngây ngô như vậy, đến phản ứng nguyên thủy nhất cũng không biết.
Thôi vậy...!Lần sau lại đòi về bằng hết.
"Em ra ngoài trước đi."
Anh đè nén lại xúc động, nắm eo đứa nhỏ muốn nhấc lên cho cậu đứng dậy khỏi chân mình.
Vậy mà đứa nhỏ còn không biết sống chết trở tay ôm cổ anh không chịu đi, lắc đầu nguầy nguậy, cả người rung động lại đè nặng hạ thân đang kêu gào của anh đến đau nhức.
"Em đang đùa với lửa, Niên Niên."
Nam nhân nắm mông tròn bóp lên vừa đè thấp giọng nguy hiểm nói.
Vậy mà cảm xúc mềm mại trong tay lại khiến anh muốn bạo tẩu.

Giỏi lắm, nuôi mấy tháng chỗ nào cũng nhỏ chỉ có chỗ này to lên, còn căng mịn trơn láng...
Đứa nhỏ trong lòng nghe thấy lời anh toàn thân run lên nhưng vẫn lắc đầu không chịu đi, dùng sức ôm chặt cổ anh.
"Em không sợ?"
Nam nhân hít vào mấy hơi, dời tay khỏi mông tròn mà luồn vào áo, áp lên da thịt mềm mại của đứa nhỏ.


Từ dưới lên gáy, đến cái cổ thon thả, ở nơi đó vuốt ve không nhẹ không nặng, uy hiếp đủ lớn để khiến Tô Niên run lên, có chút muốn bỏ chạy.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn cố chấp ở lại.
Cậu cũng muốn được an ủi cảm xúc của anh, xoa dịu d.ục vọng vì cậu khơi mào mà lớn lên, căng đau.
Cậu vừa trải qua nên hiểu nó khó chịu cỡ nào, còn chưa thấy nhưng cậu đã cảm nhận được vật đang uy hiếp dưới mông mình to lớn bao nhiêu, chắc chắn không phải như cậu nhỏ nhà mình rồi.
Là do cậu khơi mào, Tô Niên sẽ không thể lâm trận rồi bỏ trốn, chưa kể đối phương còn là người yêu của cậu, giúp...!Giúp người yêu...!Là chuyện nên làm, đúng không...!Tô Niên xấu hổ nghĩ.
Túc Thương còn đang muốn dùng biện pháp mạnh với đứa nhỏ đã bị hành động của cậu chọc cho đứt mất lý trí.
Thật ra Tô Niên chỉ là nhúc nhích một chút khi buông tay đang ôm cổ anh ra chuyển qua ôm mặt anh hôn hôn, dù đôi mắt không dám nhìn anh nhưng lại lớn mật viết vào tay anh một câu.
Để em giúp anh...
Tô Niên còn chưa viết xong thì tay đã bị người nắm lấy.
"Em biết mình đang làm gì không?"
Túc Thương khàn giọng hỏi.
Tô Niên thật nhỏ gật đầu, còn lén lút liếc mắt nhìn xem phản ứng của anh.
Đáng chết thật!!!
Túc Thương ở trong lòng chửi bậy.
"Là em tự tìm, đừng có khóc!"
Nhẹ giọng uy hiếp rồi anh nhấc mông cậu lên, kéo khoá quần âu, móc v.ật t.o lớn đã căng đến xanh tím của mình ra đồng thời đưa tay kéo quần đứa nhỏ xuống, để cho cậu ngồi dạn chân trên đùi anh, để vậ.t t.o l.ớn của mình cùng vật nhỏ xinh xắn của Tô Niên tiếp xúc thân mật với nhau.
Một loạt hành động nhanh chóng của anh khiến Tô Niên không kịp kinh hô lên thì giữa h.ai chân đã có thêm một vật nóng bỏng như lửa, cậu theo bản năng muốn nhích ra nhưng không sao làm được, bởi vì...!Túc Thương đã giữ chặt lấy mông cậu, uy hiếp mười phần đáng tin.
"Lại cho em cơ hội nữa, bây giờ lập tức đứng dậy đi ra ngoài...!Hít!!"
Anh còn chưa nói xong v.ật t.o lớn đã bị tay nhỏ bé nắm lấy, vì không khống chế được lực đạo mà bóp anh đến đau đớn.

Cậu lớn:...
Tô Niên nghe anh hít hà thì hoảng hốt buông ra, giương đôi mắt đáng thương lại đáng đánh lên nhìn anh.
"Thật muốn đè em ra làm cho thoả mãn mới thôi."
Anh vừa nói vừa nắm lấy hai tay cậu phủ lên cự long của mình và cậu bé của cậu bởi vì chút kí.ch thích nãy giờ mà hơi giương lên, bàn tay to cũng phủ lên, bắt đầu tuốt lên thật nhanh.
Không thể dây dưa nữa, nếu không anh sẽ tàn phế.
Kí.ch thích này quá mức lớn, từ thị giác đến xúc giác đều nổ tung lên, toàn thân mềm mại nhũn ra, nếu không phải nam nhân ôm eo cậu giữ lại thì Tô Niên đã ngã khỏi đùi anh.
Từ đầu Tô Niên đã không có chút sức lực nào, toàn là nam nhân cầm tay cậu tuốt lên, dần dần Tô Niên cảm thấy tay mình mất luôn cảm giác, vật nhỏ cũng đã bắn ướt tay khiến cho quá trình chuyển động càng thêm dễ dàng mà vậ.t t.o lớn kia vẫn chưa có dấu hiệu muốn phóng thích.
"Ô..."
Nam nhân bỗng nhiên nắm cằm cậu hôn lên, chuyển động dưới tay cũng nhanh hơn khiến Tô Niên bật ra từng cái đơn âm nhỏ bé mềm mại.
Cậu bé lại dựng lên dưới sự ma sát không ngừng của cự long và tay lớn.
Lại thêm gần trăm lần cuối cùng cự long mới chịu bắn ra.
Một bắn này còn bắn ướt cả cổ lẫn yết hầu nhỏ của Tô Niên, chảy dọc xuống ngực áo trắng, d.âm mĩ vô cùng.
Tô Niên muốn đưa tay lau đi nhưng bị anh giữ lại, Túc Thương ôm cậu dựa vào bồn vệ sinh mà bình ổn lại cảm xúc kích động.
Tô Niên ở trong lòng anh cười như mèo trộm được cá..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi