NƠI ĐỂ CẤT LỜI


"Ấu!!! Mau nhận đi, nhận đi!!!"
Ngọc Trạch kích động đến nhảy dựng lên, thiếu điều muốn cướp máy của Tô Niên để trả lời luôn.

Tô Niên bị hắn làm điếc tai, vội vàng né ra.

Nhìn thấy câu này cậu lại không có vui như Ngọc Trạch.

Sư phụ, đệ tử là sao?
Cậu quay qua hỏi hắn.

"Hệ thống sư đồ của game này, có thể hỗ trợ tăng cấp nhanh hơn, sư phụ cũng nhận được danh vọng, quan trọng là có cái danh hiệu sư đồ trên đầu nhìn cũng oai phong lắm, nếu cậu làm đệ tử anh ta thì đi ra ngoài ai cũng nhìn chằm chằm cậu cho xem!"
Ngọc Trạch vừa giải thích vừa cười hố hố.

Tô Niên vừa nghe câu sau của hắn đã muốn rụt ngòi.

"Tôi nói vậy thôi, chứ ẩn đi là tốt nhất, cơ mà anh ta mạnh thiệt, mang cậu đi thăng cấp đúng là hiệu suất, cấp cao rồi cậu đi đâu cũng không sợ quái cắn, so với tôi kéo cậu còn nhanh hơn.

"
Ngọc Trạch cũng chỉ là nói đùa, lúc này mới nghiêm túc cùng cậu giảng.

Hắn không nói sai, phái của hắn là Minh Giáo tay ngắn, lùa quái không hiệu quả, mà Thương Long là Tiêu Dao, một chiêu Định Hải Thần Châm đặt xuống có thể skill quái trong phạm vi năm bước lấy bản thân làm trung tâm, là một phái cực thích hợp để đi train*.

*Đánh quái lên cấp.

"Không phải cậu muốn học kỷ năng sinh hoạt* sao?"
Ngọc Trạch tiếp tục dụ dỗ.

*Kỷ năng sinh hoạt là nghề kiếm tiền trong game, gồm có đào khoáng, hái dược, cây cá, trồng trọt.

Tô Niên vừa nghe đã gật đầu lia lịa, cậu muốn chơi game là vì nó có thể kiếm tiền.


"Vậy càng phải lên cấp nhanh, vì vật liệu sinh hoạt cao cấp mới có người mua, mà cậu còn tốn thời gian vào việc luyện cấp rồi chạy phó bản để lấy điểm hoạt lực* nữa, chúng ta còn phải đi học, thời gian nào có nhiều như vậy.

Làm đệ tử của anh ta có khi lúc cậu đi học có thể treo máy* cho anh ta kéo.

"
Ngọc Trạch càng nói càng cảm thấy con đường tương lai của Tô Niên quá sức mờ mịt nếu không có đại thần làm trâu làm ngựa.

*Điểm hoạt lực: Giống như thể lực của chúng ta vậy, phải ăn mới có, còn ở đây phải làm nhiệm vụ hằng ngày mà game yêu cầu.

*Treo máy: Để nhân vật đứng đó, mặc ai muốn làm gì làm.

Nhưng tôi là nam, lỡ anh ta muốn chơi cái gì sư đồ luyến mà cậu nói thì sao? Đó là lừa gạt.

Tô Niên vẫn để ý cái chuyện này nhất.

Ngọc Trạch nhìn mấy dòng này mà đau khổ trong lòng.

"Vậy cậu nói với anh ta đi, nếu anh ta vẫn muốn nhận cậu thì tới luôn, được không?"
Đối với đôi mắt trong suốt của Tô Niên, dù không muốn nhưng Ngọc Trạch vẫn phải nói.

Bởi vì hắn cũng nghĩ đại thần thấy bé Cá Bay là gái nên mới muốn nhận, còn có chơi sư đồ luyến hay không! Ai mà biết!
Bạn nói với Thương Long: Tôi là nam.

Ngọc Trạch vừa nói xong thì dòng chữ này cũng hiện lên trên khung chat.

Cũng không chút rường rà rắc rối nào mà tính chân thật thì quá sức cao, không một ngữ khí bông đùa nào.

Nhưng kinh dị nhất vẫn là câu sau.

Bên kia màn hình.

Cá Bay nói với bạn: Tôi không thể chơi sư đồ luyến với anh được đâu.

"Phụt!"
Túc đại tổng tài lần đầu thất thố đến mức phun cafe ướt màn hình.

"Cậu lại làm sao vậy?"
Thẩm Nam vừa từ nhà bếp ra chứng kiến cảnh này cũng bị ngu luôn.

Túc Thương chẳng quan tâm đến hắn, anh vừa lau cafe dính trên màn hình vừa nghẹn cười.

Nếu không phải anh ngồi quay lưng lại với Thẩm Nam thì có khi hắn phải chấn kinh thêm nữa.

Bạn nói với Cá Bay: Chẳng lẽ em nghĩ em là nam thì tôi không thể chơi sư đồ luyến với em được?
Túc Thương vừa cười vừa gửi câu này đi.

Tự nhiên anh muốn trêu chọc tiểu bạch thỏ này ghê.

Bên kia, Tô Niên nhìn câu này mà ngẩn cả người.

Nam nam có thể sư đồ luyến?
Cậu quay qua hỏi Ngọc Trạch.


"Phụt! Ha ha ha!!"
Ngọc Trạch vừa mới bị câu trước của Tô Niên chọc cho cười như điên, khó khăn lắm mới bình ổn được, giờ lại thêm câu nữa, hắn trực tiếp nằm lăn trên giường, nắm tay đập bộp bộp vào nệm giường mới có thể thể hiện hết kích động của hắn.

Tô Niên nhìn hắn như vậy thì không biết làm sao.

Đừng nói, sư đồ luyến là sao cậu cũng không hiểu rõ hết, lúc nãy cũng không biết sao lại nói như vậy, giờ bị hỏi ngược cậu lại càng thêm bối rối.

Thấy hắn cứ cười mãi, Tô Niên đành phải lắc hắn.

Đây là người đầu tiên cùng cậu nói chuyện trong game nhưng lại khó khăn như vậy!
"Được rồi, đừng lắc nữa, tôi hỏi cậu, sư đồ luyến là gì?"
Ngọc Trạch nhịn cười, ngồi dậy cùng cậu nói.

Là nam nữ thích nhau?
"Phải mà không phải, sư đồ luyến là hai người trước tiên phải có quan hệ sư phụ với đệ tử, sau đó thích nhau.

"
Ngọc Trạch nhịn cười nhìn vẻ mặt khó nói nên lời của Tô Niên.

"Sư đồ có nam nữ thì cũng có nam nam! "
Hắn nói đến đây lại chúi mặt vào giường, toàn thân run lên.

Tô Niên đang tiêu hoá vấn đề cũng nào quan tâm hắn nữa, không rõ tại sao nhưng mặt cậu nóng dữ dội.

Nam nam!
Bỗng nhiên cậu nhận ra vấn đề, quay qua lắc gọi Ngọc Trạch.

"Sao nữa! "
Nam nam có thể yêu nhau!!?
Ngọc Trạch nhìn hai dấu chấm than kia cũng hiểu Tô Niên kinh ngạc đến cỡ nào, hắn sâu sắc cảm thán cho trình độ hiểu biết của Tô Niên.

Học bá đúng là chỉ vùi đầu vào học, cái gì cũng không biết, còn ngây thơ như một tờ giấy trắng, lỡ có ngày bị con sói già nào gặm đi chắc chỉ biết thay nó đếm tiền.

Dù sao họ đều là sinh viên đại học rồi, mười tám tuổi đã trưởng thành rồi, pháp luật sẽ không bảo vệ họ nếu họ ngây thơ nữa, vậy nên Ngọc Trạch đành phải bỏ qua mọi thứ, bắt đầu phổ cập kiến thức cho Tô Niên.

Phụt.

Trời đất tối đen.


Trong bóng tối hai người bốn mắt nhìn nhau.

Lúc này ngoài cửa sổ còn có chút ánh trăng chiếu vào, cái máy tính của Ngọc Trạch tắt ngúm, cái của Tô Niên thì còn sáng nhưng màn hình hiện lên một bản "lỗi mạng, vui lòng kết nối lại".

"Tôi quên mất, đại học mười giờ rưỡi tắt điện, vậy mà đã nói chuyện với cậu lâu như vậy.

Thôi chết rồi, còn chưa trả lời đại thần nữa kìa!"
Nhìn màn hình máy tính của Tô Niên mà hắn rú lên.

Từ lúc hai người nói chuyện đến giờ thì nam Tiêu Dao id Thương Long vẫn luôn đúng đó, trên khung chat cũng dừng lại ở câu kia của Thương Long, không thêm gì nữa.

Ngọc Trạch cũng phải bội phục tính kiên nhẫn của anh ta, không thúc dục câu nào.

Mà cũng đúng, người ta là đại thần, người cầu sư đồ nhiều như cá biển, dù có hứng thú với một tiểu Cá Bay mới vào game thì cũng không đến trình độ đeo bám không buông đâu, vậy cũng đúng với phong cách đại thần cho lắm.

Thương Long mở đầu câu chuyện đã là hiếm hoi cỡ nào rồi.

Dù sao tôi cũng không biết trả lời anh ta làm sao, thôi kệ đi, đi ngủ, mai chúng ta phải dậy sớm đi học quân sự đó.

Tô Niên nương nhờ chút ánh sáng từ máy tính, viết cho hắn một câu rồi chuẩn bị dọn dẹp đi ngủ.

Ngọc Trạch dù có tiếc nuối nhưng chuyện đã rồi, hắn cũng không xoắn xuýt nữa, đứng lên vệ sinh một chút rồi đi ngủ.

Lần sau phải cẩn thận mới được, cứ bị trường ngắt điện hoài máy yêu của hắn sẽ toang mất.

Túc Thương tập thể dục xong đi ra nhìn khung chat không có câu thoại mới nào, trong lòng nghĩ không biết người có bị anh doạ ngớ ngẩn rồi không.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi