NÓI GÌ CŨNG SẼ KHÔNG NÓI CHO KẺ ĐỊCH BIẾT BÉ

Hẹn thời gian với chú Liễu xong, lúc này Hoắc Thu Thu mới tình nguyện treo máy.

Vừa mới cúp điện thoại thì Liễu Giới Nguyên nhịn không được nói: "Sao tôi cứ cảm thấy cậu có chuyện đang gạt tôi nhỉ."

Loại cảm giác này không phải chỉ mới xuất hiện hôm nay, Hoắc Linh Quân cũng không phải thái độ với anh mới ngày một ngày hai, cậu ta cứ nhìn anh như kiểu sợ anh bắt cóc Hoắc Thu Thu không bằng ấy.

Quả thật không thể hiểu được.

Hoắc Linh Quân nhìn anh, "Có phải trên người anh còn chỗ nào ngứa phải không?"

Liễu Giới Nguyên: "..."

Ngứa thì không có ngứa nhưng mà có chút sưng. Liễu Giới Nguyên nhìn cái trán của mình trong gương, sưng đỏ một mảng, nhìn giống như anh em sinh đôi với Hoắc Linh Quân vậy, mỗi người một cái.

Hoắc Linh Quân đập đầu anh tàn nhẫn như thế, có thể thấy được trong việc bị hôn này cậu tức giận biết bao nhiêu nhưng mà anh cũng có cố ý đâu, Liễu Giới Nguyên cảm thấy uất ức quá mà, cũng do say xỉn mà ra cả.

Vậy tại sao sau khi uống rượu mày lại không hôn người khác, trong lòng có một âm thanh hỏi anh như thế, sao không đi hôn trợ lý của mày đi.

Oẹ.

Liễu Giới Nguyên nghĩ tới mà cảm thấy mắc ói nên lập tức ngừng nghĩ ngợi, tầm mắt anh dừng lại trên khóe miệng của Hoắc Linh Quân, một làn hương ngọt ngào tức khắc trào ra dường như có thể hóa thành thực thể dây dưa quấn quít trên đầu lưỡi của anh.

Ầm.

Liễu Giới Nguyên nuốt ực một cái.

Thật ngọt.

Tuy rằng nụ hôn đó rất ngắn ngủi nhưng cảm giác lại như kéo dài vô tận, bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ xúc cảm ôn nhuận đó giống như vừa được hôn xong, khiến cho người ta mặt đỏ tim đập. Liễu Giới Nguyên vuốt môi, Hoắc Linh Quân có cảm giác gì không? Chắc cũng cảm thấy giống anh chứ nhỉ?

Anh nhìn Hoắc Linh Quân, cậu đang ngồi chơi game, đang giơ tay chém xuống một con quái vật trong game đang nhào vào phía cậu, một nhát một nhát, một nhát rồi lại một nhát, chém tới nỗi làm cổ anh muốn đau.

"Tôi nói—" Liễu Giới Nguyên ho khan một tiếng rồi mở miệng nói.

Hoắc Linh Quân hung hăng ngẩng đầu từ trong gương nhìn anh.

"..."

"Không có gì, tôi không có gì để nói."

Hoắc Linh Quân cúi đầu tiếp tục chơi, cậu đổi vũ khí từ đao thành thương, bắt đầu xoẹt xoẹt xoẹt.

Đánh chết anh, đánh chết anh, đánh chết anh, đánh chết anh!

Hai người cũng không nói thêm với nhau câu nào cho đến khi tan làm, Hoắc Linh Quân có vẻ thật sự rất tức giận, Liễu Giới Nguyên thấy cậu như vậy cũng buồn bực, không phải chỉ có một cái hôn thôi à, cùng lắm thì cho cậu hôn lại, tôi nhịn một chút là được.

Hi hi hi.

Ngô Vân Tố nhìn hai người họ, nhịn không được lên tiếng: "Vụ gì đây? Anh bắt nạt Huân Huân hả?"

"..."

Liễu Giới Nguyên sa mạc lời, "Tại sao lại là tôi bắt nạt cậu ta, có khi là cậu ta bắt nạt tôi thì sao?"

Ngô Vân Tố nói: "Tôi cảm thấy Huân Huân không phải người như vậy."

Lúc về đến nhà Liễu Giới Nguyên vẫn còn đau đầu, hôm nay khó được về nhà một chuyến, anh về đến nơi thì trong nhà đang chuẩn bị ăn cơm chiều. Mẹ Liễu nghe nói con trai đã về liền chọn một bức hình chụp Hoắc Thu Thu chuẩn bị đưa cho con trai xem để kíc.h thích anh một chút. Bảo bối nhỏ đáng yêu như vậy ai mà không thích chứ, bà không tin Liễu Giới Nguyên có thể tiếp tục thờ ơ.

"Con trai—" Mẹ Liễu đang kích động chạy ra đón con mình thì đột nhiên bà phanh gấp lại, ngạc nhiên nói: "Đầu con bị sao thế?"

"Bất cẩn bị đâm trúng." Liễu Giới Nguyên không có d.ục vọng nói chuyện nên xoay người muốn đi lên lầu, mẹ Liễu nói: "Đừng đi, để mẹ lấy nước thuốc xoa cho con."

Em gái nghe nói Liễu Giới Nguyên đã về cũng ba chân bốn cẳng chạy ra, thấy anh rồi cũng kinh ngạc nói: "Đầu anh bị gì thế này?"

Liễu Giới Nguyên: "Không sao đâu em không cần lo—"

Em gái móc điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh.

"..."

Em gái dựa vào gần Liễu Giới Nguyên, săm soi cái trán anh xong cô cũng thấy muốn đau luôn: "Ai làm vậy?"

Liễu Giới Nguyên: "Anh đâm trúng tường."

"Đâm trúng tường mà cũng đâm tới nặng như vậy á?" Em gái tỏ vẻ nghi ngờ, "Chẳng lẽ anh bị người ta đánh à?"

"..."

Em gái nói: "Đừng nói là Hoắc Linh Quân đánh anh nha?"

"...Sao em lại nghĩ là cậu ta?"

Em gái: "Hai người không phải đối đầu với nhau sao? Chưa kể lúc Hoắc Linh Quân còn ở trong nhóm tính tình cũng không tốt lắm."

Liễu Giới Nguyên nhăn mày lại, "Sao em biết tính tình cậu ta không tốt?"

"Trước kia trên Weibo cũng đã có phốt vụ này rồi, cả nhóm đi tham gia tiết mục ở đài truyền hình, có phát hình chụp trong hậu trường, fans phát hiện một mình Hoắc Linh Quân chiếm nguyên cả phòng nghỉ lớn trong khi sáu người kia phải chen chúc nhau trong căn phòng nhỏ xíu, nói cậu ta là Top nên khi dễ những thành viên khác trong nhóm."

Liễu Giới Nguyên nhận thức Hoắc Linh Quân không phải loại người này, anh nhìn ra cậu thuộc kiểu người nước sông không phạm nước giếng, không phải loại người kiêu ngạo, nghĩ mình hơn người rồi khinh thường người khác.

Dù sao cậu cũng không đối với anh như vậy.

Liễu Giới Nguyên nói: "Anh biết Hoắc Linh Quân không phải loại người này, tính tình khá tốt (T.T), nếu nói cậu ta bắt nạt người khác anh không tin đâu. Thế nếu anh nói là do sáu người đó bắt nạt cậu ta thì em có tin không?"

Em gái: "Sao có thể!"

"Sao lại không thể, không phải em cũng nghe truyền miệng từ người khác là cậu ta bắt nạt người ta à?"

Em gái cãi lại: "Cái đó là vì em có thấy hình chụp rồi!"

"Chỉ có một lần mà em đã cảm thấy cậu ta xa cách với đồng đội của mình à, vậy bình thường cậu ta thế nào? Đã từng xa lánh đồng đội của mình chưa?"

Em gái nhớ lại, lúc này cô mới phát hiện ra ngày thường Hoắc Linh Quân tính tình chẳng những không phải không tốt ngược lại rất dịu dàng, rất điệu thấp, lúc tham gia tiết mục cũng rất cố gắng chăm sóc các thành viên khác trong nhóm, luôn tìm đề tài cho bọn họ. Những việc này dường như đã bị cô quên lâu lắm rồi, rõ ràng trước kia còn được cô lấy ra để tự hào mà từ lần xảy ra chuyện kia thì cô không còn nhớ tới nữa.

Liễu Giới Nguyên: "Người tốt chỉ cần làm không tốt một chút thôi thì mọi người đều cảm thấy cậu ta đạo đức giả, còn người xấu chỉ cần giả vờ tốt một chút thì mọi người lại thấy hắn ta cũng không tệ như thế. Đạo lý này thật sự rất đúng trên người Hoắc Linh Quân, mỹ cường luôn mang theo chữ thảm phía sau, bởi vì thật sự quá thảm nên không còn cách nào, mọi người luôn có yêu cầu cao đối với kẻ mạnh nhưng lại luôn khoan dung với kẻ vô dụng."

Em gái anh không nói gì nữa, đột nhiên cô thấy anh trai cô nói rất có lý và cũng đột ngột nhận ra rằng mình đã xem nhẹ cái gì đó.

"Vậy bây giờ cậu ta thế nào? Vẫn như trước phải không?"

Liễu Giới Nguyên: "Vẫn như trước là trước thế nào?"

Em gái: "Thì là khi cười lên có hai má lúm đồng tiền, nhìn cực kỳ đẹp trai!"

Nhắc đến má lúm đồng tiền, Liễu Giới Nguyên giống như bị điện giật, cái trán lại đau lên, buồn bực nói: "Rất đẹp trai."

Em gái thở dài: "Lúc em xem concert đã thấy làn da của cậu ta siêu đẹp! Nhan sắc rất trẻ trung, em cảm thấy hai mươi năm sau cậu ta cũng vẫn giống y như bây giờ, vĩnh viễn không già."

Buổi tối sau khi rửa mặt xong, Liễu Giới Nguyên nhìn bản thân trong gương một lúc lâu rồi xoay người lấy ra một miếng mặt nạ đắp lên mặt.

Hai mươi năm sau cũng không già? Sao có thể được, người đều sẽ già có được không, hai mươi năm sau cũng đã trở thành ông chú hơn bốn mươi rồi, nói không chừng thêm cái bụng bia thì có.

Đắp mặt nạ xong lại xịt nước khoáng dưỡng da, sau này không thức đêm nữa, 11 giờ phải đi ngủ.

Hoắc Linh Quân ngồi trên ghế nhỏ tắm rửa cho Hoắc Thu Thu.

Hoắc Thu Thu trơn bóng ngồi trong bồn tắm, xung quanh bé là một đám vịt con vây quanh, bé vừa động đậy là vịt con theo làn nước gợn sóng trôi đi, trôi ra xa rồi Hoắc Linh Quân sẽ lấy về cho bé.

Toàn thân Hoắc Thu Thu đầy thịt, làn da trắng như trứng gà bóc giống Hoắc Linh Quân và Liễu Giới Nguyên, bé ngồi trong nước vùng vẫy, cầm một con cá bằng nhựa giả vờ cho nó bơi bơi, Hoắc Linh Quân không thể làm cho bé con ngồi yên được, "Ngồi đàng hoàng, có để cho papi tắm rửa cho không hả?"

Hoắc Thu Thu vui vẻ cười, "Đừng mà bé ngứa quá hà~"

Hoắc Linh Quân dỗi: "Sao lúc bà nội tắm rửa cho con không thấy con lắm chuyện như thế chứ?"

"Nhưng mà con ngứa quá nha~ ha ha." Hoắc Linh Quân đi lên đè bé xuống, bé con liền ngưỡng người ra sau, cậu sợ bé con bị rơi xuống nước nên chỉ có thể ôm bé, Hoắc Thu Thu trơn như con cá ẹo tới ẹo lui làm cậu suýt chút nữa không bắt được bé.

Dù sao cũng tắm rửa xong rồi nên Hoắc Linh Quân dùng khăn tắm bao bé lại một cục, tới đây thì Hoắc Thu Thu không còn nhúc nhích được nữa.

Hoắc Thu Thu vừa mới được đặt lên sô pha, khăn tắm vừa mở ra thì đã nhanh chóng lắc mông chạy đi.

Hoắc Linh Quân tóm bé trở về, cậu lấy khăn tắm lau nước trên người bé còn bé thì không ngừng tránh làm cho phòng khách tràn ngập tiếng cười của bé con.

Hoắc Linh Quân tức giận: "Hôm nay con bị gì thế?"

Hoắc Thu Thu nắm lấy vịt con, "Bé rất vui nha~"

Cậu lấy quần áo mùa thu mặc vào cho bé, Hoắc Thu Thu không mặc mà ôm vịt của bé bò xuống sô pha, lúc lắc chạy đi, chạy được hai bước thì té ngã, "Ui da~"

Hoắc Linh Quân không thèm để ý đến bé, bé liền không chịu đứng dậy mà cứ nằm ăn vạ trên thảm, bé bắt lấy vịt nhỏ lăn qua lăn lại, "Papi~ con bị té dồi~"

Hoắc Linh Quân hừ một tiếng, nghĩ thầm, cái tính lưu manh này thật sự giống người ba hời đó lắm, cậu đã trốn kỹ rồi mà vẫn không trốn thoát được, phiền lòng!

"Làm sao thế." Mạnh Quyên bưng thức ăn từ trong phòng bếp ra tới, bà thấy đứa cháu nội bảo bối của bà đang nằm bò trên mặt đất, quan tâm nói: "Bị té à?"

"Mẹ cứ mặc kệ nó." Hoắc Linh Quân càng bực hơn, "Riết nó quen đấy."

Hoắc Thu Thu: "Rầm rì rầm rì rầm rì."

Hoắc Linh Quân: "Con thử lẩm bẩm một lần nữa xem?"

Hoắc Thu Thu: "Rầm rì rầm rì hừ."

Hoắc Linh Quân: "..."

"Con làm baba mà so đo với con cái làm gì." Mạnh Quyên bế Hoắc Thu Thu lên, "Đi ăn cơm ha, bà nội làm thịt bò hầm cho con ăn rất ngon đó!"

Hoắc Linh Quân bất đắc dĩ: "Mẹ cũng đừng chiều nó quá."

"Sao gọi là chiều được, có đứa trẻ nào mà không thích làm nũng không, bảo bảo của chúng ta đáng yêu như vậy, mẹ chiều nó một chút không được à."

"..."

Lúc ăn cơm Hoắc Thu Thu ngoan hơn nhiều, bé con ngồi trên ghế nhi đồng, Mạnh Quyên đút một muỗng liền ăn một muỗng, không hề kén ăn. Hoắc Linh Quân múc một muỗng canh rồi thêm chút thịt bò và khoai tây đã nhừ trộn chung với cơm, đút cho Hoắc Thu Thu.

"A—" Hoắc Thu Thu hé miệng, à ùm một tiếng ăn mất, cái miệng nhỏ phồng lên, "Còn muốn~" Hoắc Linh Quân lại đút cho bé một muỗng.

Mạnh Quyên nói: "Ảnh đế Liễu khi nào rảnh vậy? Chúng ta mời cậu ta ăn một bữa cơm đi, để sau này cậu ta có thể hỗ trợ con hơn."

Hoắc Linh Quân âm thầm trợn trắng mắt, "Người ta rất bận không có rảnh đâu."

Vẻ mặt Mạnh Quyên tiếc nuối: "Mẹ thấy thằng nhóc này được lắm lại rất biết nói chuyện, hèn gì người ta có thể làm ảnh đế, con cũng theo học hỏi một chút, tranh thủ kết bạn."

Hoắc Linh Quân không nói gì, Mạnh Quyên khen Liễu Giới Nguyên một trận, cuối cùng nói: "Lớn lên vừa đẹp trai tính tình cũng tốt, mẹ cũng sắp thành fans luôn rồi đó."

Hoắc Thu Thu kêu lên: "Papa~"

Mạnh Quyên: "Papa con đang ở đây nè."

Hoắc Thu Thu: "Còn một papa nữa~"

Mạnh Quyên không tiếp lời bé, bà dỗ bé con ăn cơm xong, lúc dọn dẹp bàn ăn mới nói: "Thúi lắm, đừng để cho mẹ biết hắn ta là ai, để coi mẹ có xé nát hắn ta ra không, cái thứ không biết xấu hổ."

Hoắc Linh Quân: "..."

Vừa nãy mẹ mới khen một đống đấy.

Hoắc Linh Quân: "Vậy nếu là trai đẹp thì sao?"

Mạnh Quyên trừng mắt: "Đẹp trai thì thế nào? Vừa nhìn đã biết không phải thứ gì tốt!"

"Mẹ nói con đó, tốt nhất con đừng nghĩ đến nữa, ba và mẹ tuyệt đối sẽ không để cho hắn ta vào cửa. Là trai đẹp thì sao, trên đời này thiếu gì trai đẹp, con nhìn ảnh đế Liễu xem, hắn chắc chắn không đẹp trai bằng cậu ta!"

Đều rất xấu.

Hoắc Linh Quân nói: "Mẹ yên tâm con không có ý gì đâu."

Sáng sớm hôm sau, Hoắc Linh Quân thu dọn đồ đạc xong thì thấy có một chiếc siêu xe đang đậu ở bên đường, cậu đang muốn đi vòng qua liền thấy Liễu Giới Nguyên bước xuống xe.

Chân dài chặn lại đường cậu đi, anh dùng sức nói: "Lên xe."

HOÀN CHƯƠNG 14. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi