NƠI TA AN LÒNG

Liêu Hành rời khỏi đoàn phim đi quay ngoại cảnh của Tiễn Khải Vân, chuyện thứ nhất là nhào vào khách sạn tắm rửa, cả người ngâm trong nước nóng trực tiếp đi ngủ, may mắn là trợ lý đến gõ cửa đúng lúc, mới không để cậu chết đuối trong bồn tắm.

Trợ lý lấy quần áo thay, hai người thu dọn một lúc rồi mới tham gia tiệc hơ khô thẻ tre. Liêu Hành canh thời gian mà đi, không sớm cũng không muộn. Đoàn phim của Tiễn Khải Vân đều bị lây nhiễm không khí của ông ấy, là nghệ thuật chính trực, tuy rằng đối với scandal của Liêu Hành cũng có nghe, nhưng không ai ở trên bàn cơm nói ra, Liêu Hành cũng rất vui vẻ thoải mái.

Cậu là diễn viên chính kiếm cố vấn trang phục, đạo cụ, trong đoàn phim luôn bề bộn nhiều việc, nhân duyên cũng không tệ, mọi người trong đoàn đều đến kính rượu. Trợ lý muốn cản bị Liêu Hành ngăn lại, một đám được đáp lại, càng trở nên hào sảng. Tiễn Khải Vân nhìn cậu như vậy, trong lòng khuây khỏa, cũng dắt biên kịch và phó đạo diễn qua uống rượu với cậu, sau khi uống xong, lục tục những diễn viên khác đều được trợ lý đưa về nghỉ ngơi, Liêu Hành vẫn còn bị nhóm đạo diễn giữa lại nói chuyện.

“Liêu Hành, cậu là hạt giống tốt!” Tiễn Khải Vân đã uống say, mắt nhìn chằm chằm Liêu Hành, “Cậu nhóc này, vừa thông minh, lại chịu được khổ cực, có ngộ tính... Ách!  Còn chịu được phong ba! Tôi thích!”

Liêu Hành cũng say, đang cầm lấy chén dựa vào bàn ngây ngô cười: “Đạo diễn Tiễn, ngài lại khen tôi... thật ngại!”

“Có gì ngại? Tôi nói chính là sự thật!” Tiễn Khải Vân có chút hùng hổ, hỏi phó đạo diễn và biên kịch đang ngồi một bên: “Các chú nói, Tiểu Liêu có phải nhân tài hay không?”

“Phải!” Biên kịch giơ ngón tay cái lên, cười nói, “Tôi đã gặp nhiều diễn viên như vậy, Liêu Hành là người trời sinh ra đã biết diễn xuất! Ngay cả ánh mắt cũng diễn được! Có linh khí! Nhưng mà trình độ còn kém một chút!”

“Hử? Kém chỗ nào?” Phó đạo diễn nghi hoặc, đưa ly rượu qua, “Liêu Hành kém chỗ nào? Không nói được thì đừng có nói nhé! Tôi cảm thấy Tiểu Liêu rất tốt!”

Biên kịch liếc ông ta một cái: “Chú thì biết cái gì! Tiểu Liêu ý mà... Ách! Tiểu Liêu không thích diễn xuất... Cậu ấy diễn tốt nhưng mà... ách... Cậu ấy không nhập diễn!”

“Không nhập mà tôi có thể cho cậu ta qua?” Tiễn Khải Vân xuy một tiếng, quơ tay nói: “Liêu Hành là nhập diễn nhanh, thoát khỏi vai diễn còn nhanh hơn!”

Liêu Hành ngồi một bên ngây ngô cười, không nói gì.

“Nhìn đi!” Tiễn Khải Vân chỉ Liêu Hành, “Nhìn biểu tình bây giờ của cậu nhóc này! Tôi đã sớm phát hiện, chỉ cần kêu một cái, cậu ta liền có thể thoát khỏi vai diễn! Đây là một loại thiên phú! Diễn viên sợ nhất là gì a? Sợ nhất là nhập diễn quá sâu, đã vào không có ra, đã ra ngoài vai diễn còn nhập vai dây dưa không rõ, như vậy không được...”

Tiễn Khải Vân bắt đầu từ từ nói, Liêu Hành ghé vào trên bàn nghiêng tai nghe. Trợ lý nhìn thấy đầu óc cậu có vẻ không còn tỉnh táo, liền tiến tới khuyên: “Liêu ca, cũng muộn rồi, chúng ta trở về nhé?”

Liêu Hành khoát tay, không để ý đến cậu ta.

Trợ lý mặt khổ, đành phải gọi điện cho Vinh Mặc: “Chủ tịch, Liêu ca uống nhiều, không chịu đi.”

Vinh Mặc đau đầu: “Kêu khách sạn nấu một chén canh giải rượu, để cho em ấy uống. Nhóm đạo diễn thì sắp xếp một chút, đưa họ về đi.”

“Được.” Trợ lý thật cẩn thận đáp ứng, hỏi, “Vậy chủ tịch, tôi cúp máy nhé?”

“Sau khi tới khách sạn, cậu gọi cho tôi một tiếng.”

“Được!”

Cúp điện thoại, trợ lý để khách sạn nấu một chén canh giải rượu, mời phục vụ tới giúp mỗi người uống một chén, vật lộn đem mấy vị biên kịch đạo diễn đưa đi, lúc này mới giúp Liêu Hành rời khách sạn. Kết quả Liêu Hành quen thói diễn xuất, vừa mới tới cửa khách sạn, liền lập tức đứng thẳng người, đề phòng phóng viên chụp ảnh, từ xa nhìn vào không giống như một con ma men.

Trợ lý khóe miệng khẽ mếu, đi phía sau cậu nửa bước, nhỏ giọng chỉ cậu phương hướng.

Cuối cùng an toàn trở lại khách sạn, chân Liêu Hành mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống giường.

Trợ lý bất đắc dĩ, dùng điện thoại của Liêu Hành gọi cho Vinh Mặc: “Chủ tịch, đã đưa Liêu ca trở về rồi.”

Vinh Mặc: “Đưa điện thoại cho em ấy đi, cậu nghỉ đi.”

“Được.” Trợ lý đưa điện thoại nhét vào tay Liêu Hành, đưa lên tai, nói, “Liêu ca, điện thoại của chủ tịch!”

“Ừ? Chủ tịch?” Liêu Hành hàm hồ hỏi một tiếng, đỡ lấy điện thoải hỏi, “Nè? Chủ tịch?”

Vinh Mặc nghe thanh âm say khướt của cậu, bất đắc dĩ nói: “Sao lại hét to như vậy?”

“Vui vẻ nhé!” Liêu Hành ngây ngô cười hai tiếng, trở người, “Vô cùng vui vẻ!”

“Vui vẻ? Sao lại vui vẻ?”

“Bởi vì mọi người trong đoàn phim tốt lắm...” Thanh âm Liêu Hành có chút nhỏ, nhưng lại nghe ra ý cười tràn đầy, “Đều đối với em rất tốt, vô cùng chăm sóc... Trong đoàn chưa có ai gây khó dễ với em, cũng sẽ không hỏi scandal của em... rất tốt...”

Trợ lý đang chuẩn bị đóng cửa nghe vậy, trong lòng tự nói: “Nếu không có chủ tịch nói một tiếng trước, Tiễn đạo thái độ làm người chính trực, đoàn phim sao có thể sóng êm bể lặng như vậy?”

Trợ lý bình thường ở phim trường với Liêu Hành, dưới đó nghe không ít lời khó nghe, nhưng vì có áp lực của Vinh Mặc cùng Tiễn Khải Vân, không ai dám ở trước mặt Liêu Hành nói gì.

Liêu Hành tiếp tục nói: “Chủ tịch anh biết không? Con người của em vận khí tốt lắm, trước khi gặp mặt anh, thật sự là may mắn tới nỗi có chút không khoa học! Nhưng mà sau khi gặp được anh rồi... bắt đầu không có gì hay ho...

Vinh Mặc nhướng mày, không đổi sắc mặt hỏi: “Hửm?”

“Bởi vì anh, em bị mất thiệt nhiều đại ngôn, mấy bữa tiệc cũng không đi, công việc cũng ít, tiền lương không nhiều.. ” Liêu Hành nói đến đây có chút ủy khuất, “Thân Việt nói em hại cậu ta giảm tiền thưởng nữa...”

“Vì thế nên?” Vinh Mặc thở dài.

“Còn có nha...” Liêu Hành từ từ nhắm mắt, tựa vào trên gối đầu êm ấm, “Bởi vì anh, em ngay cả vợ cũng chưa cưới, mà cũng bởi vì anh, em cả ngày phải đề phòng lo lắng, khi xem weibo cũng phải đọc mấy tin nhắn, bởi vì anh, em thế mà bắt đầu buổi tối đi hầm canh! Bởi vì anh... Em thế nhưng không còn là người đàn ông độc thân kim cương...”

Liêu Hành sau khi nói đến đây, thanh âm thấp xuống: “Bởi vì anh, em thế nhưng cảm nhận được nhà không phải xa xôi đến vậy... Có phải thật ngốc hay không? Em thế nhưng có chút tin rằng có thể bên anh cả đời...”

“Sao lại ngốc?” Vinh Mặc bật cười, âm thanh ôn nhu cách điện thoại còn khiến cho Liêu Hành say mê, “Nếu như nói là ngốc, chắc là anh cũng đã ngốc luôn rồi.”

“Hả? Cái gì?” Liêu Hành ngẩn ngơ, không kịp phản ứng lại.

“Anh nói, anh cũng tin là có thể bên em cả đời.” Tiếng Vinh Mặc kiên định chắc chắn, còn nghiêm túc hứa, “Liêu Hành, anh muốn ở cùng với em một đời, em, anh còn có cả Dục Trạch, chúng ta ba người tạo thành một gia đình.”

Độ mạnh của rượu dần dần thối lui, Liêu Hành tỉnh chút, lại không nhịn được nghi ngờ bản thân có phải còn say hay không, thế nhưng nghe được Vinh Mặc hứa với cậu lời hứa vĩnh viễn? Cậu lắp bắp nói: “Chủ...tịch, anh nói gì?”

Vinh Mặc nói: “Mở cửa.”

“À?” Liêu Hành ngây ngốc từ giường đứng dậy, giày cũng không đi, cứ vậy đi tới mở cửa, Vinh Mặc cầm di động đứng ngoài cửa, bộ dạng phong trần mệt mỏi. Liêu Hành há to miệng, “Chủ tịch, anh sao lại đến...”

Vinh Mặc đi về phía trước một bước, nhấc chân khống chế cửa, hai tay ôm lấy cậu, lực đạo mạnh mẽ khiến cho Liêu Hành phải lui lại mấy bước.

Liêu Hành cúp di động, không biết xử lý sao nói: “Chủ tịch, ngài...”

Lời đang nói toàn bộ bị Vinh Mặc nuốt vào, hô hấp nóng bỏng cùng với đòi hỏi vội vàng thể hiện sự nhớ mong của anh hơn một tháng nay, nụ hôn cứ như vậy đổ ập xuống bao phủ hoàn toàn Liêu Hành, cậu bất giác đáp lại nụ hôn của Vinh Mặc, đầu óc bắt đầu choáng váng: “Cài này có phải là do em uống rượu nhiều xuất hiện ảo giác không nhỉ?”

Vinh Mặc nhẹ nhàng cắn cậu một miếng, nhỏ giọng cảnh cáo: “Chuyên tâm!”

Liêu Hành lúc này mới dám chắc chắn, Vinh Mặc thật sự là vượt hơn nửa Trung Quốc mà gặp cậu! Loại cảm giác lãng mạn kinh hỉ mà tràn ngập mùi nhà giàu này làm Liêu Hành không chống đỡ được — cậu thật sự rất nhớ Vinh Mặc, đối với hơi thở và nhiệt độ của đối phương kéo tới bất ngờ, cậu gắt gao ôm lấy bả vai của Vinh Mặc, giúp anh cởi xuống quần áo trên người, chủ động hôn lên hầu kết của đối phương, trong tiếng thở dốc đầy áp lực, thậm chí còn có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt của hai người.

Hai người lôi kéo lăn lộn trên giường, Liêu Hành bắt đầu xin tha thứ: “Em sáng mai phải bay!”

Vinh Mặc đè xuống: “Đổi lại!”

Liêu Hành nhớ tới lời nhắc nhở của trợ lý: “Không có vé!”

“Khoang hạng nhất chắc chắn có!” Vinh Mặc đưa tay chạm vào thắt lưng của cậu.

“Nhưng mà. ..”

Vinh Mặc tức giận, cầm lấy cổ tay cậu: “Tặng chuyên cơ cho em được không?”

Liêu Hành trở nên im lặng: “Có tiền, anh thắng.”

Vinh Mặc cuối cùng cũng có thể chuyên tâm hưởng thụ “Mĩ thực”, lại  bị cậu quấy rối khiến cho hưng trí đều chạy mất. Anh buông tay, nghiêng người nằm bên cạnh Liêu Hành, không nói gì.

Liêu Hành biết sai, cọ tay anh, cười làm lành: “Chủ tịch?”

Vinh Mặc nghiêng người, đưa tay nhéo mặt cậu: “Thời điểm quan trọng như thế, em sao lại luôn khiến người khác phải dở khóc dở cười hả?”

Liêu Hành cảm thấy rất ngứa, cũng nghiêng người đối diện với anh, cười: “Trời sinh thành tính hay đùa chứ sao.”

Vinh Mặc bật cười: “Cũng tự hiểu nhỉ.”

Liêu Hành ôm lấy ngón tay của anh, gật đầu: “Chứ sao.”

Vinh Mặc bắt lấy bàn tay nghịch ngợm của cậu, nắm trong lòng bàn tay, nhìn cậu, bên miệng nở nụ cười ấm áp: “Sao lại không trả lời tin nhắn? Tín hiệu kém đến thế hả?”

“Đúng vậy, tín hiệu trên sa mạc không tốt.” Liêu Hành bị anh nhìn chăm chú đến ngượng ngùng, tránh ánh mắt anh nói “Khi diễn luôn đọc với nhắn tin sẽ phân tâm...”

Nghe vậy, Vinh Mặc không thể ngừng cười được. Biết Liêu Hành đã nhớ mong anh, nửa tháng chia cách này không ngừng tự áp lực bản thân, tâm lý cuối cùng cũng dễ chịu chút, cũng không uổng anh nghe được tin đã hơ khô thẻ tre liền đặt máy bay, còn phải nối chuyến một lần để đi đến đây. Hội nghị  anh dự một nửa liền đứng dậy, kế tiếp liền có lễ bàn bạc và ký hiệp ước với một vị tổng giám đốc khác, từ chối 3 bữa cơm được mời, trong đó chính là một cái tiệc xã giao của trưởng bối danh vọng.

Hành trình đột xuất làm cho nhóm trợ lý phải luống cuống tay chân, toàn bộ hành trình trong vòng 3 ngày của chủ tịch phải điều chỉnh lại, hủy bỏ toàn bộ vé máy bay đã đặt trước, bữa cơm đặt trong khách sạn cũng hủy bỏ, phải xin lỗi những người khác... nhóm trợ lý lần đầu tiên bị chủ tịch đột nhiên mất đi lý trí mà khiến cho rối loạn.

Mà Vinh Mặc thái độ cũng khác thường, một chút cũng không quan tâm những người khác xử lý ra làm sao, ngay cả công việc lẫn trợ lý Phương đều không mang theo, trực tiếp cầm passport và hành lý đi tới sân bay, cứ như vậy không hề chuẩn bị mà bay. Sau 2 chuyến máy bay sau đó lại thêm 4 tiếng hành trình, lòng của anh vẫn bị kích thích của người kia chiếm lấy, lên máy bay cũng không kịp ăn một miếng cơm, liền ngay cả rượu hay nước uống cũng chưa đụng, chỉ ngồi nhìn chằm chằm những đám mây ngoài cửa sổ, trong đầu đều là những chuyện từ lúc hai người gặp mặt cho đến nay.

Một giây nhìn thấy người kia, anh cuối cùng mới cảm thấy có chút chân thực.

“Liêu Hành...” Vinh Mặc kêu tên cậu, ngồi dậy rồi cúi đầu nhìn cậu, trong mắt còn có thể thấy rõ tình yêu, “Bởi vì em, mà anh lần đầu tiên điên rồ đến vậy.”

“Hả?” Liêu Hành nghe không hiểu, nghi hoặc còn chưa nói ra, hô hấp đã bị Vinh Mặc đoạt lấy.

Chia cách đăng đẵng nay gặp nhau dây dưa gắn bó nhuốm đầy hương rượu nồng đậm, bóng đêm phía tây bắc che đi hơi thở gấp gáp, Liêu Hành trầm luân trong hơi ấm cùng với ánh mắt ôn nhu kia, cậu cảm thấy có lẽ mấy đời trước cậu làm người tốt, mới có thể tu được vận tốt của đời này, gặp được nhiều bạn bè giúp đỡ cậu đến vậy, còn có người yêu thương không muốn buông tay như vậy.

Trước khi trầm miên, Liêu Hành nắm lấy tay Vinh Mặc, thấp giọng nói: “Vận khí của em thật tốt.”

Vinh Mặc không nghe rõ, nghi hoặc hỏi: “Ưm? Chuyện gì?”

Liêu Hành không trả lời lại, chìm vào giấc ngủ an ổn

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi