NƠI TA AN LÒNG

Ngày hôm sau, Vinh Mặc như nguyện nhìn thấy thư kí tiểu thư giao cho anh tư liệu của Liêu Hành.

Phần tư liệu này vô cùng đầy đủ, 1/3 là thư kí rút ra từ hồ sơ nhân sự của công ty, 1/3 là bình luận phỏng vấn của tạp chí trên mạng đăng tải lại, còn lại 1/3 là phần giới thiệu vô cùng tường tận của nghệ sĩ bên trong công ty. Ngay cả Liêu Hành có bạn gái hay trong khóa huấn luyện có tin đồn với ai là thật ai là giả, gặp phải những mối nguy cơ quan hệ xã hội nào, toàn bộ đều liệt kê rành mạch.

Vinh Mặc vừa nhìn vừa gọi điện cho bên tài vụ, cuối tháng có khả năng tăng thêm tiền thưởng cho thư kí tiểu thư.

Lý lịch của Liêu Hành có vẻ đơn giản, chính là thuận buồm xuôi gió đi tới, nhân khí liên tục tăng lên, diễn xuất không ngừng thành thục, mặt tích cực được đánh giá rất nhiều, số tin tức bất lợi khá ít, như có một số kẻ lên án cậu được công ty bảo hộ tốt, một số vai diễn hình tượng không tốt không để cậu đóng, một ít tiết mục nhảm nhí không để cậu tham gia, một số tuyên truyền phỏng vấn có ích cho cậu cũng thường xuyên cự tuyệt. Từng có người bình luận rằng, nếu công ty thả rong một chút, Liêu Hành sớm vài năm có thể trở thành ảnh đế rồi.

Vinh Mặc nhìn lại chỉ mỉm cười, từ chối cho ý kiến.

Thân Việt đối với Liêu Hành vô cùng bảo hộ, nhưng cũng không thể nói là bảo hộ quá mức. Trên thực tế, tiếp xúc với Liêu Hành hai lần, Vinh Mặc đồng ý rằng Thân Việt làm rất tốt. Liêu Hành bản thân cũng không phải là một người có dã tâm phát triển, lấy cậu trước kia là một học bá cùng với giấc mộng trở thành diễn viên đóng thế mà nói, cậu đối với nghề diễn xuất cũng không quá yêu thích cũng chẳng quá say mê, bản tính cũng không câu nệ tiểu tiết, ở trong mắt fan có thể là tùy tiện, nhưng mà ở trong giới giải trí tinh phong huyết vũ, nếu có tí sai lầm, liền rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục.

Liêu Hành không hề nghi ngờ là có thiên phú, nhưng đồng thời cậu cũng là một diễn viên rất kiên cường— nhập diễn không đủ sâu.

Bất luận cậu đối với giới giải trí thích ứng tốt thế nào, đều vô cùng tỉnh táo cố gắng ngăn cách với hoàn cảnh phức tạp bên ngoài, cậu sẽ không mượn cơ hội để nổi tiếng, sẽ không thân cận với cấp cao, cũng sẽ không kết bè với các nghệ sĩ khác, rất nhiều chuyện đều là từ người đại diện cùng công ty ra mặt, cho nên người ngoài trêu chọc Thân Việt là “Người đại diện bảo mẫu toàn năng”, chính là bởi vì bản thân Liêu Hành không đủ tích cực chủ động, cơ hồ tất cả sự tình đều là từ Thân Việt làm.

Có người từng công kích Liêu Hành chính là con rối sống của Thân Việt, bị Thân Việt thao túng lợi dụng, Liêu Hành chỉ ở trên weibo dùng ngữ khí trêu chọc hỏi Thân Việt:

@Liêu Hành muốn làm diễn viên đóng thế: Thân đại ca, nghe nói nghề mới của chú là Toàn năng bảo mẫu, tui đây có thể nhờ chú giặt giúp quần áo dơ với tất thối không?

Đối với cái này, Thân Việt trả lời là:

@Thân Việt: ngủ đi Hành Hành, ngủ một giấc não tàn của chú hẳn sẽ tốt hơn một chút, ngoan~ anh đây bề bộn nhiều việc, không rảnh phản ứng với chú, vọng tưởng là một loại bệnh, đúng đó! @Liêu Hành muốn làm diễn viên đóng thế: Thân đại ca, nghe nói nghề mới của chú là Toàn năng bảo mẫu, tui đây có thể nhờ chú giặt giúp quần áo dơ với tất thổi không?

Phía dưới là một đám fan biểu tình đập bàn điên cuồng cười cùng bình luận, Thân Việt công khai trêu chọc Liêu Hành, câu chữ vừa phủ nhận toàn bộ chỉ trích về toàn chức bảo mẫu, vừa châm chọc những người đó vọng tưởng với não tàn. Loại phương thức đáp lại trong bông có kim, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe khiến cho người xem ôm bụng cười to, tức giận đến ngất xỉu.

Vinh Mặc không thể không cảm thán năm đó chính mình quyết định chính xác, bằng không Thân Việt như thế nào lại trở thành người đại diện kim bài sắc bén mạnh mẽ? Liêu Hành vận khí đúng là quá tốt.

Liêu Hành nghĩ rằng vận khí của mình tốt, mới có thể thuận lợi được sự hỗ trợ của Vinh Mặc, kỳ thật là bởi vì Vinh Mặc hiểu rõ Thân Việt. Nếu Thân Việt là một người có ánh mắt không tốt, Vinh Mặc căn bản cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của nghệ sĩ. Thân Việt vô luận như thế nào cũng không dám tùy ý đưa nghệ sĩ tới phòng của hắn, y dám đưa ra quyết định để Vinh Mặc thu lưu cậu, đã nói lên người này cũng không nhân cơ hội nịnh bợ câu dẫn đại boss, bằng không nếu tùy tiện là một người, ai có thể cam đoan sẽ không nhân cơ hội ôm đùi chứ?

Vinh Mặc tuy sẽ không để người khác thực hiện được ý đồ, nhưng cũng rất chán ghét cách thức này.

Liêu Hành này quả nhiên không làm cho anh thất vọng, ở trước mặt anh cũng không rụt rè sợ hãi, cũng không nịnh nọt bợ đỡ, thoạt nhìn tuy rằng hơi ngây ngô một chút, nhưng cảm giác có sự xa cách rõ ràng. Vinh Mặc đúng là nhìn ra được điểm ấy, mới cảm thấy có chút hứng thú với người này— một người thấy sếp liền tránh, chẳng phải rất thú vị sao?

Vinh Mặc nhìn ảnh chụp trên tư liệu, ngón tay dừng trên ảnh chụp.

Đó là ảnh chụp năm năm trước Liêu Hành mới đến công ty chụp, trên người còn mặc một cái áo sơ mi trắng tùy tiện cùng với quần dài màu đen, tóc thì rối tung, biểu tình có chút mờ mịt, mặt cũng không có chút thay đổi nào so với bây giờ, ánh mắt hơi nghiêng, cả người lộ ra một cỗ ngạo khí thư sinh, cùng thanh niên có nụ cười tuấn lãng hiện giờ hoàn toàn không giống.

“Biến hóa lớn như vậy... sao?” Vinh Mặc thì thào.

Liêu Hành sáng sớm liền bị Thân Việt đánh thức, trên máy bay ngồi mơ màng, liền nằm trên sô pha ở đại sảnh công ty ngủ gật. Em gái tiếp tân đưa cho cậu ly cà phê: “Hành Hành, anh chính là mặt tiền của công ty, tinh thần chút coi!”

Liêu Hành bất đắc dĩ, uống cà phê.: “Công ty khi nào lại không có lương tâm đến để một nam tử hán như tui cướp công việc của mỹ nữa vậy?”

Em gái tiếp tân che miệng cười: “Bị anh đoạt, em cũng không ngại đâu!”

Ngẩng đầu liền nhìn thấy người lãnh đạo trực tiếp Vịnh nhị thiếu từ cửa xoay đi vào, tây trang giày da, thần sắc lãnh đạm. Ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua nơi này, làm cho em gái tiếp tân sợ đến mức phải vội vàng chạy nhanh trở về chỗ, thẳng sống lưng nở nụ cười thục nữ, Liêu Hành cũng cười, chào hắn: “Tổng giám đốc buổi sáng tốt lành.”

Trước kia chỉ là tùy ý gật đầu bước đi, thế nhưng hôm này Vinh Thác lại khác thường đáp lại cậu: “Buổi sáng tốt lành.” Nói xong còn nhìn cậu từ trên xuống dưới, một bộ dáng đăm chiêu.

Liêu Hành sợ tới ngay cả ly cà phê cũng cầm không nổi, này này này... là có ý tứ gì?! Chẳng lẽ tổng giám đốc lại coi trọng cậu?! Lâu như vậy mới phát hiện mỹ mạo của mình có phải quá muộn hay không vậy?

...

Hành Hành, chú là suy nghĩ quá nhiều rồi, thật đó.

Vinh Thác bỗng nhiên mỉm cười hỏi cậu: “Công việc có thuận lợi không?”

Liêu Hành ngơ ngác gật đầu: “Thuận lợi.”

Vinh Thác lại hỏi: “Phúc lợi ở công ty có vừa lòng không?”

Liêu Hành tiếp tục gật đầu: “Vừa lòng.”

Vinh Thác lại hỏi: “Có tiếp tục ký hợp đồng không?”

“Ký...” Liêu Hành đúng lúc liền ngừng, cười gượng, “Thời gian ký lại hợp đồng còn chưa tới hạn mà.”

Vinh Thác lập tức thu liễm tươi cười, mặt không chút thay đổi nói: “Nghe nói bộ phận PR gần đây bởi vì người nào đó bị xoay đến chóng mặt, cậu nói xem loại lãng phí tài nguyên công ty như vậy phải xử lý thế nào đây nhỉ?”

“...” Liêu Hành nghiêm túc đề nghị, “Lấy động chế tĩnh?”

Vinh Thác nhìn cậu, không nói lời nào.

Liêu Hành nghiêm mặt: “Đối với loại lãng phí tài nguyên của bộ phận PR phải nghiêm túc phê bình! Lấy giáo dục là chính, giám sát là phụ, cần phải khiến cho người đó nhận ra sai lầm của mình, đúng lúc hối cải tự thay đổi, một lần nữa làm người!”

Vinh Thác nhíu mày.

Liêu Hành ho khan: “Tôi trở về sẽ suy nghĩ lại chuyện ký lại hợp đồng.”

“Ừ” Vinh Thác gật đầu, xoay người đi.

Phía trước có mấy ngôi sao nhỏ lập tức như chim tán bầy, cướp thang máy, chỉ có một nam sinh là người mới lưu lại, có gắng lấy dũng khí đi tới chào hỏi Vinh Thác: “Tổng giám đốc buổi sáng tốt lành, tôi là Đường...”

Vinh Thác mắt cũng không thèm nhìn tới, lướt qua hắn đi mất, hoàn toàn không nhìn thấy hắn ở chỗ nào.

“... Thanh.” Đường Thanh cuối cùng cũng nói ra tên, hoàn toàn không nghĩ tới vừa nãy tổng giám đốc mới cùng Liêu Hành chào hỏi lại thế mà lại làm như không thấy mặt hắn, mặt đỏ bừng, xấu hổ đứng ở chỗ đó.

Liêu Hành nhìn thấy có người cùng hắn kinh ngạc, nhất thời tâm tình trở nên rất tốt, đi lên liền lắc đầu tấm tắc: “Ngốc nha, thực ngốc đó! Anh nói với chú rồi Tiểu Tam Tạng, chú có ý đồ với giám đốc cũng vô dụng thôi, người ta có người yêu rồi đó, cậu có biết không? Ánh mắt thật thấp, thật thấp mà!”

Đường Thanh bởi vì phát âm giống với Đường Tăng, bị mọi người gọi bằng nick name này. Hắn biết Liêu Hành không phải cố ý cười nhạo hắn, chỉ là trêu ghẹo, cũng liền lớn tiếng đáp lại: “Anh mới là Tiểu Tam Tạng!!!”

Liêu Hành không nhìn kháng nghị của hắn, làm ra bộ dạng không thèm tranh luận: “Muốn địa vị sao lại có ý đồ với tổng giám đốc là hoa đã có chủ? Anh đây ở giới giải trí lăn lộn nhiều năm như vậy, coi nào, nói cho chú một đường tắt tốt nhất! Chú hãy xuống tay với người vừa đẹp trai lại vừa độc thân còn có con, hiểu không? Đại boss đó? 30 tuổi, độc thân, có con gái, có tiền! Đấy mới là mỏ kim cương mà chú nên chọn! Anh nói với chú nha...”

Đường Thanh xanh mặt, liều chết nháy mắt, gấp đến độ muốn khóc.

Liêu Hành hoàn toàn chìm đắm trong lạc thú trêu chọc người mới, không thấy được ánh mắt cảnh cáo của Đường Thanh, tiếp tục nói: “Phải câu dẫn, phải câu dẫn Vinh chủ tịch, một khi thành công, tiền đồ vô hạn!”

Đường Thanh thật sự nhìn không được nữa, quăng cho cậu ánh mắt bảo trọng, hô to một tiếng “Em còn có việc đi trước” liền xoay người chạy, giống như phía sau có ma đuổi theo.

Liêu Hành cười uống cà phê, vừa xoay người vừa cảm thán: “Người trẻ tuổi a, thật là... Phụt...”

May mắn đúng lúc ngậm miệng, đem cà phê gian nan nuốt xuống, Liêu Hành nhìn thấy gương mặt mấy hôm trước buổi tối còn đồng giường cộng chẩm, sợ tới mức cơn buồn ngủ chưa hết, không cần dùng cà phê, tinh thần lại kích động tự như bệnh điên, lắp bắp chảo: “Chủ... Chủ tịch... Sớm... Sớm nha!”

Trời ơi!!! Đại boss vì cái gì lại tới giám sát công ty Truyền Thông Vinh Thị a a a a! Ngài không phải công việc bận rộn sao? Thân Việt ơi mau cứu mạng! Đắc tội với đại boss có tính là nguy cơ quan hệ xã hội không a! Quan hệ xã hội nội bộ bị nguy cơ thì bộ phận PR mặc kệ sao? Muốn chết quá QAQ

Liêu Hành cứng ngắc xấu hổ, liền nhìn thấy đại boss kiến thủ bất kiến vĩ mặt lạnh trong truyền thuyết thản nhiên nhìn cậu, nhíu mày, cười nhạt: “Đúng là rất sớm. Sao vậy... Cậu muốn câu dẫn tôi?”

”...” Liêu Hành đầu tiên là đầu lắc như trống bói, nhìn thấy bộ dáng hoàn toàn không tin của đại boss, khóc không ra nước mắt.

QAQ Đại boss, ngài phải tin tưởng tui nha, tui hiền lành chất phác đâu nghĩ sẽ đánh chủ ý lên ngài đâu a a a a!!!! Thật sự vô cùng thật sự! Ngài hãy nhìn vào đôi mắt chân thật đang mở to của tui.

Vinh Mặc liếc nhìn cậu một cái: “Chúc cậu thành công.” Mang theo thư kí thản nhiên rời đi.

Thư kí tiểu thư bày ra biểu tình khó có thể tin được quay đầu nhìn cậu vài lần, cảm thấy được nhân sinh quan của nàng một lần nữa mọc ra một cái mới, ánh mắt nhìn về phía Liêu Hành thập phần... một lời khó nói hết.

Bị ánh mắt phức tạp kia của thư kí tiểu thư nhìn, Liêu Hành cuối cùng cũng lấy lại tinh thần choáng váng:.... Chúc tui thành công lá có cái ý tứ gì đây(╯‵□′)╯︵┻━┻

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi