Một thằng bé trèo tường vào chùa nghịch ngợm và hái trộm hoa quả, bị sư trụ trì tóm được và thọi cho cu cậu 1 trận tơi tả. Nó chạy về nhà khóc và gọi bố nó đến. Ông bố vốn là 1 đầu gấu có tiếng ở vùng này vội đến gặp nhà sư và hầm hầm nói:
- Này, sao mày **** con tao?
- Thiện tai, thiện tai, bần tăng chưa **** ai bao giờ.
- Thế tại sao mày đánh con tao?
- Thiện tai, thiện tai, bần tăng chưa đánh ai bao giờ.
- Cái thằng này, đã đánh con tao tại sao lại không nhận. Có giỏi thì đánh nhau với tao nhé.
- Thiện tai, thiện tai, xin mời thí chủ, bần tăng chưa ngán ai bao giờ.
- Haha, anh xem, đến là bó tay với vị sư này. Anh thấy có vui hay không?
Nhưng Tuấn Anh chưa kịp trả lời thì bị bao quay bởi một băng nhóm mà có mặt cả cái tên xấu xí hồi nãy. Một tên đứng ra nói:
- Mau giao cái đồng hồ trên tay mày ra, tiền bạc và cả xe, nếu không tụi bây đừng trách tao.
Tùng Linh vốn chẳng khuất phục ai cả chỉ khuất phục sư huynh mà thôi, cho nên nghe vậy cho nên mới giễu nói:
- Có ngon thì nào vô nào.
Cả bọn định lao đến tránh hành động của hắn đi. Tùng Linh vốn đi nh kéo Tuấn Anh ra sau mình, nhưng ngay sau đó, nhỏ mới thấy Tuấn Anh giỏi võ đến như thế. Nhìn động tác đá chân đầy đẹp mắt của Tuấn Anh không thua mấy vị sư huynh của nhỏ, tim Tùng Linh đập rộn ràng, câu nói thật ra em có võ…” vẫn chưa kịp có dịp nói ra đã nhận được hoa rồi.
- Oa oa, chuyện gì đây. Sao tim mình đập mạnh như thế, lẽ nào là yêu