Editor: May
Tống Thanh Xuân nhìn khoảng nửa tiếng, mới nhìn đến kết luận viết tay cuối cùng của bác sĩ: Cha con ruột.
Thật ra vào mười ngày trước, liền đã biết anh là anh ruột cùng cha khác mẹ với cô, không phải sao? Chỉ là khi có căn cứ khoa học chứng minh, bày ở trước mặt cô, Tống Thanh Xuân nghĩ: Thật là rất khổ sở, mấy ngày nay cô dốc hết toàn lực đi trốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn là trốn tránh không nổi nữa, cô nhất định phải đối mặt với hiện thực mà cô tuyệt đối không muốn đối mặt một chút nào hết.
Lúc Tống Thanh Xuân xem “ghi chép giám định DNA”, Tô Chi Niệm đều luôn rất khẩn trương và lo lắng.
Dù anh vào rất nhiều năm trước, đã tiếp nhận sự thật anh và cô là anh em ruột, nhưng qua nhiều năm như vậy, anh chỉ cần vừa không cẩn thận đụng phải mép văn kiện, liền sẽ đau đớn khó nhịn như tim bị dao cắt.
Tống Thanh Xuân đã xem xong nội dung rồi, nhưng vẫn nhìn chằm chằm văn kiện, chậm chạp không có phản ứng.
Cô im lặng như vậy, khiến cho đáy lòng Tô Chi Niệm trở nên càng thêm bất an, anh do dự một chút, mở miệng: “Thanh Xuân...”
Tống Thanh Xuân nghe thấy tiếng Tô Chi Niệm, lông mi nhẹ nhàng chớp chớp, sau đó sửa sang văn kiện chỉnh tề, nghiêm túc bỏ vô trong tập văn kiện lại, quấn quanh dây đỏ về bộ dáng ban đầu, chậm rãi đẩy đến trước mặt Tô Chi Niệm.
Phản ứng tự nhiên lưu loát như vậy của cô, khiến cho Tô Chi Niệm càng khẩn trương hơn.
Nhưng mà ngoài dự đoán của anh là, Tống Thanh Xuân lại dùng ngữ điệu bình tĩnh mở miệng, nói chuyện: “Tô Chi Niệm, em muốn thương lượng với anh một chuyện.”
Tô Chi Niệm có chút ngoài ý muốn với sự bình tĩnh của cô, nhìn chằm chằm mắt cô quan sát một lát, xác định cô không có khác thường, mới “ừ” một tiếng, nói: “Em nói đi.”
Tống Thanh Xuân phủi phía dưới, có mấy lời, còn chưa nói ra, đáy lòng liền đã khó chịu thành một đoàn.
Yêu cầu tiếp theo này của cô, một khi anh đáp ứng, giữa anh và cô, liền sẽ thành trở ngại kéo dài một cả đời cũng sẽ không thể vượt qua.
Tống Thanh Xuân hít sâu một hơi, hai tay quy củ đặt ở trên đầu gối, nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, rất nghiêm túc nói: “Tô Chi Niệm, anh nhận lại cha đi.”
Tô Chi Niệm nhìn lại tầm mắt của Tống Thanh Xuân, nặng trĩu, anh động môi, không lên tiếng.
“Tô Chi Niệm, anh nhận lại cha đi...” Tống Thanh Xuân giống như là sợ anh nghe không hiểu, lại lặp lại lời vừa một nói một lần: “... Em...”
Tống Thanh Xuân nói một chữ, liền dừng lại, cô biết lúc này, cô phải nói “cha của chúng ta”, nhưng có ai biết, bốn chữ “cha của chúng ta” này, đối với anh và cô mà nói, là có bao nhiêu tàn nhẫn chứ?
Tống Thanh Xuân nhắm mắt lại, thở ra một hơi, cuối cùng vẫn không thể nói bốn chữ này ra miệng: “Cha anh không còn bao nhiêu thời gian rồi, Tống Thừa chết, đả kích ông rất lớn, nếu như ông biết, ông còn có một đứa con trai, nhất định sẽ rất cao hứng. Lại nói, ông có quyền lợi được biết, giống như anh cũng có quyền lợi nhận lại cha... Cha con các người không nên cứ thật sự bỏ lỡ cả đời không nhận nhau như vậy...”
Tô Chi Niệm mím môi, từ đầu đến cuối đều không có đáp lại đề tài này của Tống Thanh Xuân.
Anh trầm mặc thật lâu, giống như là trải qua suy đi nghĩ lại, cuối cùng cho cô một câu trả lời: “Anh cần thương lượng với mẹ anh một chút.”
Tống Thanh Xuân nhịn chua xót tràn ngập trong lòng, nói: “Được.”
Trong biệt thự rơi vào một mảnh yên tĩnh kỳ lạ, qua một quãng thời gian rất lâu, Tống Thanh Xuân lại mở miệng: “Tô Chi Niệm, em còn có một yêu cầu...”
Tô Chi Niệm khẽ gật đầu, không lên tiếng.
Tống Thanh Xuân: “Tô Chi Niệm, chúng ta hẹn hò đi.”