NON NỐI NON XANH

Phó Hàm vừa xuống máy bay liền liên lạc với Trần Lộ Mạn.

Trong số rất nhiều cô gái theo đuổi thiếu gia, cô đi con đường dụ dỗ, bắt đầu từ việc tiếp cận Trần Lộ Mạn.

Mặc dù không thể sát cánh với Trần Trình bên Upenn, nhưng NYU (*) cũng không tệ.

(*) Đại học New York là một trường đại học nghiên cứu không giáo phái tư thục Hoa Kỳ có trụ sở tại thành phố New York. Được thành lập năm 1831, NYU là một trong những đại học tư thục phi lợi nhuận có số lượng sinh viên lớn nhất của nền giáo dục đại học Mỹ. Theo bảng xếp hạng của QS thì đây là trường đại học tốt thứ 39 trên thế giới.

Nhưng sự tự tin của cô đã bị đả kích khi gặp Trần Trình vào giờ phút này:

“Cô nghĩ gì về việc AT&T mua lại Time Warner?”

“Cả việc Qualcomm mua lại NXP?”

“Shire mua lại Baxalta?”

“Vụ sáp nhập toàn bộ cổ phần của LSE và Deutsche Börse?”

Cô ấp úng trả lời từng vụ sáp nhập quy mô lớn mà thiếu gia tung ra, thầm nghĩ không biết anh định ăn cơm hay bảo vệ luận án nữa.

Tuy Trần Trình là sinh viên khối kinh doanh, nhưng MA khác với trọng tài, đó là môn học bắt buộc của anh. Nhưng khi nghe câu trả lời bập bõm của Phó Hàm, anh chỉ cảm thấy cô nàng cái biết cái không, lòng hiếu kỳ đã cạn kiệt bởi những đáp án gà mờ.

Nếu là Lâm Hàng, cô nhất định có thể trả lời được.

Anh giật mình vì suy nghĩ đường đột của mình, nhưng vẫn bình tĩnh giải thích các vụ thu mua cho cô ấy.

Phó Hàm lập tức cảm thấy bêu mặt.

Trần Trình càng khó tán hơn rồi.

Dựa vào những gì Phó Hàm biết về anh trước đây, gu của anh là các bình hoa xinh đẹp, giờ lại nâng tiêu chuẩn lên thành bình hoa đẹp có nội hàm rồi ư?

Hồi còn ở Mỹ, cô chẳng thiếu người theo đuổi, nhưng cô lại mắt cao hơn đầu, khinh thường thể loại con ông cháu cha.

Cô chỉ muốn chinh phục những thứ tốt nhất.

Bộ vest xám cùng cặp kính gọng vàng tạo cho Trần Trình một cảm giác cấm dục khó tả.

Nhưng màn trình diễn hôm nay của cô có vẻ không được lòng anh mấy.

Cũng may, Trần Lộ Mạn ra tay kịp thời, giải cứu vòng vây: “Vị thiếu gia này, ngài đang phỏng vấn người ta đấy hả?”

“Chính anh bảo em không được nói chuyện công việc trong thời gian nghỉ ngơi cơ mà.” Trần Lộ Mạn tiếp tục quăng bom.

“Xin lỗi,” Anh cười xòa, “Dạo này bận quá, trong đầu chỉ có công việc thôi.”

Phó Hàm xấu hổ chọc đũa vào thức ăn trong bát, nhất thời không biết nên nói gì.

Một bữa ăn thật vô vị.

Mãi đến khi Trần Trình gọi phục vụ đến tính tiền, cô ấy vẫn không thể bắt chuyện được với anh.

Ngay trước khi chia tay, cô nàng cắn môi: “Trần Trình, không biết tôi có thể thêm WeChat anh không…”

Trần Trình còn chưa kịp nói gì, Trần Lộ Mạn đã kích động giành công: “Em gửi cho chị cho!”

Anh đành phải nở nụ cười mỉm với Phó Hàm.

Trần Trình đưa em gái và Phó Hàm ra cửa, dặn dò tài xế lái xe đến cổng Kinh Triệu Doãn chở Phó Hàm về nhà, còn anh và Trần Lộ Mạn đứng chờ một tài xế khác đến đón.

Anh bâng quơ nhìn tòa nhà cao tầng vẫn sáng đèn đằng xa, lấy tâm thế “mèo khóc chuột” mà thầm nhủ: Không biết người tội nghiệp nào lại phải tăng ca.

Hình ảnh buổi chiều Lâm Hàng ôm máy tính trong phòng làm việc chợt lóe lên trong đầu.

Anh đột nhiên thay đổi ý định: “Trần Lộ Mạn, em về trước đi, anh quay lại Bạc Thái có chút việc.”

“Ờ, tùy anh, đồ cuồng công việc.” Trần Lộ Mạn đang chỉnh bài đăng vòng bạn bè, không buồn ngẩng đầu lên.

Phó Hàm cuối cùng cũng có cơ hội xen vào: “Gần đây anh bận việc gì vậy?”

“Một vấn đề về hạng mục xuất khẩu.” Anh trả lời ngắn gọn.

“Là về…” Phó Hàm còn muốn hỏi.

Nhưng tài xế đã dừng chiếc Land Rover trước mặt họ.

Trần Trình mỉm cười chào tạm biệt hai quý cô, cắt đứt câu hỏi tiếp theo của Phó Hàm.

Anh đoán có một vị họ Lâm đáng thương đang làm thêm giờ.



Lâm Hàng ở lại văn phòng cho đến khi mọi người về hết.

Việc sắp xếp tất cả thông tin cần thiết mất nhiều thời gian hơn cô nghĩ. Hôm nay cô đã gọi cho giáo sư, xác nhận lại phần phân công công việc của họ. Cô phụ trách các thủ tục, còn giáo sư phụ trách các thực thể. Nhưng trên tay Trần Gia Minh đang có quá nhiều vụ án, cô vẫn cần phải chuẩn bị thay cho ông.

Một người lại phải làm thay hai người.

Cô bận đến mức không có thời gian ăn cơm tối, vất vả mãi mới xong một phần nhỏ công việc, cô cầm điện thoại lướt vòng bạn bè một lát.

Mạn mạn trường lộ: Cuối cùng chị Phó Hàm cũng về!

Cô nhấp vào thì thấy một bức ảnh chụp chung của hai người đẹp trang điểm tỉ mỉ, quần áo tươm tất.

Đang định lướt xuống, cô chợt nhìn thấy một góc áo màu xám trong bức ảnh.

Góc áo màu xám…?

Màu xám…

Rõ ràng là bộ vest hôm nay của Trần Trình.

Cô đột nhiên không biết nên phản ứng kiểu gì, hàng ngàn suy nghĩ ùa vào trong óc, bàn ăn tối nay của Trần Trình không chỉ có Trần Lộ Mạn, mà còn có một người phụ nữ khác.

Cô nhìn chằm chằm vào chữ “Phó Hàm”.

Vài đoạn ký ức ngắn trong trí nhớ hiện lên, Phó Hàm là bạn cấp ba, học lớp bên cạnh của cô____ cũng tức là bạn cùng lớp với Trần Trình.

Tại sao họ lại ngồi ăn với nhau?

“AT&T thu mua Time Warner?”

Lâm Hàng mải nhìn điện thoại, vắt óc suy nghĩ xem quan hệ của họ là gì, nên khi nghe câu hỏi cũng không xem xét là ai đặt câu, chỉ đưa ra đáp án theo phản xạ tự nhiên:

“Thông qua thương vụ này, AT&T sẽ biến từ một công ty viễn thông thành một gã khổng lồ ngành truyền thông giải trí, tài sản sẽ bao gồm hãng phim Warner Bros và các kênh truyền hình như TBS và CNN. Thỏa thuận đạt 85,4 tỷ USD. Tính cả khoản nợ của Time Warner thì tổng giá trị của hợp đồng lên tới 108,7 tỷ USD.”

Cô bất giác ngẩng đầu, liền thấy Trần Trình đang khoanh tay đứng ở cửa.

Và bộ vest màu xám của anh.

“Chào buổi tối, Lâm Hàng.” Trần Trình bật cười.

*

Hố đen – Trần Dịch Tấn

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi