NON XANH VẪN Ở ĐÂY

Du Tinh đứng ở hành lang, đáy mắt cất giấu những cảm xúc khiến người khác không thể nhìn thấu. Ánh đèn rọi xuống, khuôn mặt với lớp trang điểm nhạt lờ mờ bừng lên sắc đỏ, phỏng chừng quá đỗi tức giận.

Hứa Thanh San vỗ về Tống Bảo Ninh, ôm vai cô ấy đi ra ngoài, giọng điệu lạnh tanh: “Khó nói à?”

“Ở đây không tiện.” Du Tinh liếm môi dưới, như đang cực lực kiềm chế cảm xúc: “Gã đó đã không phải người đàn ông của tôi nữa, tôi cũng không nói với cô về Hứa Thanh Sơn.”

Vậy còn gì hay ho để nói? Không phải là sẽ đứng ở lập trường người chị gái, hy vọng cô đừng nhắm vào Du Hiểu chứ? Hứa Thanh San nhướng mày, nắm cổ tay Tống Bảo Ninh, kéo cô ấy, rảo nhanh bước ra ngoài nhà hàng. “Thế thì cô tìm chỗ nào tiện đi, Du Hiểu có cách thức liên lạc với tôi đấy. Xin lỗi không tiếp chuyện được.”

Ra khỏi nhà hàng, thành phố đã lên đèn, ánh sáng đan xen, trên đường lác đác người qua lại.

Lực tay Hứa Thanh San rất mạnh, mặt cô toát lên vẻ bực tức. Tống Bảo Ninh ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám dẫn một gã đàn ông xa lạ vào khách sạn, còn trùng hợp như vậy, lại chính là vị anh em tốt kia của Hứa Thanh Sơn.

Nén lửa giận, đi tới bồn hoa ngoài nhà hàng, Hứa Thanh San thả tay, nhìn xuống Tống Bảo Ninh, giận không để đâu cho hết: “Cậu đây là bất cần đời phải không, học người ta chơi tình một đêm!” 

Cuộc hôn nhân này là một cơn ác mộng, Tống Bảo Ninh thật sự hy vọng mình mau chóng tỉnh lại.

Trước kia, Tống Bảo Ninh điềm tĩnh, không nhát gan sợ bóng sợ gió thế này.

“Chưa có gì xảy ra thật mà.” Hốc mắt Tống Bảo Ninh đỏ hoe, ngập ngừng tóm lấy cổ tay Hứa Thanh San, khẽ lay lay: “San Nhi, cậu nghe tớ giải thích đã!”

Hứa Thanh San thu hết dáng vẻ chực khóc của Tống Bảo Ninh vào trong mắt, lặng lẽ thở dài một hơi, dịu giọng bảo cô ấy giải thích rõ ràng.

Tống Bảo Ninh hít hít cái mũi, cúi đầu, từ từ nhớ lại tất cả những chuyện này. Sau khi ly hôn, cô ấy rất khổ tâm, hôm ấy cuối tuần, đầu óc nóng lên bèn muốn đến quán bar uống rượu trút hết nỗi buồn.

Cô ấy chưa bao giờ tới chỗ như vậy, đến nơi rồi vẫn cứ chần chừ, không có can đảm bước vào, đành trở lại xe, ngồi thẫn thờ.

Rạng sáng, rất nhiều đàn ông và phụ nữ say xỉn từ bên trong đi ra, Tống Bảo Ninh sợ bị người ta hiểu nhầm mình là gái gọi, lúc nổ máy xe định đi thì Phó Triết đột nhiên nhào đến ngáng đường.

Gã chặn xe Tống Bảo Ninh, cô ấy vừa hoảng vừa sợ, buộc lòng phải kéo gã tới khách sạn.

Kết quả vào khách sạn, bạn gái của gã chạy tới cãi vã ầm ĩ với gã, chế nhạo gã tìm gái gọi, còn mắng chửi Tống Bảo Ninh thậm tệ.

“Chỉ thế thôi?” Hứa Thanh San nhìn quanh một vòng, muốn đập vào tường cho rồi.

Cái cô nàng ngu ngốc này, bị người ta hiểu lầm mà không biết giải thích à…

Tống Bảo Ninh ‘ừ’ một tiếng, đầu cũng sắp gục tới ngực, tội nghiệp lắc lắc tay Hứa Thanh San: “San Nhi, cậu phải tin tớ.”

Vừa dứt lời, sau lưng bỗng vang lên giọng không vui của một người đàn ông: “Tống Bảo Ninh, em lại đây!”

Hứa Thanh San ngoảnh đầu theo bản năng. Người đó đã đi tới trước mặt, vóc dáng cao ráo, khuôn mặt dưới ánh đèn đường trắng đến độ hơi giống phái nữ. Gã mặc một bộ âu phục chất liệu tốt được cắt may bằng tay, thoạt nhìn đã biết là con cái nhà giàu.

Sống lưng Tống Bảo Ninh cứng đờ, hoảng hốt trốn sau Hứa Thanh San, gò má dán vào lưng cô, giọng nói yếu ớt: “Chính… chính là gã ta đấy.”

“Gã ta chưa ‘làm gì’ cậu chứ?” Hứa Thanh San nghiêng mắt, nén giận, liếc Tống Bảo Ninh đang trốn sau lưng mình, thầm đau cả đầu.

“Làm rồi, gã… cưỡng hôn tớ.” Mặt Tống Bảo Ninh đỏ đến độ nhỏ máu, giọng khê đặc, bám chặt lấy cánh tay Hứa Thanh San, tận lực giấu mình đi.

Ngoài chồng cũ ra, xưa nay Tống Bảo Ninh chưa từng bị người đàn ông khác hôn, ngay cả nói thêm một câu cũng sợ chồng nổi giận, sẽ đánh cô ấy.

Hứa Thanh San nheo mắt, nhác thấy Quan Hoài cũng đang đi tới, cô cau mày, giáng cho Phó Triết một cái bạt tai: “Cái tát này là đánh thay Bảo Ninh. Con mẹ nó, bớt giả say bắt nạt người khác đi!”

Cũng đánh vì Hứa Thanh Sơn, bất kể Du Tinh đã làm gì thì gã và Du Tinh bên nhau là sự thật.

Đánh xong, Hứa Thanh San vẩy vẩy bàn tay đau đến tê rần, bỏ lại Phó Triết với vẻ mặt lơ ngơ, đỡ Tống Bảo Ninh quay vào. Đi qua Quan Hoài, cô thả chậm bước, thản nhiên nói: “Hôm nay em không rảnh, ngày mai và cả vô số ngày sau nữa cũng không rảnh.”

Quan Hoài há miệng, còn chưa nói nên lời thì Phó Triết như đã hoàn hồn, đột nhiên rảo cẳng đuổi theo, duỗi tay hòng kéo Tống Bảo Ninh: “Tống Bảo Ninh, em lại đây cho anh!”

“Bốp” một tiếng, Hứa Thanh San vung một cái tát nữa, đanh mặt: “Cách xa cô ấy ra!”

Ăn liền hai phát tát, Phó Triết điên tiết, càng kiên quyết muốn cướp người: “Đây là chuyện của tôi với cô ấy, không liên quan đến cô.”

Giữa chốn đông người, lôi lôi kéo kéo thật sự rất xấu hổ, Hứa Thanh San hất tay Phó Triết ra, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Có lời thì vào trong nói, đừng ở đây làm trò mất thể diện.”

Phó Triết nhìn quanh một lượt, thấy có người dừng chân vây xem, gã nhăn mày, híp mắt nhìn chằm chằm Tống Bảo Ninh vẫn luôn né tránh, nghiến răng gật đầu.

Quay vào trong nhà hàng, hai chị em Du Tinh cũng sang ngồi cùng, bảy người ghép một cái bàn dài, người nào người nấy trầm lặng, bầu không khí ngượng ngùng.

Tay trái Hứa Thanh San khoác lên bả vai Tống Bảo Ninh, tay phải để trên bàn, tỉnh bơ nhìn Phó Triết.

Mặt mũi không tồi, phải cái da dẻ trắng tới mức sắp đuổi kịp cánh chị em phụ nữ, vẫn là Hứa Thanh Sơn dễ nhìn hơn.

“Bảo Ninh, anh đưa em về!” Chung Thành chợt lên tiếng, giọng điệu không cho phép từ chối: “Muộn lắm rồi, đừng để bác Tống lo lắng cho em!”

Tống Bảo Ninh đáp ‘vâng’, lấy tay Hứa Thanh San ra, rụt rè đứng dậy.

Phó Triết cũng đứng lên theo, dấu hằn đỏ hồng in trên má rõ ràng đã sưng, rất chi bắt mắt: “Không cần anh đưa, tôi đưa cô ấy về.”

Chung Thành liếc xéo gã, điềm nhiên tới bên Tống Bảo Ninh, ôm hờ lấy bả vai cô ấy, ung dung đi ra ngoài.

Phó Triết toan cản, kết quả bị Quan Hoài giữ lại: “Cô gái kia cũng sợ thế rồi, cậu thôi đi!”

Hứa Thanh San vén mí mắt, đeo túi xách, thong thả đứng lên, theo sau, lười phải phí lời với bọn họ.

Quan Hoài đứng dậy, mấp máy môi rồi lại ngồi xuống. Du Hiểu liếc bóng lưng Hứa Thanh San, bâng quơ mở miệng: “Giám đốc Hứa sống chung với anh Thanh Sơn đấy.”

“Cái gì!” Du Tinh và Quan Hoài đồng thanh, biểu cảm không tài nào tưởng tượng nổi.

Du Hiểu chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Em tưởng… mọi người biết cả rồi. Anh Thanh Sơn với giám đốc Hứa vừa gặp đã yêu. Lần trước bọn em đi công tác, họ quen biết cái liền ở bên nhau luôn trong ngày hôm ấy.”

Quan Hoài nhắm mắt, đứng phắt dậy, lạnh mặt đuổi theo.

Hứa Thanh Sơn tẩm ngẩm ‘cạy chân tường’ của anh ta, quả là quá đáng!

Phó Triết không rõ đầu cua tai nheo, lo Quan Hoài kích động đánh mất lý trí, vội vàng đi theo.

Hứa Thanh San lên xe, dõi mắt nhìn xe Chung Thành lăn bánh, liếc thấy Quan Hoài đuổi theo ra, cô cong khóe môi, vặn chìa khóa, nổ máy, chầm chậm lái xe ra khỏi bãi đậu.

Di động có cuộc gọi, qua kính chiếu hậu, trông vẻ mặt nhớn nhác của Quan Hoài, cô cười, đeo tai nghe bắt máy: “Quan Hoài, anh hỏi Du Hiểu xem, Du Tinh mang thai con của ai, nhân lúc Du Tinh cũng có ở đây mà ba mặt một lời đi!”

Bên tai yên lặng một chốc, đoạn truyền tới tiếng gào nhẹ kìm nén lửa giận của Quan Hoài: “Em nói gì?”

“Em nói, anh làm sao để Du Tinh hỏi thẳng mặt Du Hiểu, năm đó Du Tinh có bầu, đứa bé là con ai.” Hứa Thanh San cong môi, khẽ bật cười: “Ban nãy có phải Du Hiểu đã cho anh biết em với Hứa Thanh Sơn bên nhau đúng không?”

Chừng như bị hỏi khó, Quan Hoài thoáng lặng thinh, giọng nói khàn khàn và bức bối: “Cô ấy nói vậy.”

“Ô, nói thế, anh tức giận với em bởi nguyên nhân này?” Nụ cười trên môi Hứa Thanh San đậm thêm, tiếng nói êm nhẹ như mèo: “Nhưng Quan Hoài à, hình như anh không có tư cách nhỉ, trước giờ em đâu phải bạn gái anh.”

Bên tai im lặng lần nữa. Lát sau, một tiếng ‘tút’ truyền tới, cuộc gọi bị ngắt.

Hứa Thanh San tháo tai nghe, ngẫm một tẹo lại đeo lên, xem giờ, kế tiếp gọi cho Hàn Nhất Minh.

Cô đưa laptop của mình đi lấy dấu vân tay, ngày mai là có thể cho kết quả.

Kết thúc cuộc gọi với Hàn Nhất Minh, nghĩ đến Tống Bảo Ninh, thực sự không yên tâm lắm, Hứa Thanh San thở dài, quay xe, lái về hướng nhà cô bạn.

Quan Hoài cúp máy, sắc mặt xầm xì. Hứa Thanh San có điểm này không tốt, đã tuyệt tình thì không chừa cho người ta chút thể diện nào.

Vô duyên vô cớ nhắc tới chuyện Du Tinh có thai, phần lớn là Hứa Thanh Sơn đã nói gì đó với cô, quan hệ giữa họ hai năm rõ mười rồi.

Có điều, không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên mà là… nối lại tình xưa.

Đệch, đúng là chết tiệt!

“Ông sao thế?” Phó Triết thấp đầu, đưa điếu thuốc lên miệng châm, ánh mắt sâu thẳm nhìn dòng xe cộ trước mặt: “Ông quen cô gái đánh tôi à?”

“Suýt thành bạn gái tôi!” Quan Hoài lấy bao thuốc trên tay Phó Triết, nghĩ một tẹo lại trả về: “Không nhắc đến chuyện này nữa. Cậu nói cho tôi nghe, năm đó có phải Du Tinh mang thai con của cậu thật không?”

Phó Triết nhả khói thuốc, ngoảnh đầu nhìn hai chị em vẫn ngồi trong nhà hàng, cười mỉa: “Nếu tôi cho ông biết, thằng này chưa ‘chịch’ cô ta, ông tin không?”

Quan Hoài nghiêng đầu né ánh mắt của Phó Triết, sờ sờ cằm, lắc đầu: "Không tin."

"Biết ngay là vậy mà. Tụi tôi quả thực đã sống chung, nhưng tôi thật sự chưa ngủ với cô ta. Ông cũng biết tôi chỉ thích cừu non, nhất là loại vâng lời. Du Tinh kiêu kỳ không phải khẩu vị của tôi." Phó Triết vứt nửa điếu thuốc còn lại, kéo Quan Hoài trở vào nhà hàng.

Du Tinh và Du Hiểu đang chuẩn bị rời đi, thấy hai người bước vào, thì ngồi lại.

Phó Triết tự dưng bị ăn hai phát tát, sau khi về nước, Hứa Thanh Sơn lại tránh mặt không gặp, đầy một bụng tức, ngồi xuống liền lạnh nhạt lên tiếng: "Du Tinh, em nói cho Quan Hoài biết, chuyện năm đó rốt cuộc là sao, ông đây đã chịch em chưa?"

Mặt Du Tinh trắng bệch, ngẩng đầu đụng phải ánh mắt sâu hun hút của Quan Hoài, cô ta chột dạ.

Du Hiểu giật mình, mặt thoáng biến sắc, định đi, không ngờ Phó Triết giống như đã nhìn thấu cô ả, lạnh lùng mở miệng: "Du Hiểu, dám làm không dám nhận à? Không phải cứ cởi hết ngủ cùng nhau thì chính là "làm tình’" đâu em. Anh không phải thằng ngốc."

"Em không biết anh đang nói gì." Trong đầu Du Hiểu ầm một tiếng, sống lưng toát một luồng khí lạnh.

Lửa giận này đã tích tụ nhiều năm trong lòng Phó Triết, gã vốn định tối nay nói rõ trước mặt Quan Hoài, tức thì ngay cả phong độ cũng vứt bỏ, giễu cợt nói: "Cho dù là Thanh Sơn hay anh, đã không thích thì chẳng thèm đụng vào đâu."

Lồng ngực Du Tinh nghẹn ứ, uất ức không tài nào giải thích nổi: "Không thích em, tại sao còn muốn sống chung, còn muốn chăm lo cho em?"

"Đấy là bố thí." Phó Triết híp mắt, mặt lộ vẻ khinh bỉ: "Hai chị em cô đều khiến người ta cảm thấy kinh tởm."

Dứt lời, không liếc hai chị em họ thêm một cái, Phó Triết giận dữ bỏ đi.

Quan Hoài phản ứng chậm, lấy lại tinh thần liền đuổi theo. Suy cho cùng năm ấy đã xảy ra chuyện gì? Gã Phó Triết quả tình hơi ác miệng, nhưng rất hiếm khi mắng chửi phụ nữ thô lỗ thế này.

"Ban đầu chị tính tìm giám đốc của em nói chuyện, hy vọng cô ấy đừng vì chị mà nhắm vào em trong công việc." Du Tinh đứng dậy, dường như sức lực toàn thân đã bị rút cạn, bàng hoàng nhìn Du Hiểu, muốn cười nhưng nước mắt lại rơi xuống trước.

Năm ấy, tỉnh dậy trên giường khách sạn, nhận ra mình với Phó Triết ngủ cùng nhau, thẳm sâu trong lòng cô ta thực tình có phần mừng thầm.

Những tưởng gã thích mình, cho nên mới nhân lúc Hứa Thanh Sơn không ở thành phố B, giả vờ say muốn phát sinh quan hệ với cô ta.

Dẫu biết rõ Phó Triết không động vào mình, nhưng vẫn vờ ngốc đòi gã chịu trách nhiệm.

Hóa ra hết thảy là do Du Hiểu cố tình sắp đặt, Phó Triết chưa từng thích mình, thảo nào thời gian ở nước ngoài, gã thay hết cô bạn gái này tới cô bạn gái khác, cũng không chịu chung phòng với cô ta.

Còn sự chăm sóc của gã dành cho cô ta chỉ là bố thí. Trong mắt gã, cô ta là một kẻ ăn mày.

"Chuyện công việc còn chưa đến lượt chị ta bới móc em, em là trợ lý của tổng giám đốc!" Du Hiểu cũng đứng dậy theo, kích động nói: "Chị ta chỉ là một ả lẳng lơ đội lốt đoan trang, không xứng với anh Thanh Sơn."

"Em thật sự khiến người khác thất vọng và đau lòng." Du Tinh thoáng ngừng bước, rồi đi tiếp ra ngoài: "Từ nay về sau, em coi như chị đã chết. Chị không có đứa em gái vừa ngu xuẩn vừa độc ác như em."

"Là chính chị nói nếu có thể lựa chọn lần nữa, nhất định sẽ chọn Phó Triết chứ không phải anh Thanh Sơn. Chẳng qua em tác thành cho chị đấy thôi." Du Hiểu hất hàm, ra vẻ lớn lối trừng mắt nhìn bóng lưng Du Tinh.

Ánh mắt Du Tinh xám xịt, khiến người ta bỗng dưng cảm thấy sợ hãi.

"Em thấy vui là được!" Du Tinh giãn khóe môi, nhanh chân rời đi.

Cô ta chưa bao giờ nghĩ, trong mắt Phó Triết mình lại quá đỗi hèn mọn như vậy.

***

Dưới lầu nhà Tống Bảo Ninh.

Hứa Thanh San xuống xe, nhét hai tay vào túi áo khoác, đứng yên bên cạnh Chung Thành, ngẩng đầu nhìn ánh đèn trên tầng chín: "Sao anh không đưa cô ấy lên?"

"Người đó tệ với cô ấy lắm phải không?" Chung Thành cúi đầu đưa điếu thuốc lên miệng, bàn tay châm lửa run run: "Trước đây cô ấy không nhút nhát thế này. Vừa xuống xe, anh vốn định đỡ cô ấy, thì bị cô ấy đẩy ra, suýt ngã."

"Rất tệ, hắn ta bạo lực gia đình, bồ bịch lăng nhăng." Hứa Thanh San thu lại tầm mắt, thở dài thườn thượt: "Hồi đại học, Bảo Ninh ngoan nhất phòng. Nhưng cuộc hôn nhân này đã dồn ép cô ấy đến nỗi học hút thuốc lá, còn đắm chìm ở quán bar."

Chung Thành trầm lặng, nửa điếu thuốc còn lại cháy hết, ngón tay bị bỏng bởi đốm lửa, anh liền bừng tỉnh: "Đợi anh một lát!"

Hứa Thanh San gật đầu, dựa vào xe anh, mím chặt môi.

Tình trạng của Tống Bảo Ninh có khả năng gay go hơn những gì Hứa Thanh San thấy. Trước đây bận rộn suốt, không bớt ra được thời gian bên cô ấy. Nói thật là rất áy náy.

Đang ngẩn người, bố Tống từ trên lầu xuống, trông thấy Hứa Thanh San, ông sửng sốt, bỗng chốc phấn chấn, bảo cô lên nhà.

Hứa Thanh San giải thích rằng còn một người bạn nữa đi cùng, thuận miệng hỏi thăm ông về tình hình của Tống Bảo Ninh mấy ngày qua.

Như cô đoán, tình trạng rất xấu.

Cuối tuần, Tống Bảo Ninh đến quán bar, căn bản không phải giải tỏa nỗi buồn, cô ấy mang theo thuốc ngủ, muốn tự sát...

"Sau khi Bảo Ninh lấy thằng khốn nạn ấy gần như chẳng có bạn bè gì, hai vợ chồng chú chỉ có mỗi đứa con gái là nó, chú mong cháu có thể giúp đỡ nó với." Bố Tống quay đầu sang bên, lén gạt nước mắt.

"Chú yên tâm đi ạ, cháu sẽ giúp Bảo Ninh!" Hứa Thanh San thở dài, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.

Tên cặn bã đó còn ở thành phố B, Tống Bảo Ninh không thay đổi môi trường, e rằng trong một thời gian dài cô ấy sẽ không thể thoát ra khỏi cơn ác mộng này...

Sáng thứ Hai, Hứa Thanh San tới công ty thảo luận với Hàn Nhất Minh cùng Chung Thành, sau đấy đến thẳng văn phòng cố vấn pháp luật của công ty, hỗ trợ họ chuẩn bị khởi kiện.

Bên đối thủ cạnh tranh mới quảng bá, bằng chứng và chứng cứ đã công chứng thu được chưa đầy đủ, nhưng chỉ cần lập hồ sơ thì Civic vẫn thắng chắc trong vụ kiện này.

Xử lý xong việc này, phía quỹ từ thiện thanh toán khoản cuối, đồng thời ký thỏa thuận cho lần hợp tác tiếp theo.

Buổi chiều, trước khi tan làm, Hứa Thanh San tìm Chung Thành, nói thẳng vào đề: "Em muốn dẫn Bảo Ninh ra ngoài giải sầu, đây là đơn từ chức."

"Anh đi với em!" Chung Thành đứng dậy, mở luôn cửa: "Đi thôi, Hàn Nhất Minh đang đợi đấy!"

Hứa Thanh San thở phù một hơi, huơ huơ đơn từ chức trong tay, nhẹ bước nối gót Chung Thành. Tối thứ Bảy tuần trước, Chung Thành trò chuyện với bố Tống rất khuya, lúc rời đi đã sắp rạng sáng.

Cô không hỏi hai người đã nói gì, mà dỗ Tống Bảo Ninh ngủ, đoạn chăm chút cho Weibo của mình.

Sắc mặt Hàn Nhất Minh không tốt lắm, giám đốc kế hoạch từ chức đã đành, phía đối tác đột nhiên bỏ gánh nửa chừng, không biết còn tưởng Civic sắp đóng cửa.

Nói chuyện nửa tiếng không đạt được thống nhất, Hàn Nhất Minh đập tay lên bàn: "Cho cô cậu nghỉ ba tháng, hàng ngày giữ liên lạc, có internet là có thể làm việc, tôi sẽ sắp xếp người tiếp nhận việc đối ngoại."

Hứa Thanh San và Chung Thành trao đổi một ánh nhìn, để đơn từ chức lại, lùi hai bước, khoan thai chuồn ra.

Đến nhà họ Tống ăn cơm tối, rồi đón Tống Bảo Ninh về cảng Thanh Ấp, đã là hơn 9 giờ. Tắm gội xong, Hứa Thanh San sực nhớ ra còn món quà chưa mở. Cô nhấp môi, lấy trong ngăn kéo ra, cẩn thận bóc lớp giấy gói ngoài chiếc hộp.

Hộp của ‘đầu gỗ’ làm, sau khi bóc thì có mùi mộc hương nhàn nhạt thoang thoảng bay ra.

Nhấc nắp hộp lên, phát hiện bên trong toàn là truyện tranh. Hứa Thanh San giương khóe môi, mở từng tờ ra xem, đều của Hứa Thanh Sơn vẽ, chuyện sửa đường năm ngoái, giờ lên lớp ngày thường, hết sức sinh động.

"San Nhi, cậu đang xem gì vậy?" Tống Bảo Ninh đã tắm xong, vừa lau tóc vừa bước vào, giọng điệu nghi hoặc: "Mai cậu muốn dẫn mình đi đâu?"

Nụ cười trên môi, Hứa Thanh San cầm di động chụp lại tranh, ra vẻ bí ẩn: "Tới rồi cậu sẽ biết, giờ không thể nói."

"Tớ có thể không đi không?" Tống Bảo Ninh ngồi xuống, thò người sang nhìn tranh vẽ dưới tay Hứa Thanh San, giọng nói nhỏ nhẹ: "Cô gái trong tranh thầy Hứa vẽ là cậu à?"

Hứa Thanh San ngẩn tò te, bỏ di động xuống, cầm tranh lên xem tới xem lui thật kỹ, nhịp tim đập nhanh hơn.

Xem hết các bức vẽ, cảm thấy căn bản không có khả năng là mình, cô lại cầm di động chụp tiếp: "Không phải tớ đâu. Đây là của một người bạn vẽ năm ngoái, tớ chuẩn bị đăng lên Weibo hộ anh ấy."

Tuy đã tới trường tiểu học Hứa Thanh Sơn dạy hai lần, nhưng trước sau cô đều không nhớ tên trường là gì.

Để tiện phân biệt, cô lập một chủ đề: "Thanh Sơn y cừu tại" (Thanh Sơn vẫn ở đây), tiêu đề phụ là: "Hằng ngày, tôi dạy học tình nguyện trên núi."

Lời đầu tiên được đăng chưa đầy ba phút, fan sôi nổi gửi câu hỏi: Đây có phải trường tiểu học quỹ từ thiện đã quyên góp kia không?

Hứa Thanh San trả lời hai bình luận, không khỏi lười biếng, cô đăng một lời thoại nữa, nói rõ tranh là bạn mình vẽ, và đúng là trường tiểu học được quỹ từ thiện quyên giúp kia.

Đăng xong, quay đầu thấy Tống Bảo Ninh nhìn mình chăm chăm, cô vô thức chạm vào má mình: "Ánh mắt gì đấy?"

"San Nhi, nếu tớ có thể phóng khoáng như cậu thì tốt biết bao." Tống Bảo Ninh gục đầu, vùi mặt sâu vào lòng bàn tay, bỗng vỡ òa bật khóc.

Hứa Thanh San cất những bức tranh vào trong hộp, ngồi xuống cầm khăn lông trên tay Tống Bảo Ninh, tỉ mỉ lau khô tóc cho cô bạn, không khuyên nhủ, chẳng dỗ dành.

Lau xong, cô xuống giường tìm máy sấy để sấy khô tóc cho Tống Bảo Ninh, cảm nhận được cảm xúc của cô bạn đã dịu đi, bấy giờ mới mở miệng: "Khóc vì một tên cặn bã, không đáng đâu. Nghe tớ, con đường sau này vẫn còn dài mà."

Tống Bảo Ninh ôm Hứa Thanh San, nức nở gật đầu.

Hứa Thanh San thầm thở dài, dỗ cô bạn ngủ, rồi cầm di động ra ngoài, nhấp số của Hứa Thanh Sơn.

Lần này may mắn thay, điện thoại mở máy, đổ chuông hai tiếng thì kết nối. Đoán chừng Hứa Thanh Sơn bị đánh thức, giọng hắn khàn khàn gợi cảm: "Muộn thế này còn chưa ngủ?"

"Em ngủ ngay đây, hỏi anh vài thứ." Hứa Thanh San chậm rãi đi lên cầu thang, cong khóe môi: "Bên anh có thiếu giáo viên dạy nhạc không?"

Bên tai yên lặng mấy giây, cô nghe thấy tiếng bật máy lửa, giọng nói hấp dẫn đầy mê hoặc của Hứa Thanh Sơn nhẹ nhàng bắn tới: "Thiếu em thôi."

Hứa Thanh San cắn môi dưới, khẽ bật cười: "3 giờ chiều mai, anh ra bến xe huyện đón giúp em một người. Cô ấy tên Tống Bảo Ninh, cô ấy biết chơi hết những nhạc cụ mà em đã gửi tặng đấy."

"Em không đi à?" Hứa Thanh Sơn ho mấy tiếng, giọng điệu rõ ràng cất cao hơn: "Mỗi mình cô ấy hả?"

"Mình cô ấy thôi." Hứa Thanh San đáp thẳng thừng.

Đương nhiên cô sẽ đi chứ. Hàn Nhất Minh đã cho nghỉ phép ba tháng, gần đủ để cô thành lập một ban nhạc. Việc gây quỹ cứ từ từ, tiền sửa cầu sẽ có người bỏ ra, chưa biết chừng tiền sửa sang phòng học cũng sẽ có.

Chỉ sợ đến lúc đó hắn không muốn.

"Thứ Sáu này đừng đi đâu, ở nhà chờ anh." Hứa Thanh Sơn chùng giọng, lộ rõ vẻ thất vọng.

Hứa Thanh San bật đèn, ngắm hoa cỏ cây cảnh trong nhà ấm một lượt, bật điều hòa ngồi xuống ghế dài, cố tình nói với hắn bằng giọng điệu êm ái: "Em xem truyện tranh rồi. Em thích lắm, cảm ơn anh!"

"Bỏ cảm ơn đi, nói lại lần nữa!" Giọng Hứa Thanh Sơn rành rành dịu đi.

"Lão Hứa..." Hứa Thanh San cười nhẹ: "Em không phải cô gái nhỏ mười tám, anh chắc chắn muốn "chảy nhớt" vậy à?"

"Sao nhanh thế đã "chảy nhớt" rồi?" Hứa Thanh Sơn khẽ cười một tiếng, giọng điệu xấu xa: "Thứ Sáu em cảm nhận tử tế lần nữa đi!"

Gò má Hứa Thanh San nóng bừng, vành tai bỏng rát: "Nghĩ đẹp nhỉ!"

"Em đẹp lắm, đẹp hơn cả sao đêm nay ấy!" Hứa Thanh Sơn lại cười, chuyển chủ đề: "Ngủ đi, dạ dày em không khỏe, ít thức đêm chứ!"

Hứa Thanh San đáp "vâng", cúp máy mà vẫn thòm thèm.

Hình như cùng hắn tán tỉnh nhau ngày càng tự nhiên, không biết là điều tốt hay xấu đây.

Chung Thành sẽ lái xe, đến sau họ một ngày. Buổi tối, Tống Bảo Ninh khóc một chặp, sáng ra thức dậy, khí sắc tốt hơn nhiều. Nghe nói Hứa Thanh San đã đặt vé máy bay, cô ấy cũng không hỏi đi đâu, ngoan ngoãn sửa soạn hành lý đi theo Hứa Thanh San.

Nhìn dáng vẻ cam chịu của Tống Bảo Ninh, Hứa Thanh San lại đau lòng.

Trải qua cuộc hôn nhân đầy tổn thương, không biết lần này Chung Thành có thể khiến Tống Bảo Ninh rung động không.

Năm đó, Chung Thành và chồng cũ của Tống Bảo Ninh cùng theo đuổi cô ấy, vì một tiểu tiết, cô ấy đã từ bỏ Chung Thành, đồng ý qua lại với chồng cũ.

Giờ ngẫm nghĩ, khi còn trẻ đa phần lựa chọn người chẳng qua chỉ nhìn mặt là đủ.

Thực ra cũng là chuyện nhỏ, hai người làm xong công tác đoàn, đi tàu điện ngầm về trường. Trên tàu đông quá, Tống Bảo Ninh bị người ta đụng vào ngực, đối phương hẳn là vô ý thôi, nhưng kết quả chồng cũ của Tống Bảo Ninh đánh người ta sém chút nhập viện, vẫn là cô ấy bỏ tiền đền, bấy giờ mới đỡ bị lập thành án.

Đổi lại là Chung Thành, chắc chắn anh sẽ không lỗ mãng như vậy, đáng tiếc khéo thế đấy, lại cứ nhè lúc cô ấy ra ngoài cùng chồng cũ thì gặp chuyện kiểu này.

Xuống máy bay, đi xe bus tới thị trấn huyện mới có 2 giờ rưỡi.

Hứa Thanh San dẫn Tống Bảo Ninh tìm chỗ ăn cơm, khi trở lại bến xe đã là 3 giờ hơn. Xe của Hứa Thanh Sơn đỗ ven đường trước cửa, tay hắn cầm tấm biển bằng bìa cứng, thảnh thơi dựa vào thân xe, ánh mắt tập trung vào lối ra.

Hôm nay hình như hắn còn có việc khác cần làm, nên ăn mặc nghiêm túc hơn ngày thường, âu phục màu xám thắng thớm đâu ra đấy, nom thoải mái tự nhiên, trông đẹp mắt hơn bất kỳ phong cảnh nào.

Hứa Thanh San kéo Tống Bảo Ninh lại, thì thầm với cô bạn đôi câu, rồi đưa hành lý cho cô ấy, đút hai tay vào trong túi áo khoác lông, đi tới gần từ một hướng khác.

Trước bến xe người qua kẻ lại, một chiếc xe ba bánh chở khách lái đi thì một cái nữa lấp chỗ trống, không ai để ý đến Hứa Thanh San, Hứa Thanh Sơn càng không.

Đến gần hơn, Hứa Thanh San cong khóe môi, lấy kính râm ra khỏi túi áo khoác, đeo lên, thả nhẹ bước chân đi tới.

Toàn bộ sự chú ý của Hứa Thanh Sơn đặt ở cổng ra, từ đầu chí cuối không nhìn phía sau.

Hứa Thanh San dừng bên cạnh Hứa Thanh Sơn, thúc khuỷu tay vào hắn, khẽ cười thành tiếng: "Bác tài ơi, xe này có cho thuê không?"

Hứa Thanh Sơn sửng sốt ngoảnh đầu, Hứa Thanh San nhón mũi chân cắn mạnh môi hắn: "Cho thuê không?"

"Không cho thuê." Hứa Thanh Sơn ôm ngay lấy eo Hứa Thanh San, tháo kính râm của cô xuống, cắn trả: "Tặng không luôn."

Hứa Thanh San vui không thể tả, cô bật cười: "Người thì sao, cũng tặng không à?"

"Tặng không." Tay Hứa Thanh Sơn luồn vào áo khoác lông của Hứa Thanh San, phủ lên mông cô, vừa vuốt ve vừa hỏi: "Cô giáo dạy nhạc đâu em?"

Hứa Thanh San tóm lấy tay hắn, cùng nhau đi đón Tống Bảo Ninh.

Hai người mang theo rất nhiều hành lý, bốn vali to. Hứa Thanh Sơn lướt mắt, lịch sự đưa tay ra với Tống Bảo Ninh: "Chào em, tôi là bạn của Thanh San, Hứa Thanh Sơn, Sơn trong cao sơn (núi cao)."

"Chào anh..." Tống Bảo Ninh ngần ngừ duỗi tay, mặt ửng hồng: "Tống Bảo Ninh, bạn thân của Thanh San ạ."

"Lên xe đi, bên ngoài lạnh lắm!" Hứa Thanh Sơn lấy tay về, kéo tay cầm vali lên, đi đằng trước.

Hứa Thanh San kéo hai chiếc vali còn lại, nhỏ giọng: "Bảo Ninh, đoạn đường tiếp theo không dễ đi, nếu cậu cảm thấy không chống đỡ nổi thì nói nhé, chúng mình trở về luôn."

"Ừ." Tống Bảo Ninh nở nụ cười gượng gạo, không hỏi quan hệ giữa cô và Hứa Thanh Sơn là gì.

Hứa Thanh San luôn sống tương đối "thoáng", nhớ lúc chia tay mối tình đầu vì gã có người khác, cô chỉ buồn một đêm, hôm sau thức dậy, tinh thần sáng láng, như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Chẳng qua tên của gã đó không bao giờ xuất hiện trong miệng cô nữa.

Lên xe, rời khỏi bến xe, Hứa Thanh San cầm di động xem một lúc, đoạn mở túi xách lấy thuốc say xe đưa cho Tống Bảo Ninh, bảo cô bạn uống trước.

Mưa liên tục mấy ngày nay, mặt đường lầy lội, trong lòng Tống Bảo Ninh tích tụ muộn phiền, không chừng sẽ bị say xe.

Ra khỏi thị trấn huyện, đường xá bắt đầu xấu đi, xe xóc nảy kinh khủng. Dây thần kinh Hứa Thanh San căng thẳng, cách vài phút lại quay đầu ngó Tống Bảo Ninh ngồi ghế sau.

Hứa Thanh Sơn liếc cô, khóe môi bất giác nhướng lên.

Người ngoài miệng vô tình, đáy lòng lại mềm mại vô cùng.

Vẫn là Trời tối mới đến nơi, Tống Bảo Ninh không bị nôn, nét mặt bình tĩnh lạ thường, không biết bởi giữa đường gặp đá bay hay bị choáng vì đường xá hiểm trở mà trong mắt cô bạn đã không còn vẻ u sầu khi mới tới.

Mức độ hiểm trở của con đường ấy có thể so với con đường quốc lộ đi Tây Tạng, còn có tên gọi nghe sởn cả gai ốc của dân địa phương là: đường âm dương.

Hứa Thanh San từng đi bốn lần, dường như đã trải qua bốn lần sống chết, cả hành trình cô không dám thả lỏng dây thần kinh.

Lần đầu tiên Tống Bảo Ninh đến, cô bạn bình tĩnh hơn, cũng can đảm hơn lần đầu tiên của Hứa Thanh San nhiều.

Đấy mới là dáng vẻ vốn có của Tống Bảo Ninh, bề ngoài mềm yếu, nhưng trong xương cốt kiên cường dẻo dai cực kỳ.

Chuyển hành lí xuống xe, cô giáo ở phòng sát vách Hứa Thanh Sơn mở cửa đi ra, cất lời chào hỏi, sau đấy nhiệt tình đón Tống Bảo Ninh vào, gương mặt bừng lên thoáng thẹn thùng: "Em là Lê Thư, Lê trong lê minh (sáng sớm), Thư trong thư bản (sách vở), chị gọi em Tiểu Thư là được ạ. Em dạy môn tiếng Anh."

Tống Bảo Ninh mỉm cười lễ độ: "Tống Bảo Ninh. Chị lớn hơn em mấy tuổi, gọi chị là chị Tống hoặc gọi thẳng tên đều được."

Hứa Thanh San dựa cửa, ánh mắt đảo quanh trên mặt Tống Bảo Ninh, lẳng lặng thở phào.

Đi vào trải giúp giường chiếu xong, hàn huyên với Lê Thư vài câu, Hứa Thanh Sơn mở cửa đi ra, cứ tự nhiên về phòng kế bên thôi.

"Em vì cô ấy nên mới đến à?" Hứa Thanh Sơn cầm phích nước rót cho Hứa Thanh San, giọng điệu chua chua: "Định ở lại bao lâu?"

Hứa Thanh San nghiêng đầu, chớp chớp mi, nhoẻn môi: "Anh muốn bao lâu?"

Trong lời có ý.

"Cả đời." Hứa Thanh Sơn hờ hững đáp, đậy nút gỗ lên miệng phích nước, quay lưng đi ra ngoài: "Đun thêm ít nước nóng, chốc nữa cho em ngâm chân."

Hứa Thanh San bật cười, bưng cốc nước của hắn, cúi đầu nhè nhẹ thổi hơi nóng đang bay lên.

Hồi bé, Tống Bảo Ninh chơi trong cửa hàng nhạc cụ mỗi ngày, không có nhạc cụ nào mà cô ấy không biết đánh. Còn nhớ đại học năm thứ nhất, cô ấy còn bảo sau khi tốt nghiệp sẽ làm giáo viên dạy nhạc.

Kết quả gặp gã chồng cũ kia, sau khi tốt nghiệp, cô ấy làm giáo viên dạy ngữ văn trung học mấy năm, kết hôn rồi thì làm bà nội trợ suốt, gần như không giao tiếp với bên ngoài.

Uống chút nước nóng, trong người ấm hơn, Hứa Thanh Sơn xách phích nước trở lại, tìm một cái chậu gỗ, đổ nước vào, pha thêm nước lạnh để Hứa Thanh San rửa chân.

Hứa Thanh San đá giày ra, nhấc chân đặt lên đầu gối Hứa Thanh Sơn, tươi cười: "Anh rửa giúp em!"

Cách âm của căn phòng này rất kém, Hứa Thanh San không dám làm quá, nên cô nói rất nhỏ.

Cũng không biết Hứa Thanh Sơn nghe thấy không, hắn cầm chân cô, cẩn thận cởi bít tất, đỡ chân cô, nhẹ nhàng đặt vào trong chậu nước.

Nhiệt độ nước vừa phải, đôi chân lạnh cóng mấy tiếng ngâm hẳn vào nước thì co lại theo phản xạ, lại bị hắn ấn xuống.

Hứa Thanh San nhấp môi, nghe thấy tiếng trò chuyện của Tống Bảo Ninh và Lê Thư truyền sang, cô ngoan ngoãn ngậm miệng.

Rửa xong, Hứa Thanh Sơn lấy khăn khô tỉ mỉ lau sạch nước cho cô, rồi bê chậu gỗ ra ngoài đổ.

Hứa Thanh San cởi áo khoác lông, ngả xuống giường, như thể vô ý, nói: "Tối thứ Bảy tuần trước, em gặp hai chị em Du Tinh, cả Quan Hoài với Phó Triết."

"Quan Hoài gọi điện thoại cho anh, hỏi có phải chúng ta đang bên nhau không?" Hứa Thanh Sơn tiếp lời, cảm xúc bình thường: "Ngủ trước đi, anh đi tắm cái đã!"

Hứa Thanh San biết hắn không muốn nhắc tới chuyện này, cô vểnh môi, cố tình kích thích hắn: "Mai còn một người nữa đến, nam giới, có quan hệ rất tốt với em."

"Ừ." Hứa Thanh Sơn thốt ra một âm tiết đơn, xoay gót đi ra ngoài.

Hứa Thanh San liếc bóng lưng hắn, rúc vào trong chăn, cầm di động, mở khóa.

Tín hiệu 4G rất chập chờn, lúc ở huyện, cô đã lướt Weibo, các bình luận toàn là mong chương mới của truyện tranh, và xin chuyển thể truyền thuyết đường âm dương sang truyện tranh. Tô Nhiễm cũng share lại, dụng ý ra sao, đôi bên đều hiểu trong lòng, chẳng cần phải nói.

Đứng hình bao nhiêu lần, vẫn không không load mới được Weibo, Hứa Thanh San không khỏi bực bội, bèn vểnh tai nghe Tống Bảo Ninh và Lê Thư tán gẫu.

Lê Thư vừa tốt nghiệp đại học, gương mặt căng tràn collagen, ngọt ngào đáng yêu, thật giống với khí chất của Tống Bảo Ninh hồi mới vào đại học.

Hai người nói chuyện rất hợp, chuyện từ trường đại học đến ăn cơm, lại chuyện ngược về, thỉnh thoảng cười khúc khích.

Hứa Thanh San cũng cười theo, cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

Từ khi ly hôn, bố Tống bảo Tống Bảo Ninh hoàn toàn khép kín chính mình, đừng nói là cười, ngay nói chuyện với họ cũng rất ít.

Nghe một lúc, cơn mệt mỏi đánh úp, Hứa Thanh Sơn vẫn chưa tắm xong.

Bò dậy thay đồ ngủ, ngoài cửa có tiếng bước chân tới gần, đúng lúc gió thổi, mùi hương xà phòng dìu dịu bay vào.

Hứa Thanh San ngước nhìn, hình bóng Hứa Thanh Sơn lọt vào trong mắt, cô không nhịn nổi nuốt nước miếng: "Anh không lạnh à?"

Mưa suốt mấy hôm nay, vừa lạnh vừa ẩm, nhiệt độ cao nhất mới có 15 độ C, thế mà hắn còn cởi trần, chỉ mặc độc cái quần ngủ.

Hứa Thanh Sơn lắc đầu, đóng cửa lại, nghe thấy tiếng Lê Thư vọng sang, hắn cau mày, vắt khăn lên, đi tới nằm xuống cạnh Hứa Thanh San, tiện tay tắt đèn.

Trên người hắn bọc khí lạnh, dán lên da Hứa Thanh San, hại cô không trốn được, thế là cáu tiết nhéo hắn: "Cũng không sợ bị cảm hả."

Hứa Thanh Sơn đau nhăn cả mày, cúi đầu khóa kín môi cô.

Cách âm quá kém, một người là cô gái mới ra trường, một người là bạn thân của mình, Hứa Thanh San vừa nghĩ thôi đã kìm nén đến phát hoảng.

Hôn một hồi, Hứa Thanh Sơn buông Hứa Thanh San ra, ôm cô thở hổn hển: "Quan Hoài tức điên rồi!"

"Không liên quan đến em, em lại chả phải bạn gái anh ta." Hứa Thanh San bĩu môi: "Đợt tết Nguyên đán, anh ta còn dẫn một cô em đi Thái Lan, Quốc Khánh thì dẫn đi du lịch, là đối tượng xem mắt của anh ta á."

Hứa Thanh Sơn buồn bực: "Em không ghen tí nào à?"

"Em hâm mới ghen, chỉ là đối tượng mập mờ thôi mà, cũng không nhất định cứ phải là anh ta mới được." Hứa Thanh San thò tay áp lên lồng ngực Hứa Thanh Sơn, nhướn môi, có ý trêu hắn: "Nếu là anh..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi