NON XANH VẪN Ở ĐÂY

"Ăn em luôn!" Hứa Thanh Sơn cúi đầu hôn cô, rất đỗi quyến luyến.

Sau nụ hôn, Hứa Thanh Sơn ôm Hứa Thanh San với nhịp tim đập rộn và đang thở hổn hển, nói: "Chỗ anh còn nhiều bản vẽ mô phỏng bích họa, em có muốn lấy đăng Weibo không?"

Hắn biết Hứa Thanh San đã xem truyện tranh, ban nãy là cố ý thử cô thôi. Cô không một mực phủ nhận, ngược lại còn trêu chọc hắn, chứng tỏ cô đã dần chấp nhận mối quan hệ giữa họ.

Quan hệ yêu đương.

"Hay anh lập một tài khoản Weibo phổ cập khoa học đi, em làm nó "hot" giúp anh!" Hứa Thanh San hơi ngửa đầu ra sau, thở gấp, hai má phớt hồng, mỉm cười: "Anh vẽ gì cũng muốn để em biết à."

Hứa Thanh Sơn tủm tỉm cười, gác cằm lên đôi vai gầy của Hứa Thanh San, nói với giọng điệu đứng đắn: "Anh thích em, rất rất thích em."

"Thật không?" Nụ cười trên môi Hứa Thanh San thêm tươi tắn, đôi mắt đầy tinh quái, nhưng đáy lòng mềm nhũn thành vũng nước.

Hứa Thanh Sơn nghiêng đầu thơm má cô: "Thật."

"Thật mới là lạ!" Hứa Thanh San nhún vai, đẩy Hứa Thanh Sơn ra. Cô nắm tay hắn, nhào vào lồng ngực hắn, vui vẻ cười khúc khích: "Đưa em đến đây với mục đích gì, xử lý em hả?"

Hứa Thanh Sơn lại cười, tháo dây an toàn của Hứa Thanh San, đè cả người lên, nhân tiện điều chỉnh ghế ngồi của cô thấp xuống.

Hứa Thanh San run rẩy. Cô cắn môi, đôi mắt mơ màng nhìn khuôn mặt Hứa Thanh Sơn đang gần kề, trái tim đập như sấm. Hình như hắn quá đỗi phấn chấn, chứ không phải giận cô vô tâm....

Hôn một lúc, Hứa Thanh San thử đẩy Hứa Thanh Sơn ra, mặt mày đỏ lựng: "Sẽ có người đi qua đấy, ông Hứa...."

Hứa Thanh Sơn đáp lại cô bằng một từ "ừm" đơn âm tiết, đoạn khóa môi cô, lòng bàn tay dán trên eo cô trượt xuống, dễ dàng loại bỏ trở ngại.

"Ông Hứa à..." Đầu óc Hứa Thanh San trống rỗng, cảm giác bản thân như thể cây cung trong tay hắn, không ngừng căng lên, giãn ra, rồi lại căng lên. Mọi giác quan bị hắn nắm kiểm soát. Cô không kìm nén nổi, rên thành tiếng.

Hồi lâu, cuối cùng chiếc xe ngừng rung lắc.

Hứa Thanh Sơn dịu dàng hôn gương mặt xinh đẹp của Hứa Thanh San, khàn giọng: "Ít nhất phải một năm mới có thể hoàn thành tu sửa những bích họa trong địa cung. Khả năng là anh không có nhiều thời gian để bên em."

"Anh muốn gặp em thì sẽ luôn có thời gian." Hứa Thanh San ôm thắt lưng rắn chắc của Hứa Thanh Sơn, gian nan lấy lại bình tĩnh: "Không có thời gian là cái cớ và lý do tốt nhất."

Nếu bên nhau mỗi ngày, có khi chưa đầy một tháng cô đã phiền chán hoặc sợ hãi. Như hiện tại thật tốt, cô nhớ hắn thì đến gặp hắn, sẽ không có mâu thuẫn, hắn cũng không cần phải chịu đựng tính xấu và sự càn quấy của cô suốt.

Hứa Thanh Sơn tóm lấy tay Hứa Thanh San, đưa lên môi hôn, hơi thở gấp gáp dần dần ổn định: "Anh sẽ không lừa dối em, mỗi câu anh nói đều là thật."

"Tạm thời tin anh." Hứa Thanh San ngẩng mặt, nhắm mắt hôn cái trán mướt mồ hôi của hắn: "Ông Hứa à, tôi không có cảm giác an toàn."

Hứa Thanh Sơn ngẩn người, vô thức ôm cô chặt hơn: "Em muốn anh phải làm sao?"

"Em không biết." Hứa Thanh San vùi đầu trong lồng ngực Hứa Thanh Sơn, lắng nghe nhịp tim của hắn, giọng nói có phần bức bối: "Hôm nào nghĩ ra em sẽ cho anh biết."

"Được." Hứa Thanh Sơn đáp, khẽ thơm lên đỉnh đầu cô, thả lỏng dây thần kinh căng thẳng.

Chỉ cần lời cô không phải là: "Quan hệ của chúng ta dừng tại đây thôi!", thì dù bao lâu, hắn cũng bằng lòng đợi cô.

Mặc quần áo tử tế, Hứa Thanh Sơn rút trong túi áo khoác một chiếc hộp, mở ra, bảo Hứa Thanh San ngồi quay lưng lại, đừng nhúc nhích.

"Gì vậy anh?" Hứa Thanh San chẳng nhìn ngó thấy gì, nên không khỏi tò mò.

Hứa Thanh Sơn cười, hai tay lùa vào tóc cô, vuốt vuốt, rồi nhanh chóng vén tóc lên, cài bằng một chiếc kẹp tóc: "Cặp tóc san hô thật, anh tìm người đặt làm."

Hứa Thanh San nhớ ra trong truyện tranh, cô luôn cài một chiếc cặp tóc san hô trên đầu, không khỏi bật cười thỏa thích: "Anh có "thắm" quá không đấy, chả khác mấy cặp tóc của mẹ em."

"Chốc nữa em nhìn rồi hẵng bình luận." Khóe miệng Hứa Thanh Sơn giật giật, nhéo gáy cô, từ từ ngồi thẳng lại.

Hứa Thanh San ổn định nhịp tim, điều chỉnh ghế ngồi. Chờ hết nổi, cô bẻ gương chiếu hậu qua. Thấy chiếc kẹp trên tóc, cô chớp chớp mắt, nghiêng người hào phóng tặng hắn một nụ hôn: "Cảm ơn anh. Ngoài biết chải đầu ra, anh còn biết làm gì không?"

Tạo hình rất đẹp và hợp mốt, không phải kiểu "hường huệ" trong truyện tranh.

"Em muốn anh biết làm gì, anh sẽ thử học hết." Hứa Thanh Sơn lập tức ôm vai cô, mỉm cười: "Làm thế nào, em dạy anh là được rồi."

Sắc hồng trên mặt Hứa Thanh San vừa mới hết thì chớp mắt lại đỏ từ mặt tới tận mang tai. Cô hờn dỗi mắng hắn: "Đồ dê xồm!"

Hứa Thanh Sơn khẽ bật cười, hôn trán Hứa Thanh San cái nữa, đoạn cầm chai nước khoáng, mở nắp đưa cho cô.

Hứa Thanh San nhận lấy chai nước hắn đưa, ngồi về chỗ, ngửa đầu uống. Bàn tay bất giác mân mê sợi dây chuyền bạch kim trên cổ, đầu mày cuối mắt đều nhuộm nét cười.

Bụng dạ đen tối...

Trưa thứ Hai, Hứa Thanh San trở lại thành phố B. Gọi điện thoại cho Hàn Nhất Minh, biết được Du Tinh thật sự đã đến tìm anh ta, còn đưa cho anh ta một bản ghi âm đối thoại có thể dùng làm bằng chứng, cô thoáng ngạc nhiên.

Ngoài ra, bố mẹ Du Hiểu ngày ngày đến công ty làm ầm ĩ, vừa vào sảnh lớn đã quỳ xuống khiến khách khứa không dám tới, báo cảnh sát cũng phiền.

Bảo vệ ngăn không cho vào, hai ông bà liền quỳ trước bảo vệ, làm bảo vệ sợ hết hồn.

Mường tượng về cách hành xử của bố mẹ Du Hiểu, Hứa Thanh San đau đầu lạ lùng.

Buổi tối đi ăn cùng Lữ Giai Âm, hai người ngồi chưa được bao lâu thì bỗng một đôi vợ chồng trung niên từ ngoài cửa xông vào, quỳ "phịch" trước mặt hai cô.

Lữ Giai Âm đứng ngay dậy, kéo Hứa Thanh San, ra vẻ muốn đi. Không ngờ đôi vợ chồng ấy liền tóm lấy chân Lữ Giai Âm, buộc cô phải ngồi lại.

Trực giác Hứa Thanh San cho biết họ chính là bố mẹ của Du Hiểu, cô bèn ngồi yên.

Thấy Hứa Thanh San không nhúc nhích, Lữ Giai Âm cũng bừng tỉnh, yên tâm ngồi xuống cạnh cô, nhìn cặp phụ huynh trước mắt với tâm trạng phức tạp.

"Cô Hứa ơi, Du Hiểu nhà chúng tôi trẻ người không hiểu chuyện, cô đừng nhắm vào em nó! Xem như chúng tôi cầu xin cô có được không?" Bà Du không ngừng dập đầu: "Giờ nó đã bị bắt, chị nó thì bị thương nặng, nhận đủ trừng phạt rồi. Cô giơ cao đánh khẽ tha cho em nó một con đường sống!"

Bà mẹ vừa dứt lời, ông bố cũng bắt đầu dập đầu. Người có lòng dạ sắt đá mấy đi chăng nữa, đối diện với cảnh này, đều khó tránh khỏi cảm thấy mềm lòng.

Hứa Thanh San cũng không ngoại lệ, nhưng thứ cảm xúc này không duy trì bao lâu, chẳng qua thoáng cái là tan biến.

Mắt thấy thực khách vây xem càng lúc càng đông, Hứa Thanh San cau mày, lạnh lùng mở miệng: "Hai bác cầu xin tôi cũng vô ích. Ăn cắp bí mật của công ty bán cho đối thủ cạnh tranh với giá thấp là phạm tội, sẽ có pháp luật xét xử. Hai bác cầu xin cho cô ta thế này, có từng nghĩ đến cảm xúc của Du Tinh không?"

"Đó là việc riêng của gia đình chúng tôi, không cần cô lo." Mẹ Du Hiểu hình như bị chọc giận, ngẩng đầu, dữ tợn nhìn Hứa Thanh San chòng chọc: "Tất cả là tại cô. Không phải cô thì Du Hiểu nhà chúng tôi đã không phạm sai lầm. Nó ngoan ngoãn thế, từ bé đã rất vâng lời."

"Theo như bà nói, Du Hiểu ăn cắp bí mật của công ty là bất đắc dĩ, bị ép buộc?" Lữ Giai Âm quả thực không nhìn tiếp được nữa, thình lình đập bàn, cao giọng "đốp" lại: "Chính bởi có loại cha mẹ như ông bà thế này, Du Hiểu mới coi Trời bằng vung, cho rằng dù làm gì cũng có ông bà dọn dẹp hậu quả đấy."

Lữ Giai Âm phụ trách bộ phận nghiệp vụ, bình thường giọng điệu nói chuyện đã không nhỏ, quát lên một phát, cả nhà hàng yên lặng luôn.

"Tội của cô ta không phải lấy bừa thứ gì đó của đồng nghiệp, trả lại là xong đâu." Lữ Giai Âm bực mình với hai ông bà ngu muội: "Có hơi sức dập đầu khắp nơi vứt hết thể diện, chi bằng tìm một luật sự giỏi, nghiên cứu kỹ về luật pháp, xem xem có thể giảm hình phạt cho cô ta hay không đi!"

Nói đoạn, Lữ Giai Âm đứng phắt dậy, kéo Hứa Thanh San ngồi bên lên, đùng đùng rời khỏi nhà hàng trước con mắt tò mò quả quần chúng.

Ra khỏi cửa, xuống lầu, Hứa Thanh San thở phù một hơi, quay sang hỏi Lữ Giai Âm muốn ăn gì, đổi nhà hàng khác, cô mời.

"Cậu biết không, thực ra tớ ngưỡng mộ Du Hiểu có bố mẹ như vậy lắm." Lữ Giai Âm nhếch môi cười khẩy: "Đời này tớ cũng chẳng thể cảm nhận được sự yêu chiều ấy."

"Tự mình yêu mình là đủ rồi." Hứa Thanh San vỗ vai Lữ Giai Âm, kéo cô nàng lên xe.

"Tớ thích nghe câu này của cậu, không uổng công tớ coi cậu là chị em!" Lữ Giai Âm cầm di động, quay sang nhìn bên ngoài cửa sổ xe, trong lòng

vô vàn cảm xúc.

Hứa Thanh San nổ máy, lái đi, nhấp môi, không khuyên gì.

Có những nút thắt trong lòng, người ngoài không thể hiểu.

Buồn cũng tốt, vui cũng được, chỉ có người đã từng trải qua mới rõ mùi vị trong đó nhất.

Bố mẹ Lữ Giai Âm ly hôn lúc cô ấy còn rất nhỏ. Sau đó, mỗi người xây dựng gia đình mới, còn sinh cho cô ấy hai em trai, hai em gái. Lữ Giai Âm hoàn toàn trở thành kẻ thừa thãi, không ai quan tâm, không ai cần cô ấy.

Nhìn thấy bố mẹ Du Hiểu như thế, cô ấy khó tránh khỏi xúc động.

Chuyện bố mẹ Du Hiểu đến tìm mình dập đầu, Hứa Thanh San không để trong lòng. Khi cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức đã là sáng hôm sau.

Hứa Thanh Sơn biết hôm nay cô quay lại trường tiểu học, không yên tâm nên sáng sớm hắn đã gọi điện tới.

Để Lữ Giai Âm có bạn uống cùng, tối qua Hứa Thanh San đã "phá giới" uống rất nhiều rượu. Tuy tỉnh rồi nhưng đầu óc Hứa Thanh San vẫn lơ tơ mơ: "Anh yên tâm, em sẽ chú ý an toàn mà!"

"Anh muốn em cam đoan!" Giọng của Hứa Thanh Sơn không lành: "Tối qua em uống rượu?"

"Vâng, uống cùng một người bạn ở nhà thôi, bạn gái ạ." Hứa Thanh San giải thích luôn một lèo. Cô dụi mắt, ngáp to: "Em cam đoan nhất định sẽ về trường tiểu học một cách bình yên. Anh đi làm đi, đừng lo cho em!"

"Tới nơi báo cho anh ngay đấy!" Hứa Thanh Sơn không mấy yên lòng.

"Em biết rồi!" Hứa Thanh San lại ngả xuống sô pha, duỗi chân đá Lữ Giai Âm vẫn say như chết, nhỏ giọng: "Giờ em đang hơi nhớ anh này..."

"Anh cũng nhớ em, nhớ vô cùng!" Rốt cuộc giọng nói của Hứa Thanh Sơn có thêm nụ cười. Hắn dặn dò đôi ba câu, sau đấy bịn rịn cúp máy. Hứa Thanh San quẳng di động, ngã phịch vào sô pha, khó chịu nhắm mắt lại.

May mà tối qua uống rượu ở nhà, ví thử ở quán bar thì... Chậc chậc... Nếu Hứa Thanh Sơn biết, chắc chắn sẽ dùng dao băm cô thành nhân bánh bao.

Tỉnh được một chốc, Hứa Thanh San ngồi dậy, cầm di động lần nữa, mở khóa lướt Weibo một lúc, rồi kích động nhấc chân đạp Lữ Giai Âm ngủ say tít thò lò: "Dậy, dậy mau! Tớ sắp nổi tiếng rồi này!"

Lữ Giai Âm "hừ hừ", đầu tóc bù xù, ngồi dậy, ánh mắt mờ mịt: "Nổi tiếng á?"

(Tác giả: Chớp mắt đã chương 41 rồi, cuối tháng có hy vọng kết thúc~~~~~O(∩_∩)O Cảm ơn các người đẹp đã theo dõi truyện ~~~~ Yêu các bạn muahhhhh)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi