NỒNG ĐỘ BÃO HOÀ

Trước đây khi đặt ID này, Tùy Xán Nùng không thấy nó có vấn đề gì cả, thậm chí anh còn nghĩ biệt danh này trơn tru dễ đọc, còn hơi hơi vần nữa chứ.

Nhưng khoảnh khắc bảy chữ “Tùy Đẹp trai nghiêng nước nghiêng thành” được thốt ra rõ ràng từ miệng Kỷ Linh, Tùy Xán Nùng đã nghĩ xong sau này mình nên di dân đến hành tinh nào sống luôn rồi.

Dù vậy, anh vẫn thấy mình cần phải giải thích đôi lời.

“Thật ra tôi đặt bừa cái tên này thôi, ví dụ như con rùa đen tôi nuôi tên là Tùy Anh tuấn, nuôi ở cái bể phía sau phòng của tôi ấy, sau đó tôi…”

Tùy Xán Nùng khựng lại, phát hiện ra Kỷ Linh vẫn đang đứng yên tại chỗ nhìn mình. Tự nhận thức được rằng mình có giải thích thì cũng càng bôi càng đen thôi, anh yếu ớt nói: “Thầy ngồi xuống trước đi.”

Kỷ Linh gật đầu, ngồi xuống phía đối diện.

Antelope tính tình lặng lẽ, hàng ngày đi chặt cây, đánh quái, hái nấm với mình trong game dần trùng khớp với gương mặt bình tĩnh của Kỷ Linh ngay trước mắt.

Tùy Xán Nùng chỉ thấy khó hiểu.

Kỷ Linh vào trường muộn hơn Tùy Xán Nùng gần một năm, lúc ấy anh có nghe giáo viên môn hóa Thomas ở phòng bên nói lý lịch của cậu rất đẹp.

Thi thoảng Tùy Xán Nùng cũng hay gặp được Kỷ Linh ở cầu thang, đôi khi thì là ngoài quán cà phê. Cũng giống như khi chạm mặt các giáo viên khác trong trường, anh sẽ cười chủ động chào hỏi, đối phương cũng gật đầu đáp lại thật khách sáo, sau đó không ai nói thêm gì nữa.

Thomas nói rằng anh ta luôn cảm giác Kỷ Linh có thần thái rất cao ngạo, Tùy Xán Nùng thì không thấy vậy, anh chỉ nghĩ người này ít nói thật, là một cậu trai trẻ khép kín, lạnh nhạt mà ưu tú.

Chẳng qua bây giờ, xét trên phương diện đối nhân xử thế… đúng là hơi thiếu linh hoạt.

Nhân viên phục vụ bưng nước chanh ấm lên rất đúng lúc, Kỷ Linh cởi áo khoác ra, gấp gọn, đặt lên ghế bên cạnh, sau đó gọi một cốc Latte với nhân viên.

Tùy Xán Nùng thấy hình như Kỷ Linh có vẻ hơi do dự, sau đó cậu đưa tay nhẹ nhàng tháo gọng kính trên sống mũi xuống.

Cậu cúi đầu, gấp càng kính lại, đặt bên tay phải mình.

Tùy Xán Nùng hơi tò mò: “Thầy không thấy mờ à?”

Lúc ấy Kỷ Linh đang chuẩn bị cầm cốc nước chanh trong tầm tay lên để uống một ngụm, nghe vậy, cậu dừng động tác lấy nước, đặt cốc xuống, ngước lên nhìn thẳng vào mắt Tùy Xán Nùng.

Trái tim Tùy Xán Nùng đập thình thịch.

Anh bắt đầu vận não hết công suất: Khoan đã, mình có nói gì sai không? Hay là câu hỏi vừa rồi của mình nghe có vẻ thân thiết quá mức?

“Thật ra tôi không có vấn đề gì về thị lực cả.”

Năm giây sau, Kỷ Linh lên tiếng: “Đây là kính chống ánh sáng xanh, không độ, hơn nữa tôi phát hiện ra khi mình đeo kính, học sinh trong lớp sẽ tập trung chú ý hơn.”

Bất ngờ là cậu lại giải thích rất chi tiết.

Tùy Xán Nùng: “Ồ… Ra vậy.”

Kỷ Linh đáp “Ừm”, lại bưng cốc nước chanh trước mặt lên.

Tùy Xán Nùng vô thức thở phào nhẹ nhõm, cũng nâng tách cà phê lên uống một ngụm nhằm che giấu sự xấu hổ. Một lúc sau, không kìm được lòng, anh lại ngẩng lên nhìn Kỷ Linh lần nữa.

Sau khi tháo kính xuống, gương mặt lạnh lùng của Kỷ Linh đúng là trông đã dịu dàng hơn đôi chút, ngũ quan ưa nhìn dễ chịu, ngoại hình mang khí chất khá cổ điển.

Ly Latte bốc khói được đặt lên bàn, Tùy Xán Nùng sực tỉnh.

Thật ra nếu anh và Kỷ Linh không phải đồng nghiệp, có lẽ giờ họ đã thân thiết bàn tán về các sự kiện và anh hùng trong game rồi, hoặc cũng có thể sẽ cùng nhau lên kế hoạch và vận hành công việc. Ít nhất là không phải giống như giờ phút này, xấu hổ ngồi đối diện nhìn nhau trong im lặng.

Bầu không khí chết chóc quá, Tùy Xán Nùng nhận ra mình cần phải nói gì đó.

Tùy Xán Nùng: “Thế, thầy đến đây bằng gì?”

Kỷ Linh: “Tôi gọi xe tới.”

Tùy Xán Nùng: “Ồ, vậy đi đường có bị tắc không?”

Kỷ Linh nhìn anh, bình tĩnh: “Hẳn là thầy đi chung một con đường với tôi.”

Tùy Xán Nùng: “…”

Tùy Xán Nùng cũng nhận ra câu hỏi ấy hình như hơi ngu ngốc, nhưng vẫn phải cắn răng kiếm bừa câu chuyện nào đó để tán gẫu. Anh nói: “…Mà hai chúng ta gặp được nhau trong game cũng trùng hợp nhỉ.”

Kỷ Linh yên lặng một chốc rồi mới đáp: “Đúng vậy, đúng là trùng hợp thật.”

“Nhưng bản thân chức năng định vị trong game đã thu nhỏ phạm vi đi nhiều rồi.”

Cậu ngừng lại vài giây, hơi dời mắt nhìn xuống dưới, cứng nhắc bổ sung thêm: “Cộng thêm thời gian chúng ta làm việc, thời gian chúng ta online và cả phạm vi cư trú nữa chắc chắn sẽ có những lúc cố định trùng nhau, thế nên xét tổng quan thì xác suất cũng không nhỏ lắm đâu.”

Tùy Xán Nùng: “…Cũng đúng.”

Kỷ Linh lại đáp “Ừm”.

Tùy Xán Nùng thực sự thấy phục từ tận đáy lòng đấy, đây là lần đầu tiên anh gặp một người giỏi khiến người khác câm nín như thế này.

Ngữ điệu của Kỷ Linh rất bình thản, đều đều không dao động, từng câu từng chữ thốt ra đều rất logic và có trật tự, nghe cũng thấy đủ sức thuyết phục. Nhưng khi suy xét thật kĩ bạn sẽ phát hiện, sau từng lời cậu nói ra đều không còn đường nào để tiếp tục câu chuyện.

Nét mặt tự nhiên, góc nghiêng trông có phần lạnh lùng, thần thái cực kì điềm tĩnh. Song đồng thời Tùy Xán Nùng cũng nhận ra, nhịp nói của cậu nhanh một cách khó lòng phát hiện. Vả lại, trong lúc nói chuyện, mỗi khi hai người chạm mắt nhau giữa không trung, Kỷ Linh sẽ luôn là người ngây ra trước, sau đó lại vội vã đánh mắt đi.

Thực tình thì trông cậu có vẻ gượng gạo, cứ như là… đang cố gắng kìm nén cảm xúc gì đó vậy.

Cũng đúng, Tùy Xán Nùng âm thầm thở dài, trước giờ tan tầm, cả hai đều hào hứng đến cuộc hẹn offline với bạn qua mạng, có ai mà ngờ được chuyến ấy sẽ thành ra thế này.

Tùy Xán Nùng nói: “Online đi, tôi gửi Bướm Nhỏ qua cho thầy.”

Kỷ Linh khựng lại, gật đầu.

Hai người cũng yên lặng lấy điện thoại ra, tốc độ Tùy Xán Nùng đăng nhập nhanh hơn bình thường, mấy giây sau, câu thông báo từ hệ thống “Bạn thân Antelope của bạn đã online” xuất hiện ngay giữa màn hình.

Ngón tay Tùy Xán Nùng cứng lại.

Nhưng rồi anh cũng hoàn hồn rất nhanh, kết nối bluetooth với Kỷ Linh, chuyển anh hùng đó vào khu vực tặng quà một cách đầy trơn tru. Giữa màn hình bắt đầu hiện kí tự xoay tròn, sau đó nút xác nhận xuất hiện.

Tùy Xán Nùng bấm xác nhận, thanh tiến độ phía dưới màn hình bắt đầu chạy chậm.

“Bướm Nhỏ hay ăn vũ khí lắm.”

Tùy Xán Nùng nghĩ lung lắm, cuối cùng vẫn hỏi: “Tôi thấy bình thường thầy không hay đi khai thác quặng, độ rèn luyện tổng thể cũng hơi thấp, hay tiện thì tôi đưa thầy đi lấy ít quặng nhé?”

“Không cần, tôi không cần đâu.”

Nhưng Tùy Xán Nùng lại nhận được một câu trả lời phủ định, anh nghe Kỷ Linh nói đều đều: “Cảm ơn.”

Tùy Xán Nùng dám chắc rằng đối phương thực sự không muốn nói chuyện tiếp với mình nữa.

Quặng là một trong những tài nguyên cực kì quan trọng trong game, nào có chuyện có người thực sự không cần nó. Tùy Xán Nùng tốt tính, nhưng anh không phải kiểu cố chấp với những thứ hời hợt.

Kể từ khi hai người gặp nhau, tất cả đề tài nói chuyện đều do anh chủ động khơi mào. Giờ người ta từ chối đến là quyết đoán, rõ ràng là đã không muốn giao du với mình nhiều hơn trong game nữa rồi.

Thật ra Tùy Xán Nùng cũng hiểu mà.

Thế giới game vốn dĩ là nơi bọn họ xả hơi, hẳn nhiên người ta muốn thoát khỏi việc kết bạn với người ngoài thực tại để thư giãn thật thoải mái. Không ngờ gặp mặt bạn qua mạng lại phát hiện ra đối phương là đồng nghiệp ngoài thế giới hiện thực, có lẽ Kỷ Linh sẽ thấy ngày hôm nay thật là đen đủi biết bao.

Tùy Xán Nùng không nói nữa.

Anh lại chuyển ánh mắt đến màn hình điện thoại, thanh tiến độ đã chạy gần đến cuối, tỉ lệ đạt 98%, ngay sau đó, dòng chữ “Đối phương đã nhận anh hùng mà bạn tặng” nhảy ra màn hình.

Tùy Xán Nùng nghe Kỷ Linh nói với mình: “Cảm ơn”.

Anh đáp, “Không có gì.”

Đặt điện thoại xuống, Tùy Xán Nùng nhìn ly Latte trong tầm tay Kỷ Linh một thoáng chốc, cà phê đã không còn phả hơi từ lâu, lớp Latte Art hình hoa vốn rất tinh xảo ban đầu đã biến thành một vũng sữa trắng ngà không còn hình dạng.

Anh nhận ra đã đến lúc kết thúc cái ngày vớ vẩn này rồi.

“Với Bướm Nhỏ này thì nâng cấp vũ khí lên chút thì tốt hơn.” Tùy Xán Nùng cười với Kỷ Linh, “Lúc chặt cây hoặc chạy bản đồ, tinh thạch đi kèm với một bộ Dạ Quỳnh bốn mảnh. Lượng máu của ẻm khá yếu, tốt nhất trong đội nên có một trợ thủ che chắn.”

Kỷ Linh nhìn anh, không nói gì.

“…Thầy yên tâm, tôi là người kín miệng, sẽ không nói với ai khác về chuyện ngày hôm nay đâu.” Tùy Xán Nùng nói thật nhẹ nhàng: “Hai tháng qua làm phiền thầy rồi.”

Anh không nói thẳng ra, nhưng Tùy Xán Nùng nghĩ đối phương sẽ hiểu ý nghĩa của câu nói ấy.

Thật ra Tùy Xán Nùng rất bất ngờ với buổi gặp mặt hôm nay, nhưng hành vi câu nệ và biểu cảm gượng gạo của Kỷ Linh đã khiến anh nhận ra rằng hẳn hướng suy nghĩ của đối phương không giống như mình.

Mình ở đây cảm thán “Thế giới này nhỏ thật”, nhưng tám mươi phần trăm trong lòng người ta chỉ nghĩ “Mình muốn chạy lắm rồi.” 

Tùy Xán Nùng biết Kỷ Linh ngại nói ra trước, bởi vậy anh quyết định mình sẽ chủ động lên tiếng.

Trước lần gặp lại tiếp theo, có lẽ chỉ khi coi như chuyện ngày hôm nay chưa từng xảy ra mới là cái kết giữ thể diện nhất cho cả hai.

Thế nhưng khi ngẩng lên, Tùy Xán Nùng lại phát hiện ra Kỷ Linh đang yên lặng nhìn mình chăm chú.

Cậu không nói gì, chỉ lặng thinh nhìn Tùy Xán Nùng đăm đăm, con ngươi đen láy bất động, cậu nhìn đến mức Tùy Xán Nùng gai người.

Khoan đã, tại sao lại nhìn mình chằm chằm như thế?

Tùy Xán Nùng càng khó hiểu hơn, sau này nước sông không phạm nước giếng, chẳng phải hợp ý cậu rồi sao…

Không biết có phải ảo giác không mà Tùy Xán Nùng cứ thấy hình như Kỷ Linh muốn nói gì đó.

Nhưng ngay giây sau, Tùy Xán Nùng thấy cậu nghiêng mặt đi, chầm chậm nhìn qua chỗ khác.

Kỷ Linh gật đầu thật khẽ.

“Không có gì.” Cậu nói.

Sau khi rời khỏi quán cà phê, Tùy Xán Nùng đã cho rằng ngày hôm nay đã khép lại một cách nhạt nhách trong bầu không khí khó xử ngượng ngùng ấy.

—— Cho đến khi anh lái xe ra khỏi hầm bãi đỗ, và thấy Kỷ Linh đứng ở bên cầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi