NÔNG GIA CHI PHÚ QUÝ HIỀN THÊ


Thời điểm Khương Gia Tông cùng Khương Gia Minh trở về, trên người hai người ám một cỗ mùi vị, hai người giống như ghét bỏ bịt mũi, "Thật thối! Bốc mùi quá!"
Bất đắc dĩ bị đuổi ra ngoài tắm rửa, quần áo Khương Gia Minh bị chà đạp đến thê thảm, may mắn dáng người hai huynh đệ không sai biệt lắm, chỉ là Khương Gia Tông béo hơn một chút, vẫn có thể mặc, cho nên Tiếu thị săn sóc cầm hai bộ quần áo đưa cho hai huynh đệ.

Hai huynh đệ cầm quần áo, liếc nhau một cái, chỉ có thể ngoan ngoãn chạy ra ngoài tắm giặt, lúc này trời còn chưa tối, tuy nói sắp vào đông nhưng nhiệt độ trong nước để một ngày vẫn ấm áp, vừa vặn thích hợp.

Tắm rửa xong hai người giặt quần áo ám mùi thối rữa, đừng hỏi vì sao, thật sự là chính bọn họ cũng chịu không nổi mùi này.

Nhìn hai huynh đệ bưng quần áo đã giặt sạch sẽ trở về, tỷ muội hai người liếc nhau cười.

"Ai da, thật kỳ lạ, đệ muội ngươi mau nhìn xem, đại ca ngươi biết giặt quần áo a.

"
Tức phụ! Khương Gia Tông đi vào sắc mặt đỏ lên, có chút bộ dáng tiểu tức phụ, cảm giác bất hòa này, Lâm Uyển Uyển khẽ mỉm cười không nói lời nào.

"Được rồi, trước tiên đem quần áo đi phơi, lập tức được ăn cơm.

"
"Xong ngay, tức phụ.

" Sau đó cùng Khương Gia Minh đi phơi quần áo.

Quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, hơn nữa người đại ca này rất có tiềm chất thê nô.

Đại tẩu, thật hâm mộ các ngươi, cuộc sống như vậy thật tốt! Lâm Uyển Uyển một bên giúp Tiếu thị bày chén đũa, một bên cảm thán.

"Đều đã phân gia, còn lo sau này không có ngày tốt sao.


"
"Đúng vậy.

" Trong lúc nói chuyện, Khương Gia Tông cùng Khương Gia Minh đi tới nhà chính, Khương Chi Nhã cũng mang theo Khương Liên Giác cùng Khương Liên Khuyết đi rửa tay trở về.

Bữa cơm này ăn vẫn là tương đối thoải mái, nói chuyện phiếm cả bữa ăn.

Sau khi ăn xong, Khương Gia Minh đỡ Lâm Uyển Uyển trở về phòng, vẫn là phòng của Khương Chi Nhã, nhìn Khương Gia Minh thật cẩn thận cùng đau lòng, sau lưng thỉnh thoảng truyền đến tiếng trêu ghẹo của đại ca đại tẩu, ngay cả Khương Chi Nhã cũng tham dự theo, Khương Gia Minh ngược lại không thèm để ý những thứ này, tức phụ mình đương nhiên phải đau, chỉ là vẻ ngượng ngùng ửng đỏ trên mặt rõ ràng đang bán đứng Khương Gia Minh.

Lâm Uyển Uyển nghĩ, gương mặt Khương Gia Minh vẫn rất được, nếp nhăn phai nhạt, thoạt nhìn trẻ hơn không ít, sắc mặt vẫn ngăm đen như cũ, là điểm chung của người làm nông lâu ngày, vài tia đỏ ửng có vẻ đặc biệt đáng yêu, cô nhịn không được nhéo hai cái.

Lúc này Khương Gia Minh mặt đỏ bừng, tức phụ hắn cho tới bây giờ đối với hắn chưa từng làm qua việc này, đây có phải là nói ngăn cách tức phụ đối với hắn đã tiêu tan, xem ra phân gia quả nhiên là chính xác.

Khương Liên Giác cùng Khương Liên Khuyết đi ở phía trước nhìn thấy, vội vàng xoay người đi che miệng cười trộm.

Lâm Uyển Uyển nhướng mày, hiển nhiên là không để ý, Khương Gia Minh hung hăng trừng mắt nhìn hai nhi tử cười trộm, đừng tưởng rằng hắn không nhìn thấy.

Khương Gia Minh cùng Lâm Uyển Uyển đại khái nói chuyện xảy ra hôm nay ở nhà cũ, còn có tam phòng đã quét dọn sạch sẽ, chỉ là chăn cùng quần áo đều ném ở bên ngoài chưa giặt, những quần áo bị vật bẩn kia dính lên, Khương Gia Minh làm chủ vứt đi.

Lại nói tiếp, tài sản của một nhà tam phòng thật sự là ít đến đáng thương, hai phu thê mỗi người ba bộ quần áo, mùa đông cũng không có áo bông dày, hai đứa nhỏ cộng lại mới có bốn bộ quần áo, vừa dài vừa thủng, chỉ có thể chắp vá, cũng may Lâm thị nữ công tốt, nhìn không ra chỗ không tốt.

Cả mùa đông dài như vậy vẫn là dựa vào người một nhà nhặt thêm chút củi, đốt lửa để sưởi đi qua, chính là như vậy còn bị thượng phòng chỉ trỏ, mắng không dứt, có thể thấy được hai năm nay tam phòng thật sự rất khó sống.

Mắt thấy đã là tháng mười hai, mùa đông đã đến, thời tiết cũng dần dần chuyển lạnh, nghĩ nên thêm chút quần áo, chăn gối gì đó cũng phải đổi mới.


"Tướng công, những thứ đó cũng đừng dùng nữa, đều là bị chà đạp qua, đắp cũng không thấy thoải mái, ngày mai đại ca không phải muốn đi huyện nha thay chúng ta đăng ký hộ môn hộ sao, ngươi cũng đi theo, đi mua vài miếng vải, chúng ta làm quần áo mới, còn có mua thêm chút bông, cũng làm luôn chăn mới.

" Nghiêm túc mà nói nếu dùng lại những thứ đó, cô sợ mình sẽ sinh ra bóng ma tâm lí.

"Ai, tức phụ, ta biết.

Chỉ là mới phân gia, liền đổi mới, thượng phòng nhìn thấy chung quy là không tốt lắm.

" Khương Gia Minh rõ ràng là đồng ý, hắn đồng dạng cũng không muốn nhìn thấy những thứ kia.

"Không sao đâu.

Không phải còn có hai bộ cũ có thể thay sao, không thành vấn đề.

"
Lại nhấn mạnh một ít chuyện khác rồi lấy ra hai mươi lượng bạc cho Khương Gia Minh.

"Tức phụ, không cần nhiều như vậy.

" Khương Gia Minh chỉ cầm mười lượng, còn lại không cầm.

"Ngày mai đồ muốn mua không ít, cứ cầm đi, còn thừa ngươi lại cầm về là được.

"
"Vậy được.


" Nhận lấy bạc cất đi.

Khương Liên Giác và Khương Liên Khuyết hai đứa nhỏ sau khi nghe được liền hỏi, "Cha, nương, là thật sao?"
"Đúng a! Đúng a! Là thật sao, người một nhà chúng ta thật phân gia ở riêng sao?" Khương Liên Khuyết hỏi tiếp.

Lâm Uyển Uyển nựng má Khương Liên Khuyết, buồn cười nói, "là thật.

"
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, hai đứa trẻ nhảy lên trên giường, hét lên: "Vâng, vâng!"
Khương Gia Minh và Lâm Uyển Uyển vội vàng đỡ lấy hai đứa nhỏ, "Được rồi, đừng nhảy, đại bá các người và những người khác còn đang chuẩn bị đi ngủ.

"
Khương Liên Giác cùng Khương Liên Khuyết vội vàng dừng lại, hiện tại còn ở nhà đại bá, không thể ầm ĩ ảnh hưởng người khác ngủ, nương nói qua, đây là không lễ phép, vội vàng ngay ngắn ngồi xuống.

Khương Liên Giác lo lắng hỏi: "Cha, nương, vậy sau này chúng ta sẽ ở đâu?"
"Không có việc gì, chuyện này ta cùng nương ngươi sẽ giải quyết ổn thỏa, nhất định sẽ cho ngươi ở nhà mới.

"
Nói như vậy, hai đứa nhỏ cũng không lo lắng nữa, mấy ngày nay bọn họ kiếm được không ít tiền.

Khương Liên Dương chống cằm, "Cha, nương vừa rồi có phải nói muốn làm quần áo mới hay không, vậy chúng ta có phải hay không sắp có quần áo mới mặc?"
Khương Gia Minh đem Khương Liên Khuyết ôm qua, "Là thật.

"
Lâm Uyển Uyển cũng kéo Khương Liên Giác ôm vào trong ngực, "Nương, thân thể nương còn chưa tốt, Giác nhi ngồi một bên là được.

"
"Ngoan, nương cũng không phải cây cỏ, chút ít thịt của ngươi còn chưa ép ép được đến nương.

"

Nghe nương nói như vậy, Khương Liên Giác liền ngoan ngoãn ngồi trong lòng nương, chẳng qua cũng không dám loạn động, sợ nương không thoải mái.

Buổi tối phân gia đầu tiên, Tam phòng mỗi người đều đặc biệt hưng phấn, mặc dù bọn hắn cái gì cũng không được phân đến, nhưng là bọn hắn có tay có chân không sợ bị đói, cho nên cả nhà đều hưng phấn đến mất ngủ.

Ngày thứ hai tỉnh lại, đại phòng nhìn thấy một nhà ai nấy mắt đều thâm quầng thì ngạc nhiên, sau đó nghĩ lại cũng đúng, bị áp bách lâu như vậy, lần này rốt cục được tự do, tất nhiên sẽ cao hứng ngủ không yên, nhớ kỹ bọn họ lúc mới được phân gia ngày đó cũng là bộ dáng này.

Nghĩ thì nghĩ, Tiếu thị vẫn là trêu ghẹo nói, "Tam đệ, các người đây là ban đêm làm gì đi?"
Nhìn phụ tử ba người cúi đầu, Lâm Uyển Uyển tiếp chuyện nói, "đại tẩu, ngươi ngày hôm nay khí sắc thật tốt.

" Ánh mắt nhìn chằm chằm Tiếu thị.

Tiếu thị mặc dù là người hào sảng nghe được câu nói trêu ghẹo như vậy, cũng là vừa tức vừa buồn cười, "Ngươi cái người này.

.

"
Khương Gia Tông đi ra, thấy tức phụ bị khi dễ, vội vàng bảo vệ, sắc mặt đắc ý bày ra không thể nghi ngờ, hắn đương nhiên biết là nguyên nhân tại sao, tối hôm qua hắn ra sức như vậy mà.

Nhìn vẻ mặt này, Tiếu thị càng tức giận, ở bên hông Khương Gia Tông nhéo một cái.

"A, tức phụ.

" Vẻ mặt ủy khuất nhìn chằm chằm nương tử nhà mình, còn không để ý liếc mắt nhìn tam đệ cùng đệ muội cùng tức phụ mắt đối mắt, mũi đối mũi, yên tâm, hắn tốt xấu gì cũng là đại ca, tôn nghiêm của người làm đại ca này vẫn phải lo lắng một chút.

Kỳ thật, khương Gia Minh giờ phút này nội tâm rất hâm mộ đại ca, hắn cũng muốn cùng tức phụ được như vậy, mà Lâm Uyển Uyển thì lại đang suy nghĩ là, cay mắt quá.

Để lại Khương Chi Nhã và hai tiểu hài tử, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, căn bản không biết là chuyện gì đang xảy ra, cũng không trách bọn họ, ai bảo bọn họ vẫn còn là trẻ con.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi