NÔNG KIỀU CÓ PHÚC

Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Vương lão thái mắng Hồ thị lại mắng Vương thị: "Chị cái đàn bà ngu ngốc này, chính là cái chày gỗ. Nó để cho chị nhóm lửa thì nhóm lửa, bị thương tay rồi, vậy một nhà của chị ăn không khí đi?" Blah blah.

Trần A Lộc vừa nghe, liền đứng dậy đi phòng bếp. Tỷ tỷ có bệnh, Đại Bảo còn nhỏ, chỉ có hắn đi giúp nương làm việc.

Trước khi đi, còn thấp giọng nói với Trần A Phúc: "Tỷ tỷ và Đại Bảo cứ ngây ngốc ở trong phòng, cũng không cần đi đâu hết."

Trần A Phúc gật đầu, nhìn bóng dáng nho nhỏ khập khiễng biến mất ở cửa, trong lòng lại đau lòng một trận. Nàng hiện tại chỉ có thể tiếp tục ngồi ngẩn người, Trần Đại Bảo tựa ở trên người nàng. Trong lúc đó, Trần A Quý còn nắm một nắm đậu phộng đi ra cho bọn họ ăn.

Lão phu nhân về tây phòng không lâu, nhi tử Trần A Quý là Trần Đại Hổ liền chạy vào trong phòng. Hắn đi đến trước mặt Trần A Phúc, đưa ra một cái tay, lòng bàn tay có một khối đường mạch nha đen thùi lùi. Dụ dỗ nói: "A Phúc cô cô, muốn ăn không?"

Hài tử này lớn lên đầu tròn tròn, trắng trẻo mập mạp, bộ dáng rất khả ái.

Trần A Phúc lắc lắc đầu.

Trần Đại Hổ bĩu môi nói: "Không muốn ăn làm sao còn chảy nước miếng ngốc?"

Trần A Phúc co rụt khóe miệng cứng ngắc. Hài tử này, lớn lên có tướng mạo nham hiểm, lời nói ra một chút cũng không đáng yêu.

Trần Đại Hổ nháy mắt, lại tiếp tục dẫn dụ nói: "Trong phòng tiểu cô cô còn có nhiều khối kẹo hạt thông, so với đường mạch nha này ăn còn ngon nhiều, nàng ấy mời cô đi ăn đường, ta và muội muội có xin nàng thì nàng cũng không cho." Dừng một chút, còn thông minh trốn tránh trách nhiệm: "Nhớ kỹ, là tiểu cô cô của ta cho cô đi, không phải là ta cho cô đi."

Trần Đại Bảo vội nói: "Nương ta không muốn ăn kẹo."

Trần Đại Hổ trừng mắt liếc Trần Đại Bảo, thấp giọng quát: "Ở nhà tao, không có chỗ thứ dã hài tử như mày nói chuyện."

Trần Đại Bảo cố chấp nói: "Ta là nhi tử của nương ta, ta không phải là dã hài tử, trên hộ tịch ta ghi dưới danh nghĩa của nương ta."

Lời nói này là hai phu thê Trần Danh an ủi Trần Đại Bảo, Trần A Phúc còn chưa có chính thức lập nữ hộ, hộ tịch của Trần Đại Bảo tự nhiên không thể nào ở danh nghĩa của nàng.

Bởi vì lớn tiếng, người ở tây trong phòng đều nghe thấy, Trần A Quý nâng cao giọng nói ra: "Đại Hổ, Đại Bảo là đệ đệ của con, phải chơi vui vẻ cùng đệ đệ. Lại nói hươu nói vượn, nhìn xem ta có nện con không."

Đại Bảo là nhặt về nhà vào mùng hai tháng ba, một ngày này liền tính sinh nhật của hắn. Mà Đại Hổ là mùng mười tháng hai sinh ra, cho nên Đại Hổ xem như biểu ca. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Trần Đại Hổ gấp rút đáp một tiếng: "Con là đang đùa giỡn cùng Đại Bảo đệ đệ thôi." Lại mặt than co quắp lớn tiếng cười ha ha.

Trần A Phúc ngược lại muốn biết Trần A Cúc đến cùng có thể làm được chút gì đó công khai, đứng lên nói: "Đi, đi - - ăn kẹo."

Trần Đại Hổ thấy Trần A Phúc bị lừa, nhếch miệng vui mừng một cái, lại khinh bỉ nhìn Trần A Phúc một cái, nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Vừa ngốc lại ham ăn, không trách được còn chưa xuất giá thì có nhi tử."

Trần Đại Bảo không muốn để cho Trần A Phúc đi, nên đứng không nhúc nhích. Trần A Phúc nhẹ nhàng nhéo nhéo cánh tay nhỏ mảnh của Trần Đại Bảo, tiểu tử đã biết nương cùng trước kia không hề giống nhau, nên cũng cùng đi theo.

Đi đến bắc phòng Đông Sương, bài biện trong phòng cũng giống như phần lớn nhà nông khác, kháng, kháng giường, cái bàn. Chỉ là, trên mặt bàn là một cái gương đồng, hai hộp phấn son, một rổ cái đựng may vá giải thích rõ đây là khuê phòng. Hơn nữa, trên bàn còn có vài tách trà có nắp loại chén trà Thanh Hoa sứ trắng, một cái vò nhỏ cắm vài cành hoa tươi, càng thêm giải thích rõ chủ nhân gian phòng vẫn có thưởng thức nhất định.

Nơi này chính là phòng ngủ của Trần A Lan và Trần A Cúc.

Từ bố trí phòng ốc đến xem, cuộc sống của nhà Trần Nghiệp trôi qua thật là không tệ. Rất nhiều nông dân gia, cha mẹ, nhi tử, khuê nữ đều ngủ ở trên một cái giường gạch lớn.

Nhà Trần Danh có thể tách ra ngủ, đó là bởi vì ít người. Mà trong nhà Trần Nghiệp, già trẻ ba đời cộng lại chín miệng ăn. Lão phu nhân ở phòng chính, một nhà con thứ ba Trần Thực trở về cũng ở phòng chính. Hai phu thê Trần Nghiệp mang hai khuê nữ trụ Đông Sương, phu thê Trần Đại Quý và hai đứa nhỏ ở Tây Sương.

Trần A Phúc và Trần Đại Bảo vừa vào nhà, Trần A Cúc liền đẩy Trần Đại Bảo một cái, mắng: "Mày là tiểu dã chủng, ai cho mày theo tới?"

Trần Đại Bảo có một chút sợ Trần A Cúc, bị hù dọa rụt cổ một cái. Nhưng lại sợ mẫu thân thua thiệt, dung cảm hếch bộ ngực nhỏ, nói: "Ngoại công kêu ta phải luôn ở bên cạnh nương."

Trần A Cúc bĩu môi nói: "Nương, nương, nương, gọi được dễ nghe, nó là nương mày cái cây gậy chứ nương. Hoa cúc khuê nữ thân cũng không thành, chỗ nào có nhi tử."

Trần A Cúc đối với Đại Bảo dạng này, Trần A Phúc thật tức giận, thật sự là một nha đầu ý xấu mắt nham hiểm. Thầm nói, chờ sau khi mình khỏi bệnh, nhất định phải dọn dẹp nàng ta thật tốt một chút.

Trần A Cúc có lẽ cảm thấy không thể bởi vì nhỏ mất lớn, không thèm để ý Trần Đại Bảo nữa, mà là quay đầu lại rót một chén nước. Bưng lại đưa cho Trần A Phúc nói: "Đây là chè, còn ngọt hơn đường mạch nha, A Phúc tỷ uống trước để giải khát."

Nước tỏa ra hơi nóng, ngay cả bản thân Trần A Cúc cũng không dám cầm chén trà, mà là dùng tay nâng dưới đáy chén trà. Trần Đại Bảo cũng nhìn ra rõ ràng, dùng sức lôi kéo tay Trần A Phúc. Trần A Phúc lại nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của cu cậu, để nó yên tâm.

Nàng lắc lắc đầu bày tỏ không uống, sau đó ngồi trên giường gạch.

Trần A Cúc thét to: "Đó là giường của tao, mày cái ngốc tử bẩn tử này, mau đứng lên." Diendanlequydon~ChieuNinh

Nàng ta đặt chén trà lên bàn, muốn đi kéo Trần A Cúc, lại e ngại nàng bẩn không muốn sờ nàng, liền nói với Trần Đại Hổ: "Đi, đá nó, đá nó lên."

Trần Đại Hổ lắc đầu nói: "Con không dám lại đánh nàng ta. Lần trước nghe lời tiểu cô cô nói đánh nàng cùng Đại Bảo, cha con đã đánh con một trận. Còn nói, nếu con lại đánh bọn họ, thì cha không cho con ăn cơm. Hôm nay có thật nhiều thịt, nếu như không được ăn thì rất đáng tiếc."

Trần A Cúc nghe, vừa định tự mình duỗi tay đến cấu Trần A Phúc, lại đột nhiên nghĩ tới điều gì. Đổi một khuôn mặt tươi tắn, từ trong một cái chén trà khác lấy ra một khối kẹo hạt thông nói: "Đây là kẹo hạt thông cha ta mua ở thị trấn, ngọt lắm. Đại Hổ với đại nha nháo muốn có, ta cũng không nỡ cho đâu."

Bên dưới kẹo hạt thông có màu hồng hồng, vừa nhìn chính là bôi bột ớt.

Thật sự coi nàng như ngốc tử ha, muốn hại người, đạo hạnh còn cạn như thế. Trong lòng Trần A Phúc vô cùng khinh bỉ nha đầu bị làm hư này.

Nàng xem nhẹ tiếng kêu "đừng" của Trần Đại Bảo, duỗi tay tiếp nhận kẹo hạt thông, lại không có nhét vào trong miệng mình, mà là nhét vào trong miệng Trần Đại Hổ ở một bên thèm ăn đến chảy nước miếng, động tác nhanh nhẹn chưa từng có.

Trần Đại Hổ đang thèm ăn kẹo mạch nha, cũng bất chấp ghét bỏ Trần A Phúc bẩn. Nó há mồm ngậm kẹo vào trong miệng, chỉ là lập tức thì phun kẹo ra, tiếp theo liền lớn tiếng gào lên, nước miếng nước mũi cùng nhau rơi xuống.

Trong lòng Trần A Phúc lặng lẽ nói một câu "Thực xin lỗi" với Đại Hổ, miếng kẹo này cũng chỉ là cay cay miệng, mà sẽ không giống như chén nước vừa rồi kia có thể làm phỏng người.

Trần A Cúc thấy mình không có hại được Trần A Phúc, ngược lại lại hại Trần Đại Hổ, tức giận đến xô đẩy Trần A Phúc một phen, cất giọng mắng: "Mày cái ngốc tử, này tao là cho mày ăn, làm sao mày cho Đại Hổ?"

Tiếng khóc của Đại Hổ dẫn những người khác lại đây. Hồ thị là người đầu tiên xông tới, một tay ôm lấy Trần Đại Hổ hỏi: "Đại tôn tử, nói cho nãi, là ai đánh con?"
Trần Đại Hổ miệng bị cay đến nói không ra lời, khóc lớn chỉ Trần A Phúc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi