NÔNG KIỀU CÓ PHÚC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đại Bảo gật gật đầu, mới kéo tay mẫu thân tiến vào cửa chính.

Còn nói: "Nương, con nhìn thấy Sở đại thúc cười."
Trần A Phúc cười sẵng giọng: "Nói hươu nói vượn.

Cách xa như vậy, đừng nói cảnh tối lửa tắt đèn, cho dù là ban ngày cũng nhìn không hắn cười."
Đại Bảo chu môi nói: "Dù sao, con chính là cảm thấy thúc cười với chúng ta."
Về Tây Sương, Trần A Phúc kể vài chuyện xưa cho ba tiểu bằng hữu, liền xua đuổi Đại Bảo và Dương Siêu đi Đông Sương đi theo A Lộc ngủ, nàng thì mang Dương Thiến tiểu cô nương ngủ ở Tây Sương.
Tằng Tiểu Thanh bưng nước tiến tới hầu hạ các nàng rửa mặt.

Nàng ta nhìn thấy thời điểm người rửa mặt, Truy Phong và Thất Thất, Hôi Hôi liền ở một bên đỏ mắt chờ mong, thật là có chút không thể tưởng tượng nổi.
Trần A Phúc cười nói: "Chúng nó là đang chờ lau người lau chân nha."
Nàng ôm Dương Tây lên phía sau giường, trở về sảnh phòng lấy khăn chuyên dụng đặt ở trong chậu nhúng ướt lại vắt khô.


Chỉ thấy chúng nó trước rướn cổ lên, chờ Trần A Phúc lau sạch sẽ mặt cùng thân thể bọn chúng xong, lại nâng chân trái lên, chờ lau chân tráixong, lại nâng chân phải.

Ba vật nhỏ theo thứ tự lau xong, liền đi trong ổ của mình nam phòng, chờ Trần A Phúc đi đắp kín chăn mền nhỏ cho chúng nó.
Trần A Phúc giúp đắp chăn cho bọ nó, còn nói một câu: "Bảo bối, ngủ ngon."
Đóng kín cửa nam phòng, Trần A Phúc nói với Tằng Tiểu Thanh: "Đừng thấy bọn nó là chó và vẹt, chúng ta đều coi chúng nó là người nhà của mình.

Hiện tại thời tiết lạnh, bình thường là nửa tháng tắm rửa một lần cho chúng nó.

Nhưng mỗi sáng sớm phải làm sạch sẽ khoang miệng cho chúng nó, buổi tối mỗi ngày phải lau người cọ chân cho chúng nó..."
Có lẽ hai con vẹt hôm nay chơi đến quá hưng phấn, còn có thể nghe được chúng nó ở trong phòng kêu: "Thao luyện lên, một hai ba bốn, hai hai ba bốn..."
Trần A Phúc mở cửa nam phòng một cái khe hở, mắng: "Nói nữa, ngày mai sẽ không cho các con ăn cơm."
Hai con vẹt mới thành thật xuống.

Tằng Tiểu Thanh che miệng vui mừng.

Lúc đầu còn có một chút điểm uể oải từ phủ thành đến nông thôn, hiện tại một chút cũng không còn.
Ngày hôm sau giờ Thìn mới vừa qua, La quản sự và La Nguyên liền đuổi xe ngựa đến.

Bọn họ không chỉ đưa chín con dê, còn đưa mười vò rượu, trong đó hai đàn là cống rượu Thanh Hoa Nhưỡng, sáu cái chân giò hun khói, một giỏ táo, mười cân đường tinh trắng, hai mươi cân táo ta, một trăm cân tinh bột mì, mười cân gạo trắng, bốn thất sa tanh các vật, kéo tràn đầy sáu xe ngựa to.

Nói đây là Đường Viên đưa hàng tết, còn đặc biệt chính thức viết một danh sách.
Trần Danh và Vương thị xem nhiều thứ như thế thẳng tắc luỡi: "Trời ạ, ta làm sao đảm đương nổi, ta làm sao đảm đương nổi."
Trần A Phúc cười nói: "Hai người đã quên, ngày hôm qua Sở đại nhân đặc biệt nói, chờ gia gia hắn đến, để chúng ta làm nhiều mấy lần nồi lẩu.

Con thấy, gia gia hắn không chỉ muốn đến nhà ta ăn lẩu, tám phần hơn phân nửa bữa ăn cũng sẽ giải quyết ở nhà chúng ta.

Có nhiều thứ, là khẩu phần lương thực chuẩn bị cho lão gia tử.

Thanh Hoa Nhưỡng và gạo trắng hai thứ này đặc biệt quý báu, chúng ta ngàn vạn lần đừng động, đều giữ
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi