NÔNG KIỀU CÓ PHÚC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lúc này, cho dù trời còn chưa có tối hẳn, lồng đèn màu đỏ ngoài cửa và trong sân cũng đã thắp sáng.
Phòng bếp chỉ mở một khe hở, Trần A Phúc từ trong khe cửa nhìn thấy một người khoác áo choàng màu đen đi tuốt ở đàng trước, Thất Thất đứng ở trên vai trái của ông, trên vai phải Hôi Hôi đứng, ông ấy nhất định chính là Sở lão hầu gia bình dị gần gũi lại thích hoa điểu rồi.

Hai nam nhân theo sát phía sau, khoác áo choàng màu tím là Sở Lệnh Tuyên, hắn dắt Trần Đại Bảo.

Một người đàn ông khác khoác áo choàng màu xanh đen, trong ngực hắn ôm Sở Hàm Yên khoác áo choàng lụa màu hồng, người kia nhất định chính là Sở Tam lão gia.
Trần Danh và A Lộc, phụ tử La quản sự, đám người Tằng Song theo ở phía sau.
Trần A Phúc tính bọn họ hẳn là ngồi vào chỗ của mình, bắt đầu uống rượu, liền bắt đầu xào cọng hoa tỏi non với thịt.

Xào xong, lại múc thịt dê bao hành hâm ở trong nồi và thịt bò củ cải nóng vào trong mâm, dẫn Tằng Tiểu Thanh mang thức ăn lên sảnh phòng.
Hai nha đầu đứng ngoài cửa, thấy các nàng đến, vội vàng mở cửa ra, nhấc mành cửa lên.

Trong sảnh phòng đốt bốn ngọn nến, hai chậu than, ấm áp mà sáng ngời.
Một lão giả chừng sáu mươi ngồi ở thượng vị, ông mặt mày hồng hào, vẻ mặt hòa ái, mặc áo choàng ngắn bông vải gấm đỏ sậm viền lông màu tro, một chút cũng không uy nghi như lão hầu gia.

Bên trái ngồi một vị nam nhân hơn ba mươi, lớn lên khí vũ hiên ngang, mày kiếm mắt sáng, râu mỏng, rất giống với Sở Lệnh Tuyên, mặc áo choàng ngắn bông vải gấm hoa màu vàng kim viền khảm tranh văn hoa điểu xanh đen, Trần Đại Bảo dưới tay ngồi hắn.

Sở Lệnh Tuyên mặc áo choàng ngắn bông vải gấm vóc dệt nổi màu nâu ngồi ở bên phải, Sở Hàm Yên ngồi dưới tay hắn.

Trần Danh và A Lộc ngồi ở cái bàn dưới tay, đối diện với lão hầu gia.
Bọn người La quản sự hầu hạ ở tại đằng sau.
Trần Danh đến cùng ngồi lên bàn, nhất định là bị người Sở gia kêu lên.
Trần A Phúc trước đặt thịt dê bao hành và thịt thịt bò kho tàu lên bàn, lại đặt cọng hoa tỏi non xào thịt lên.


Cười dịu dàng nói: "Cọng hoa tỏi non xào thịt tuy là món ăn gia đình, nhưng cũng là chuyên môn tiểu nữ tử, thỉnh lão hầu gia, hai vị đại nhân nếm thử, xem có vừa miệng không?"
Lão hầu gia trước cười nói: "Tiểu nha đầu khách khí, nghe tôn tử ta nói, ngươi khéo tay, không chỉ dạy chắt gái của ta tốt, còn thiện mỹ thực, cũng dưỡng hoa điểu rất tốt.

Ngươi làm món ăn và điểm tâm cũng không tệ, lão nhân ta rất hài lòng."
Sở Lệnh Tuyên nhìn lão gia tử một cái, không biết có phải vì nóng hay không, mặt có chút phiếm hồng.

Vội vàng nói: "Tôn nhi phần lớn là nghe Yên Nhi và La chưởng quỹ giải thích." Lại bổ sung: "Nhưng mà, Trần sư phụ cũng xác thực nấu ăn ngon."
Sở Tam lão gia không lên tiếng, trước gắp một miếng thịt xào vào trong chén cho lão gia tử, lại gắp cho mình một miếng thịt ăn.

Hắn nhai cực kỳ chậm, giống như đang từ từ nhấm nháp.

Nuốt vào bụng rồi, lại gắp một cọng hoa tỏi non nếm, mới hài lòng gật đầu.

Cười nói: "Thịt xào ta nếm qua rất nhiều lần, nhưng lần này tươi
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi