NÔNG KIỀU CÓ PHÚC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đại khái hai khắc chung liền đến Trần phủ.

Cái triều đại này không giống triều đại trong dòng lịch sử đời trước, phía trước là nha môn quan Tri phủ, đằng sau là gia quyến Tri phủ.

Mà giữa quan nha môn cùng hậu trạch là triệt để tách ra, quan nha môn là quan nha môn, nhà là nhà.
Trần Thế Anh trực tiếp dẫn Trần A Phúc đi một sân nhỏ chỗ nội viện.

Dưới hành lang treo vài chụp đèn, tấm bình phong lớn bên cửa cũng lộ ra ánh sáng màu quất, hơn nữa trăng sáng trên bầu trời, chiếu trong sân sáng trưng lên.

Đây là sân nhỏ hai tiến, trong viện ngọc thụ quỳnh hoa, ám hương lững lờ.
Trần Thế Anh mang nàng đi đến phòng trước, thấp giọng nói: "Đây là sân nhỏ của Giang thị, hôm nay con tạm thời ở nơi này.

Ta lập tức sai người thu thập sân nhỏ cho con, ngày mai lại dời đi qua." Lại đề điểm: "Giang thị tính tình rất tốt, đoan chính hiền thục, về sau chung đụng thật tốt cùng nàng ấy.


Chung đụng tốt cùng nàng ấy, trong phủ này cũng sẽ không ăn thiệt thòi.

Phúc nhi là người thông minh, biết rõ như thế nào đối với mình càng có lợi.
Mới vừa tiến vào thượng phòng, Giang thị nghe được bẩm báo đi ra từ phòng phía đông.

Nàng mặc một thân bối tử hơi cũ sa tanh màu tím nhạt thêu hoa y, đầu tóc đen nhánh tùy ý vấn lên đỉnh đầu, mặt tẩy đi son phấn lại càng tỏ ra bình thường.

Bộ dáng này, hẳn là chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nàng nhìn thấy Trần A Phúc thì ngẩn người, nhưng rất nhanh dừng lại kinh ngạc trên mặt, trước cười cười với Trần A Phúc, sau đó cười nói với Trần Thế Anh: "Gia trở về, còn mang Phúc nhi đến?"
Thời điểm nàng ấy không cười, tỏ ra rất đoan trang nghiêm túc, nhưng vừa cười rộ lên bộ dáng lại thật là dịu dàng, con mắt cong cong, tựa như ngay cả tim cũng đang cười.

Hơn nữa, thanh âm ôn nhu dễ nghe, khiến người nghe an tâm.

Nếu không phải tận mắt thấy, căn bản không tin tưởng thanh âm này là từ trong miệng nàng ấy phát ra tới.

Giang thị mâu thuẫn, khiến cho Trần A Phúc có chút thất thần.
Trần Thế Anh cười nói: "Phu nhân mời ngồi, để Phúc nhi làm lễ gặp mặt, chúng ta lại nói tỉ mỉ."
Giang thị cười gật đầu, lại rỉ tai hai câu với một nha đầu sau lưng.
Trần Thế Anh và Giang thị ngồi trên giường La Hán ngay phía truớc, một người nha đầu thả một cái bồ đoàn ở phía trước Trần Thế Anh, Trần A Phúc quỳ xuống, trước dập đầu cho Trần Thế Anh, nói: "A Phúc gặp qua phụ thân."
Trần Thế Anh nghe được tiếng phụ thân mong đợi đã lâu, vành mắt đều có chút hồng, uống trà nàng kính.

Nói: "Khuê nữ ngoan, nơi này chính là nhà con, không phải sợ, về sau ở chung hòa thuận cùng đệ đệ muội muội."
Lúc này, một người nha đầu từ trong phòng bên cạnh đi ra, trong tay còn bưng một cái khay, phía trên để một vật trang trí hổ phách chạm trổ.

Nàng đi đến trước mặt Trần Thế Anh, Trần Thế Anh cảm kích nhìn Giang thị một cái.

Hôm nay làm gấp, hắn không chuẩn bị lễ vật.

Mà cái hoa sen hổ phách này, ngay cả Tình nhi muốn, Giang thị cũng tiếc không cho, hôm nay lại đưa hắn cho Phúc nhi.

Hắn cầm lấy vật trang
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi