NÔNG KIỀU CÓ PHÚC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong mông lung, Sở Lệnh Tuyên nhìn mắt Trần A Phúc còn mở to, nói: "Mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm."
Giọng hắn khàn khàn, còn đang cực lực ức chế chính mình.
Trần A Phúc "dạ" một tiếng, nhắm mắt lại.

Trong đầu lại truyền tới thanh âm Kim Yến Tử: "Không nghĩ tới, thối Đại Bảo còn là hoàng tử.

Ma ma thật là có phúc khí, nhặt một cái được hai cái bảo, một là Kim Bảo, một là Đại Bảo.

Không trách được gọi A Phúc, về sau, người ta vẫn gọi người là Phúc mụ mụ đi..."
Thao thao bất tuyệt niệm một trận, Trần A Phúc ngủ vùi đầu vẫn còn niệm.
Trần A Phúc nghĩ tới, Kim Bảo thật sự là bảo, Đại Bảo...!có lẽ là bảo, có lẽ là đại phiền toái.
Ngày hôm sau, hai người ngủ được đều có chút sâu, vẫn là Hạ Nguyệt ở bên ngoài kêu lên: "Đại gia, đại nãi nãi, trời sắp sáng choang rồi."
Hai người mở mắt ra ngồi dậy, Sở Lệnh Tuyên nói: "Vào đi."
Hạ Nguyệt cùng Ngọc Trạc vào, hầu hạ bọn họ mặc quần áo rửa mặt.

Đang dọn dẹp, nghe bên ngoài nha đầu đến báo: "Tô ma ma đến."
Sở Lệnh Tuyên vừa nghe, đứng dậy cười: "Cho mời."
Tô ma ma có thể để cho Sở Lệnh Tuyên lễ ngộ như thế, khẳng định chính là ma ma tùy thân Sở tam phu nhân mang ra từ trong cung.

Bà không chỉ ở gần chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Sở tam phu nhân, còn quản rất nhiều sự vụ.

Lần trước Sở tam phu nhân đi Đường Viên không dẫn bà theo, chính là giữ bà quản gia ở Hầu phủ.

Trừ Sở tam phu nhân, chỉ có bà mới có thể trấn trụ Sở nhị phu nhân.
Bà khẳng định là đến thu nguyên khăn.
Trần A Phúc nghe, cũng vội vàng đứng lên.
Tô ma ma mặt mũi tràn đầy tươi cười đi tới.

Bà hơn bốn mươi tuổi, cực thể diện, mặc bối tử gấm vóc màu cây nghệ, mang trâm vàng ròng khảm ngọc, trên mặt trang dung cũng tinh xảo.

Bà vừa tiến đến liền phúc phúc với Sở Lệnh Tuyên cùng Trần A Phúc, cười nói: "Chúc mừng thế tử gia, chúc mừng đại nãi nãi."
Sở Lệnh Tuyên và Trần A Phúc đều cười thỉnh bà ngồi, nha đầu dâng trà, Hạ Nguyệt lại cầm hai hà bao cho bà.
Tô ma ma nói cám ơn, lại uống một ngụm trà.

Do Ngọc Trạc dẫn, đi trước giường, ở dưới gối lấy ra nguyên khăn, bà nhìn nhìn, cười gấp kỹ, bỏ vào trong hộp gấm trong tay.
Quay người lại lại chúc mừng Sở Lệnh Tuyên cùng Trần A Phúc lần nữa, mới ra cửa.
Đưa Tô ma ma đi, Sở Lệnh Tuyên và Trần A Phúc mặc thường phục ăn cơm xong, lại bắt đầu thu thập.
Hôm nay nhận thân, Trần A Phúc vẫn phải mặc được không khí vui mừng chính thức một chút.

Cũng bởi vì nàng thân thế không cao, lần đầu tiên xuất hiện ở trước mặt người Sở gia, phải càng thêm thể diện.

Không nhất định phải nhiều xa hoa, nhưng nhất định phải thể diện.
Bối tử dệt nổi gấm vóc dài đỏ thẫm, phía trước một hàng mười viên khuy cài lớn màu đen song phi yến, váy dương màu đỏ thêu triền cành hoa sen.

Không khí vui mừng, diễm lệ, lại vừa lúc phác họa eo thon của nàng ra, cũng lại lộ vẻ da thịt thắng tuyết.

Xiêm
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi