NÔNG KIỀU CÓ PHÚC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhìn bộ dáng Kim Bảo, Trần A Phúc giật mình, hỏi: "Cục cưng, con sao vậy, là trong không gian phát sinh nổ lớn sao?"
Kim Yến Tử nhìn thấy Trần A Phúc, tựa như lại bị kích thích, lại lăn lông lốc đứng lên, bắt đầu lấy tốc độ cực nhanh xoay vòng vòng vây quanh Yến Trầm Hương, chân ngắn nhỏ lật đến nàng đều nhìn không rõ.
Trần A Phúc cảm thấy một màn này như đời trước những ảnh thị ống kính nhanh chóng trong phim, nhịn không được hỏi: "Cục cưng ngốc rồi sao, cũng không biết bay?"
Kim Yến Tử cũng không trả lời, chuyển vòng tròn đếm không hết, cuối cùng chuyển không nổi nữa, mệt mỏi co quắp trên mặt đất khóc ròng nói: "Ríu rít ríu rít, nếu như người ta dùng cánh bay, bay vài ngày cũng không mệt mỏi.

Làm sao bây giờ, người ta sắp chết, người ta không sống, thật khó chịu."
Trần A Phúc đi đến bên cạnh nó ngồi xuống, cúi đầu nhìn nó hỏi: "Con thật sự là gấp chết người, con đến cùng chuyện gì xảy ra nha?"
Kim Yến Tử nức nở nói: "Ma ma, lẽ nào người không thấy được người ta chảy máu mũi sao?"

Trần A Phúc nhìn kỹ một chút, ở hai bên trên cái miệng nhỏ nhắn của nó, thật có hai giọt máu khô màu đỏ sậm lớn như ghèn mắt ba ba.

Cả kinh nói: "Cục cưng là ngã bệnh sao?"
Kim yến nức nở nói: "Người ta không phải là ngã bệnh, là nghe diễn nghe đến chảy máu mũi."
Trần A Phúc nhớ tới chuyện đêm qua, không khỏi mặt đỏ lên, mắng: "Con cái vật nhỏ này, quá ghen tị.

Có biết phi lễ chớ nhìn, vô lễ chớ nghe, vô lễ chớ nói, vô lễ chớ động hay không?"
Kim Yến Tử ríu rít khóc ròng nói: "Người cho rằng người ta muốn nghe sao? Người ta không muốn nghe, nhưng các người làm động tĩnh lớn như vậy, thanh âm chui thẳng vào trong lỗ tai người ta." Nói xong, lại bắt đầu mở cái miệng nhỏ nhắn ra khóc lên, cảm giác tiểu mỏ nhọn của nó mở ra đến mức đều sắp kéo gãy, đầu lưỡi run rẩy lợi hại.

Trần A Phúc tức giận nói: "Con nghe góc tường, bị tổn thương mất là chúng ta, lại không phải là con, con khóc cái gì?"
Tiểu tử khóc ròng nói: "Ma ma, người ta vốn nghe nam chủ nữ chủ cái gì kia, chỉ cảm thấy buồn cười.

Nhưng lần này rất kỳ quái nha, sau khi nghe, tim nhỏ nhảy bình bịch bình bịch không ngừng, máu toàn thân muốn dâng trào, da đầu tê dại, ngũ tạng trong bụng giống như muốn nổ tung, cứ cảm thấy có một loại tâm tình không có phát tiết ra...!Vì cái gì có thể như vậy đây?"
Nói xong, "Đầu tóc" lại nổ tung đứng thẳng vòng quanh Yến Trầm Hương.
Trần A Phúc biết rõ nguyên nhân, nàng cười rộ lên, cầm lấy một cái bô không của nó lách mình ra không gian, múc một tách nước lạnh, lại tiến vào không gian.

Nói: "Cục cưng mau tới tắm rửa nước lạnh, tắm xong lập tức liền tốt."
Kim Yến Tử liên tục không ngừng bay
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi