NÔNG KIỀU CÓ PHÚC



Khuya hôm nay Trần A Phúc mới nghe Cao Lý Chính tới ăn cơm nói đạo tặc trộm vàng, lại lẻn đi kinh thành, gây án nhiều nơi, không chỉ trộm cửa hàng bạc, còn trộm An vương phủ.

Nghe nói binh mã tư nhân gần Ngũ thành, ngay cả ngự lâm quân đều xuất động, huyên náo người ngã ngựa đổ, khắp nơi đuổi bắt đạo tặc trộm vàng.

Đồng thời, còn treo giải thưởng một ngàn lượng bạc.
Trần A Phúc tức giận tới mức cắn răng, cái vật nhỏ kia, chính là tên chuyên gây họa.

Vì sao nó không ăn trộm gian thương có tiền, lại đi trộm vương phủ người ta.

Thương nhân nhiều tiền không có địa vị, bị trộm cũng không có bản lĩnh khiến ngự lâm quân ra mặt.
Trần A Phúc vẫn còn có chút lo lắng an toàn cho vật nhỏ kia.
Mấy lần trước Trần A Phúc ngủ nên không chạm mặt cùng Kim Yến Tử, căn bản không biết nó gây ra đại họa như thế.

Tối hôm đó, thấy Đại Bảo ngủ rồi, nàng liền bóp trong lòng tay trái, nghĩ muốn nó gọi trở về nhanh.
Thời gian đại khái hai khắc đồng hồ, Kim Yến Tử quả thật trở về, nó trực tiếp tiến vào không gian, run xuống bốn thỏi vàng.
Trần A Phúc cả kinh nói: "Mi còn đang tiếp tục gây án?"
Kim Yến Tử chít chít cười nói: "Ma ma yên tâm, cái này không phải là trộm ở kinh thành, đây là trộm ở Thạch An phủ."

Thạch An phủ thành Ký Bắc cách nơi này có chừng hơn ba trăm dặm đường, nó nửa giờ có thể chạy về, tốc độ thật là mau.
Trần A Phúc oán giận nói: "Làm sao mi cần phải trộm vương phủ hả, đi trộm những tham quan ô lại hoặc là gian thương, động tĩnh cũng sẽ không làm cho lớn như thế."
Kim Yến Tử nhảy nhảy cười vài tiếng, lại bay một vòng vòng quanh Yến Trầm Hương, mới nhảy lên lòng bàn tay Trần A Phúc lẩm bẩm nói: "Phúc mụ không hiểu rồi, này gọi là Yến qua lưu vết tích.

Một khi Kim Yến Tử ta đi đến Đại Thuận Triều, dù sao cũng phải khiến người ta kinh diễm một phen.

Mục đích đạt được rồi, về sau ta sẽ tận lực không đi trộm vương phủ cùng cửa hàng bạc.

Mấy thỏi vàng này, chính là trộm ở trong nhà Thẩm đại phú người ta." Lại nói: "Người biết những người mua túi may vá kia là ai không?"
Trần A Phúc hỏi: "Ai?"
Kim Yến Tử nói: "Bọn họ là người nhà La tuần phủ tỉnh Ký Bắc.

Vốn là ta nghĩ trộm đại trâm phượng đầu của phụ nhân kia, trốn ở dưới cửa sổ nghe bọn họ nói chuyện, mới biết được người nhà kia là thân thích của muội muội xinh đẹp, ta mới không trộm." Còn là vẻ mặt rất cho muội muội xinh đẹp mặt mũi.
Những người kia không liên quan tới bản thân, Trần A Phúc không có lòng dạ rảnh rỗi nghĩ tới bọn họ.

Nàng cười nói: "Như thế nào, phòng ở ta vẽ đẹp mắt không?"
Kim Yến Tử chít chít nói "Vâng, là có điểm đặc sắc, đều xinh đẹp."
Trần A Phúc lại nói: "Kim Bảo nhi, ta đã vẽ phòng ở con nói con phải nhận tình ta."

Kim Yến Tử lật mí mắt một cái, rất có một chút oán thầm chủ nhân không phóng khoáng, nói: "Ta đã nói qua, tình ta nhớ, ta sẽ nghĩ biện pháp để cho người phát tài nhỏ." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Trần A Phúc đang oán thầm nó hẹp hòi, phát tài thì phát tài, còn phát chút tài nhỏ.
Nàng oán thầm một chút, lại thương lượng: "Lần này này không muốn phát tiểu tài, ta nghĩ để cho con lấy thêm chút lục tổ yến ra cho A Lộc ăn, khiến cho hắn chịu tội ít một chút, nhanh khỏe lên.

Kim Bảo nhi, A Lộc là đứa bé ngoan, ma ma không nỡ nhìn hắn chịu tội lớn."
Kim Yến Tử vừa nghe là chuyện này, mới phát giác được là chính mình đa tâm.

Nói: "A Lộc thật là một người cậu tốt, ta cũng muốn giúp hắn, nhưng bệnh của hắn còn không đến mức dùng tới lục tổ yến.

Chờ sau khi hắn nối xương gãy, cầm một ít vỏ cây Yến Trầm Hương bỏ vào trong dược của hắn nấu, có thể an thần, giảm đau nhức, còn có thể xúc tiến xương cốt mau chóng khép lại."
Trần A Phúc một trận ngạc nhiên mừng rỡ, ngay cả vỏ cây cũng tốt như thế, vậy Yến Trầm Hương thật đúng là một bảo bối.

Vừa khẩn cầu nói: "Có lẽ ta không thể đi Định Châu phủ, thời điểm bọn họ nấu thuốc con có thể đi giúp bỏ vỏ cây vào hay không? Định Châu phủ cách chúng ta bên này cũng chỉ năm mươi mấy dặm đường, con chỉ cần nửa khắc đồng hồ là có thể bay tới đó."
Kim Yến Tử đáp ứng rất kiên quyết: "Được thôi."
Trần A Phúc đích xác thật cao hứng, giơ Kim Yến Tử trong tay lên hôn một cái ở trên mỏ nhọn của nó.
Kim Yến Tử trước sững sờ một cái, tiếp theo chít chít nở nụ cười, mắt đậu xanh đều híp lại thành một đường nhỏ, tung tăng như chim sẻ nói: "Phúc mụ, người cướp đi nụ hôn đầu tiên của người ta.


Nhưng mà, người ta thật vui vẻ.

Lớn như vậy, còn không có ai dám hôn miệng của ta, vẫn là người có lá gan lớn, lại biết thưởng thức."
Nói xong, liền nằm trên mặt đất xòe cánh ra tiếp tục vui mừng, mỏ nhọn mở ra.
Trần A Phúc mới hậu tri hậu giác, cũng cảm giác gan mình rất lớn, mỏ nhọn nho nhỏ đó của nó chính là điện quả chùy đấy.
Hôn cũng đã hôn, lại thấy Kim Yến Tử cao hứng, Trần A Phúc quyết định lại lấy chút phúc lợi.

Đi tới gần nói: "Yến Trầm Hương rất nhiều chỗ tốt, Kim Bảo nhi có thể cho ta chút cặn bã hay không, ta đem ra ngoài nấu nước uống, thân thể người một nhà chúng ta cũng không tốt."
Kim Yến Tử còn đang đắc ý, nghe xong thì quăng cho nàng một cái mị nhãn, thì rất là vui vẻ bay đến trên cây, mỏ nhọn nhỏ mổ một cái, liền mổ ra một mảnh gỗ như cây tăm, nó đặt mảnh gỗ nhỏ ở trên tay Trần A Phúc nói: "Không cần nấu, trực tiếp bỏ vào trong chum nước.

Uống nước ngâm mảnh gỗ Yến Trầm Hương, bảo đảm thân thể một nhà của người càng ngày càng tốt."
Trần A Phúc cầm lấy vui mừng "thấy răng không thấy mắt", mỹ nhân kế thật có tác dụng.

Nhiều phúc lợi như thế, có thể so với phát tiểu tài thì lợi nhuận hơn nhiều.

Diendan~ChieuNinh
Nàng lại mày dạn mặt dày nói: "Kim Bảo nhi, ta lập tức phải dọn nhà, một cây không đủ, lại cho một cây."
Kim Yến Tử còn ở trong sự kích động, lại rất là vui vẻ đi mổ một cây tăm.
Sau đó, Trần A Phúc lại dặn dò Kim Yến Tử bây giờ là thời kì đặc biệt, ít đi ra ngoài gây tai hoạ.
Kim Yến Tử nói: "Những vật này đủ cho ta xây một cái phòng, ta hiện tại không cần đi trộm vàng nữa, mà là muốn đi tìm tiểu đồng bạn chơi, lại chia sẻ niềm vui thú được trộm hương." Sau đó, hắc quang chợt lóe, lại mất bóng.
Sau khi trời sáng, Trần A Phúc vụng trộm đặt một cây tăm nhỏ vào vại nước.


Cho dù một cây nho nho như thế, cẩn thận ngửi, trong phòng vẫn là trôi nổi một cỗ mùi thơm như có như không.

Hơn nữa, cơm được nấu càng ăn ngon, đun ra nước cũng dễ uống hơn.
Buổi sáng, Vương thị đi thị trấn mua một ít lễ vật cho nhà Trần Thực.

Buổi tối, Trần Nghiệp cầm hai cân điểm tâm mua ở trấn trên để bọn họ mang cho Trần Thực, Trần lão phu nhân cũng gửi cho con thứ ba một bộ xiêm y do chính bà làm, còn nói nếu Trần Thực không bận thì trở về thăm lão nương huynh trưởng một chút.
Ngày hôm sau, thời điểm bọn họ đi, Vương thị giấu một nén bạc hai mươi lượng vào trong ngực, lại lận vào thắt lưng hai bạc vụn cùng mấy trăm văn tiền.
Trần A Phúc nói cùng Vương thị: "Đưa hai bạc vụn cho tam thẩm nhi của con, hai người phải phiền toái người ta nửa tháng đấy." Lại ôm A Lộc nói: "Đệ là tiểu nam tử hán, phải kiên cường một chút."
Trần Đại Bảo nghe nương nói tiểu quá trình trị liệu của cữu cữu, cũng nước mắt lưng tròng nói: "Tiểu cữu cữu phải kiên cường, Đại Bảo phải học tập cữu."
Trần A Lộc gật đầu nói: "Chỉ cần có thể chữa lành chân, như thế nào ta đều nhẫn được.

Chờ ta chân tốt rồi, có thể đọc sách, có thể kiếm tiền."
Đưa Vương thị cùng Trần A Lộc đi, còn có Kim Yến Tử vụng trộm đi theo đám bọn họ, Trần A Phúc lại bận rộn, phải gánh nước, rửa rau, giặt quần áo, nấu cơm, nấu thuốc, còn phải thu thập phòng ở mới.
A Lộc đi ngày thứ ba, nghe Kim Yến Tử từ phủ thành Định Châu trở về nói, A Lộc đang trị chân tại y quán Thiên Kim, đại phu chữa xương gãy trở lại vị trí ban đầu, đau đến tiểu A Lộc ngất đi.

Bọn họ về nhà Trần Thực tĩnh dưỡng, Kim Yến Tử đã vụng trộm ném vỏ cây Yến Trầm Hương vào trong dược, ba ngày đầu, nò sẽ mỗi ngày đi ném một lần.
Trần A Phúc mặc dù không nhìn thấy, nhưng vẫn đau lòng đến chảy lệ.
Ba ngày sau, nghe Kim Yến Tử nói A Lộc khôi phục được không tệ, đã không có thống khổ như vậy, Trần A Phúc mới dễ qua một ít.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi